Âu Dương Lạc bừng tỉnh, vốn dĩ hắn đã không cho rằng việc voi tấn công chỉ là ngoài ý muốn, mắt lóe lên đè xuống tức giận trong lòng, để Cổ Ngạn trị liệu cho Âu Dương Hiểu Hiểu.
Tề gia cũng có người bị thương nhưng không thấy Tề Mặc nói gì, giống như chuyện không liên quan đến mình vậy.
Người Tề gia mặc dù cao ngạo không để vào mắt Tề Tu đột nhiên lòi ra với thân phận thiếu gia này, nhưng đối với Tề Mặc lại vô cùng tôn trọng.
Do đó trên đường đi, người Tề gia cũng coi như khá thu liễm, có ồn ào thì chỉ là người của Âu Dương gia và Đông Phương gia!
Cổ Ngạn xem qua loa cho Âu Dương Hiểu Hiểu bèn thông báo, “Bị nội thương rồi!"
Ban nãy hỗn loạn như thế chắc là bị voi đá trúng ngực, Cổ Ngạn duỗi tay muốn kéo áo trên người cô ta ra.
“Đừng.
.
.” Âu Dương Hiểu Hiểu kêu lên, vội vàng cản tay hắn lại, cầu cứu nhìn Nam Cung Diệu.
Nam Cung Diệu cau mày nói, “Cho cô ấy uống thuốc là được thôi mà!” Thái độ tùy tiện giống như chẳng hề quan tâm sống chết của Âu Dương Hiểu Hiểu, nhưng rõ ràng là y bảo Cổ Ngạn cứu mạng nha!
Nghe thấy thế, Cổ Ngạn cũng không miễn cưỡng liền nhét một viên thuốc vào trong miệng Âu Dương Hiểu Hiểu.
Âu Dương Lạc đỡ Âu Dương Hiểu Hiểu dậy hỏi, "Hiểu Hiểu, thế nào rồi?"
Âu Dương Hiểu Hiểu lắc đầu, sắc mặt dần hồng hào trở lại, hiển nhiên đã khá hơn nhiều.
Âu Dương Lạc nhìn cô, đáy mắt đầy thâm thúy, chẳng biết đang suy nghĩ gì.
Mọi người nhìn sắc mặt Âu Dương Hiểu Hiểu từ tái nhợt đến hồng hào, đều không khỏi kinh ngạc.
Thuốc này hiệu quả thật quá nhanh rồi!
Đoàn người mặc dù vẫn còn tức giận, nhưng không ai động thủ.
Vào lúc này mà bọn họ tự tàn sát lẫn nhau quả thực rất không sáng suốt, hơn nữa Cổ Ngạn bộc lộ sở trường khiến bọn họ có chút kiêng kỵ.
Vì xác voi còn ở đây, màu máu tanh nồng nặc không dễ ngửi chút nào, hơn nữa mùi máu tươi rất có khả năng thu hút dã thú do đó mọi người không dám qua đêm ở chỗ này nữa.
Mặc dù hành tẩu trong đêm tương đối nguy hiểm, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục tiến về phía trước, bằng không nếu chờ đến khi dã thú bị mùi máu hấp dẫn đến, thì bọn họ có muốn chạy cũng không còn kịp nữa rồi!
Nơi này mặt trời và mặt trăng rất khó chiếu vào, may mà mọi người đều có chuẩn bị đèn pin.
Âu Dương Hiểu Hiểu uống thuốc xong thì trong một khoảng thời gian ngắn đã trở lại bình thường, không nhìn ra là đã bị thương.
Nam Cung Diệu nhìn Cổ Ngạn nói, “Cảm ơn!" Không cần nói cũng biết, thuốc Cổ Ngạn cho Âu Dương Hiểu Hiểu uống không phải là thứ dễ dàng có được.
Không đợi Cổ Ngạn mở miệng, Âu Dương Hiểu Hiểu đã đuổi theo tới nơi, giơ tay kéo tay áo Nam Cung Diệu, khẽ gọi, “Diệu.
.
.”
Nam Cung Diệu hơi khựng lại, nhíu nhíu mày.
