Đoàn người chỉ thấy mấy người phía trước đột nhiên bước nhanh hơn, trong chốc lát có chút khó hiểu, chờ đến khi bọn họ phục hồi lại tinh thần thì đã không còn thấy bóng dáng của mấy người phía trước.
Trước đó vừa mới bị Nam Cung Diệu tính kế, cho nên hiện giờ trong lòng mọi người vẫn còn bóng ma tâm lý, nhìn thấy bóng dáng mấy người kia biến mất, trong lòng đều có dự cảm không tốt, tăng cao phòng bị, mắt quét bốn phía nhưng chẳng phát hiện được gì.
Trong lúc nhất thời nghi ngờ trong lòng cũng dần phóng đại, càng ngày càng thêm bất an.
“Diệu...!Đã xảy ra chuyện gì thế?" Âu Dương Hiểu Hiểu bị Nam Cung Diệu kéo đi nhanh hơn, lúc quay đầu lại đã không còn nhìn thấy bóng dáng người của ba đại gia tộc.
Cuối cùng Tề Bảo Bảo cũng mở miệng nói, “Ở đây an toàn rồi.” Nhảy từ trên lưng Tề Tu xuống, Tề Bảo Bảo liếc mắt nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu, nói thẳng, “Chỉ là muốn cho ba đại gia tộc một cơ hội biểu hiện, phát huy thực lực chân chính của bọn họ cho chúng tôi xem mà thôi!”
Âu Dương Hiểu Hiểu hơi ngây ra, cau mày hỏi, "Gặp nguy hiểm sao?"
Tề Bảo Bảo tựa vào lòng Tề Tu, nhìn cô ta rồi nói, “Cô có thể quay trở lại giúp đỡ!”
Tề Tu kéo cô ngồi xuống dưới một gốc cây, hiển nhiên là đang định nghỉ ngơi.
Tề Hiền tìm một vị trí ngồi bên cạnh hai người, Nam Cung Diệu không để ý đến sự giằng co trên mặt
Âu Dương Hiểu Hiểu kéo cô ta đi tới.
Âu Dương Hiểu Hiểu nhìn Nam Cung Diệu, cuối cùng cắn răng nắm chặt tay hắn, bình tĩnh lại.
Nam Cung Diệu thì lại nhíu nhíu mày tránh khỏi tay cô.Âu Dương Hiểu Hiểu nhìn hắn, há há miệng nhưng chẳng thốt nên lời, trên mặt có chút mất mát.
Mấy người dựa vào rất gần, Âu Dương Hiểu Hiểu hơi khó hiểu vì sao bọn họ phải ngồi gần như thế, mãi cho đến khi thấy Cổ Ngạn vẽ một vòng tròn huỳnh quang nhàn nhạt trên đất bao quanh mọi người thì mới hiểu được, đây là vì tiết kiệm thuốc bột.
Lúc này mùi hôi thối mặc dù không nồng nhưng cũng đã có thể ngửi thấy, Cổ Ngạn đoán rằng đây có thể là cự mãng, thuốc bột hắn vừa vẩy ra có thể che giấu mùi của bọn họ, lại còn là khắc tinh của các loại rắn, nếu không chọc giận bọn chúng thì bất kỳ loại rắn nào cũng sẽ chọn đường vòng mà tránh.
Động thực vật trên Nam Sơn đảo này đều hơi khác so với bên ngoài, do đó vẫn nên cẩn thận là hơn.
Đúng lúc này, một tiếng “Phịch” thật lớn truyền đến, mặt đất khẽ run lên.
Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng than, “Những dã thú ở đây khổng lồ thật!” Bầy rắn gặp phải trước đó không lớn lắm nhưng lại cực kỳ độc, hơn nữa còn xuất hiện thành bầy nên không dễ đối phó, nếu không có Tề Bảo Bảo hỗ trợ tìm ra vị trí của Xà Vương thì người của ba đại gia tộc không có khả năng không tổn hao gì.
Thấy cô lộ vẻ đứng ngồi không yên, Tề Tu nhếch môi hỏi, “Muốn đi xem?”
Nghe thấy thế, Tề Bảo Bảo thu lại tầm mắt nhìn về nơi xa nhưng chẳng thấy gì, uốn éo người cọ vào lòng hắn, chớp chớp mắt nói,” Anh yêu là tốt nhất!”
"Ừ." Tề Tu gật đầu, nhưng không thấy hành động.
Tề Bảo Bảo bĩu môi, nhoài người hôn lên môi hắn một cái, đáng thương nói, “Cha, người đừng nhẫn tâm như vậy.
.
.”
Ba người bọn Nam Cung Diệu riết đã thành quen nên chẳng có phản ứng gì, nhưng Âu Dương Hiểu Hiểu thì lại đầy kinh ngạc nhìn hai người.
Mặc dù trên đường đi Tề Bảo Bảo và Tề Tu vốn dĩ đã không thu liễm, nhưng hai người họ vẫn đi tuốt ở đằng trước, còn tinh thần của đoàn người lại luôn căng thẳng chú ý tới tình huống xung quanh, căn bản không phát hiện ra sự bất thường giữa bọn họ.
Cô cũng chỉ cho rằng giữa bọn họ là cha con nuôi, nhưng dựa vào tình hình này, nhìn thế nào cũng không giống tình cảm giữa cha và con gái!
Ý cười lóe lên nơi đáy mắt Tề Tu, sau đó hắn ôm cô đứng dậy quay trở lại đường cũ, Tề Bảo Bảo chậc chậc, “Muốn em hôn thì cứ việc nói ra đi!”
Tề Tu liếc cô một cái nhưng không mở miệng, hai người dần tiến tới gần ‘chiến trường’, những tiếng động không ngừng vang lên càng lúc càng lớn.
Âu Dương Hiểu Hiểu nhìn hai người rời đi, cau mày nói, "Bọn họ..."
Nam Cung Diệu không để ý đến cô, ngồi xuống bên cạnh, ba người hình như rất tin tưởng Tề Tu và Tề Bảo Bảo nên không hề có ý định đi theo, thậm chí còn bắt đầu đánh cược, cược người của ba đại gia tộc sẽ tổn thất bao nhiêu người, tuyệt không kiêng kỵ Âu Dương Hiểu Hiểu là người của Âu Dương gia.
Không ai để ý đến cô, rõ ràng là Nam Cung Diệu kéo cô tới đây nhưng bây giờ hắn lại làm ra vẻ như không biết đến sự tồn tại của cô.
Âu Dương Hiểu Hiểu cứ mãi nhìn hắn, cô biết hắn còn đang trách cô nhưng vào lúc cô gặp nguy hiểm vẫn sẽ cứu cô chứng tỏ trong lòng hắn vẫn còn có cô.
Nghĩ đến đây, mất mát trong lòng đã vơi đi một ít, trong mắt dần dần có chút hy vọng.
Khi Tề Tu vào Tề Bảo Bảo quay trở lại đúng lúc nhìn thấy một đám người đang khổ chiến quanh một con cự mãng dài chừng mười mấy mét.
Lần này chỉ có một con nhưng cũng chẳng dễ đối phó hơn bầy rắn chút nào.
Con cự mãng ngóc đầu, dường như trong mắt nó đang khinh bỉ đám người này, hoàn toàn là một bộ dạng từ trên cao nhìn xuống.
Nó thè thè lưỡi, dịch nhầy trong miệng rơi xuống đất như mưa, tỏa ra mùi tanh hôi, đuôi rắn ‘Phịch’ một tiếng quật xuống đất khiến hai người vừa vặn đứng ngay tại chỗ đó vội vàng thối lui, lập tức trên mặt đất xuất hiện một hố sâu.