Tề Bảo Bảo và Tề Tu đi ở phía trước, cô nằm trên lưng Tề Tu quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói, “Cái cô Âu Dương Hiểu Hiểu này hình như thực lực không tệ." Dứt lời lại nhìn nhìn địa phương ở phía sau thì thấy những cô gái cùng đồng hành không nhiều lắm, ngoại trừ cô ra thì chỉ có 5 người.
“Tu, hai người này cũng không tệ!”
Nghe vậy, Tề Tu liếc về phía sau, “Ừ” một tiếng, rõ ràng không hề thấy hứng thú.
Tề Bảo Bảo vỗ vỗ vai hắn, cười nói, "Anh yêu, thấy người đẹp phải biểu hiện hưng phấn một chút nha!"
Tề Tu híp mắt nhìn cô, nghĩ đến ai đó nhìn thấy trai đẹp thì khá là hưng phấn, trong mắt không khỏi lộ ra một tia nguy hiểm.
"Ách..." Tề Bảo Bảo sờ sờ mũi, bĩu môi hỏi, "Em nói sai sao? Anh nhìn thấy người đẹp mà không có cảm giác sao?"
Tề Tu mặt không thay đổi gật đầu, "Có!"
“Hả?” Tề Bảo Bảo trừng trừng mắt, hỏi, "Cảm giác gì?"
Tề Tu mặt vẫn không thay đổi, chỉ là ánh mắt nhìn cô mang theo lửa nóng, nghiêm trang nói, “Muốn em!”
Tề Bảo Bảo nhíu mày, “Anh thấy gái đẹp thì muốn nhào tới? Anh yêu, anh phải học kiềm chế chút đi nhé!” Bộ dạng lắc đầu thở dài giống như không hề nghe thấy Tề Tu nói muốn cô, hệt như Tề Tu thật là một con sói không biết kiềm chế.
Đối với bản lĩnh giả ngu của cô không phải là lần đầu Tề Tu lĩnh giáo, do đó cũng không thấy bất ngờ, chỉ nói, “Là em nhào lên trước mà!”
"Ách..." Tề Bảo Bảo không nói gì, hình như, quả thực đúng như vậy! Nhưng lúc đó là do cô bị trúng thuốc cơ mà!
Chảng qua cô biết rất rõ, nếu không phải là Tề Tu, chắc chắn cô sẽ không nhào lên!
"Aiz..." Thở dài một hơi, Tề Bảo Bảo ôm ghì cổ hắn, lẩm bẩm, “Không thể trách em được, ai bảo anh quá mê người làm chi!”
Tề Tu nhếch miệng nở nụ cười, nhíu mày nói, "Hoan nghênh em nhào lên bất cứ lúc nào!"
Tề Bảo Bảo đầy hoảng sợ, “Anh yêu, anh học thói hư tật xấu ở đâu thế?” Có điều hình như hắn vốn cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì! Bằng không sao lại lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn mà ăn cô được!
Mặc dù là cô nhào lên, nhưng hắn vẫn có quyền cự tuyệt chứ!
To nhỏ một hồi lâu, Tề Bảo Bảo mới nhớ tới mục đích để hắn nhìn người đẹp, liền giơ tay chỉ về phía sau nói, “Anh nhìn kìa, cô gái kia rất xứng đôi với Tề Hiền nhỉ? Còn cô gái kia nữa thì lại rất hợp với Cổ Ngạn!”
Tề Tu nhìn thoáng qua, tiếp tục đi về phía trước, “Em muốn làm mai cho bọn họ?” Trong giọng nói mang theo ý cười, số lần hắn cười càng ngày càng nhiều rồi.
Tề Bảo Bảo dựa vào lưng hắn, thong thả nói, “Em sợ bọn họ đố kị với chúng ta thôi mà!”
Dọc trên đường đi hai người trò chuyện rất vui vẻ, vô cùng nhàn nhã, Tề Hiền và Cổ Ngạn đi cách hai người không xa, nghe thấy thì chẳng biết nói gì.
Mà Nam Cung Diệu bị Âu Dương Hiểu Hiểu lôi kéo rớt lại phía sau.
"Diệu..." Thấy Nam Cung Diệu không có phản ứng gì, sắc mặt Âu Dương Hiểu Hiểu trắng bệch, khẽ hỏi, ”Anh vẫn còn trách em sao?”
Nam Cung Diệu lãnh đạm trả lời, “Không có!”
“Em.
.
.” Âu Dương Hiểu Hiểu muốn nói gì đó, tầm mắt bỗng khóa chặt vào chiếc đồng hồ trên tay Nam Cung Diệu, trong mắt không biết là vui mừng hay khổ sở, “Đó là quà em tặng anh.”
Nam Cung Diệu há miệng, chớp mắt, cuối cùng bảo, “Tôi quên tháo ra mà thôi!”
Âu Dương Hiểu Hiểu cúi đầu, không nén được lộ ra ý cười.
Sao có thể là quên tháo ra? Anh ấy thật chẳng hề thay đổi chút nào, lúc nào kiếm cớ cũng tệ như thế.
Âu Dương Hiểu Hiểu rất xinh đẹp, khuôn mặt nhỏ nhắn nõn nà chỉ lớn chừng bàn tay, đôi mắt to long lanh trong veo, khi cười thì lúm đồng tiền như ẩn như hiện, một cô gái linh động như thế quả thật rất được người ta yêu thích.
Nam Cung Diệu liếc nhìn cô, không mở miệng nữa.
Âu Dương Hiểu Hiểu lặng lẽ đi bên cạnh hắn, bầu không khí giữa hai người rất hài hòa.
Nam Cung Diệu bỗng quay đầu nhìn Cổ Ngạn đang đi tới, rùng mình một cái, nhìn Tề Tu vẫn cõng Tề Bảo Bảo đi ở đằng trước, Tề Hiền theo ở phía sau, không có gì khác thường.
Cổ Ngạn đến gần, liếc mắt nhìn Âu Dương Hiểu Hiểu.
Nam Cung Diệu hiểu ý đi tới cạnh y, thấp giọng hỏi, "Sao thế?"
“Có dị thường, chúng ta đi trước thôi!”
Nam Cung Diệu nhíu mày, sao hắn không phát hiện có gì dị thường nhỉ?
“Tiểu thư phát hiện."
Xưng hô của bọn họ với Tề Bảo Bảo có hơi buồn cười, Nam Cung Diệu gọi là đại tiểu thư, Cổ Ngạn xưng hô tiểu thư, Tề Hiền lại gọi cô là tiểu tiểu thư, cũng còn may Cổ Ngạn không gọi trung tiểu thư!
Nam Cung Diệu không nói gì, đang muốn rời đi cùng Cổ Ngạn thì bỗng dừng lại, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Hiểu Hiểu, đáy mắt đầy thâm thúy, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì, cuối cùng hắn vẫn đưa tay kéo Âu Dương Hiểu Hiểu, nhanh chóng tiến lên trước.
Âu Dương Lạc trông thấy cảnh tượng như vậy, trong mắt xẹt qua một tia tính toán, nhưng lại không suy nghĩ nhiều về nguyên nhân Nam Cung Diệu vội vã đi về phía trước.
Tề Bảo Bảo thấy có thêm một Âu Dương Hiểu Hiểu thì nhíu mày nhưng không nói gì, chỉ híp mắt nhìn đám người ở phía sau, nhếch môi cười cười, thấp giọng nói, "Đi!"
Đối với việc cảm nhận được nguy hiểm vốn dĩ đã không thể so sánh với người thường, lại thêm dị năng của cô là ngự khí, cho nên cô rất mẫn cảm với sự biến hóa của không khí.
Trong không khí ở đây toàn là mùi của lá cây thối rữa, những người khác còn chưa phát hiện dị thường thì cô đã cảm nhận được mùi hôi thối nhạt đến mức hoàn toàn không thể nào phát giác ra.
Biết có nguy hiểm tự nhiên phải tránh đi, nhưng nguy hiểm thì nhất định phải có người giải quyết, do đó, loại chuyện vinh dự như thế này giao cho đám tinh anh của ba đại gia tộc là thích hợp nhất!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...