Nếu hai người nọ không lui nhanh thì thế nào cũng bị quật chết mà thôi!
Cũng như con voi lúc trước, con cự mãng này phòng ngự rất mạnh, thậm chí còn mạnh hơn cả con voi kia, da dày đến mức đao thương không thể xâm nhập.
Tề Bảo Bảo nhỏ giọng thầm thì, “Bây giờ vẫn còn đang trong vùng giáp ranh mà mấy thứ này đã lợi hại như thế, nếu vào sâu bên trong sẽ không gặp phải thứ giết mãi không chết nào đó chứ?”
Tề Tu chăm chú nhìn người rắn đại chiến, trầm giọng nói, "Vạn vật tương sinh tương khắc, luôn sẽ có nhược điểm thôi!"
Con ngươi của Tề Bảo Bảo đảo quanh hỏi, ”Vậy nhược điểm của anh là gì?” Cô biết Tề Tu rất khó đối phó, thân thủ cũng chẳng kém hơn cô là bao, dị năng của cô có thể khắc chế người khác, nhưng đối với anh hình như không chiếm ưu thế gì nhiều.Hơn nữa Tề Tu còn có thể ẩn thân, mặc dù không có tác dụng quá lớn với cô, nhưng nếu thực sự so sánh, cô hoàn toàn không nắm chắc phần thắng.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng nghe Tề Tu phun ra một chữ, “Em!”
“Hả?” Tề Bảo Bảo hơi ngây ra, ngay sau đó liền phục hồi lại tinh thần, sờ sờ cằm, có chút buồn rầu nói, “Nói cách khác, nếu như em muốn bắt được nhược điểm của anh thì trước hết phải bảo vệ tốt bản thân sao?” Mặt khác, nếu như muốn đối phó Tề Tu, cô phải tự sát hoặc là tự ngược?
Tề Tu cau mày nhìn cô, một lúc lâu sau mới có chút thất bại giam cô vào trong lòng, ngấu nghiến hôn cô, hắn phát hiện có đôi lúc bản lĩnh giả vờ ngây ngốc của cô có hơi làm hắn tức giận.
Thực không hiểu phong tình mà!
Chỉ có điều, trong con mắt của người ngoài, sợ rằng đều sẽ cảm thấy cái người không hiểu phong tình kia nhất định là Tu La đại nhân lạnh lùng rồi!
Tề Bảo Bảo chớp chớp mắt, ý cười đong đầy trong mắt, cô đã chết một lần, Tề Tu thiếu chút nữa tự tử, hiện tại ngẫm lại vẫn còn có chút khó tin.
Nếu không phải thế, có lẽ giữa bọn họ sẽ không phát triển nhanh như vậy, dù cô biết vị trí của mình trong lòng Tề Tu, nhưng tấm vách phòng ngự trong nội tâm đã được dựng lên quá lâu để có thể phá vỡ trong một sớm một chiều được.
“Ưm.
.
.” Cảm nhận được tay Tề Tu có hạnh kiểm xấu, Tề Bảo Bảo vội vàng đè lại, “Tu.
.
.”
Tề Tu cụng vào trán cô, thở một hơi nặng nề, nhíu mày, giọng nói có chút ám muội, “Thật không nên tới Nam Sơn đảo mà!” Còn không biết phải bao lâu nữa mới có thể ra ngoài được.
"Khụ..." Tề Bảo Bảo cố nén tiếng cười sắp thoát ra khỏi miệng, đột nhiên ánh mắt bỗng đông cứng lại, một đạo khí lưu cuồn cuộn vọt ra khỏi đầu ngón tay, hừ lạnh nói, "Âu Dương Lạc lúc này mà còn muốn lén lút đả thương người khác, hắn ta cho rằng chỉ bằng vào Âu Dương gia hắn mà có thể thuận lợi ra khỏi Nam Sơn đảo sao?”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...