Người của ba đại gia tộc tức đến muốn hộc máu, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi ai dè Nam Cung Diệu lại dẫn con quái vật này đến, lại còn đường hoàng nói cái gì mà cùng tiến cùng lùi? Vậy sao hắn ta không chạy tới chỗ đám người Tề Tu kia đi?
Nam Cung Diệu dẫn voi tới, còn Cổ Ngạn thì đã chạy về chỗ bọn Tề Tu, hắn lấy từ trong hòm thuốc tùy thân ra một loại quả lớn cỡ bằng nắm tay giống táo mà không phải táo, phát cho mỗi người một quả.
Tề Bảo Bảo nhận lấy thứ quả nọ, nhìn tình hình ‘chiến tranh loạn lạc’ bên kia hỏi, “Con voi kia không sợ độc?”
Cổ Ngạn dùng chủy thủ bắt đầu gọt vỏ, bình tĩnh bảo, “Tôi không muốn lãng phí thuốc!”
Cũng may ở bên kia hiện đang rất hỗn loạn, không ai nghe thấy lời của hắn bằng không tuyệt đối sẽ tức đến mức ngã ra đất không dậy nổi!
Con voi thoạt nhìn to lớn kềnh càng nhưng lại phi thường linh hoạt, hơn nữa da rất dày.
Tề Bảo Bảo nhìn thấy có người cầm chủy thủ đâm vào chân voi nhưng nó lại chẳng hề hấn gì, trái lại người nọ bị voi đá bay ra ngoài.
Ý thức được con voi khổng lồ này quá khó đối phó, đám người bắt đầu nghiêm túc hẳn ra, tiếng súng vang lên bốn phía khiến nó rống lên đầy giận dữ, máu chảy lênh láng trên thân nhưng lại không ngã xuống, ngược lại giống như là bị chọc giận, trong con ngươi to cồ cộ kia bừng bừng lửa giận.
Thừa dịp hỗn loạn, Nam Cung Diệu đã mò trở về đội ngũ từ sớm, thở hổn hển than, “Mệt chết đi được!" Nhận quả Cổ Ngạn đưa tới, Nam Cung Diệu lau mồ hôi chảy đầy trên mặt, bảo, “Đừng quên thiếu mình một cái nợ nhân tình đấy!” Phương pháp hay thế mà hắn lại nghĩ ra được!
Mặc dù con voi kia phòng ngự rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người nọ siết chết, có điều cũng có vài người bị thương, đoàn người đều không quên là kẻ nào đã hại bọn họ thảm thế này.
Những ánh mắt mang đầy thịnh nộ tìm được đầu sỏ gây ra chuyện, lại phát hiện hắn ta đang gặm ngon lành một thứ quả nào đó, nhìn thấy bọn họ lại còn cười đầy ưu nhã.
Không riêng gì hắn, bọn Tề Tu cũng đều đang ung dung gặm quả, xem bọn họ trình diễn!
Trong lúc nhất thời, đoàn người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ khổ cực đối phó với voi, đám người kia lại ăn thỏa thuê, vừa ăn vừa xem trò vui, thực quá hưởng thụ mà!
Không đợi mọi người phát hỏa, Nam Cung Diệu nhón lấy một quả do Cổ Ngạn tìm về, bảo, “Mọi người cực khổ rồi! Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, chỉ sợ tôi đã bị con voi đó giết chết rồi, vì thế tôi nhất định phải cảm ơn ân cứu mạng của mọi người.
Mọi người không được cự tuyệt đâu đấy!” Nói xong liền ném tới thứ quả kia.
Người thiếu chút nữa bị quả kia đập trúng theo bản năng giơ tay tiếp được, sau đó lửa giận càng tăng lên, hắn ta dùng cái thứ này báo đáp ân cứu mạng? Lại còn dùng có một quả báo đáp nhiều người như vậy nữa chứ.
Mẹ nó, có quỷ mới muốn cứu hắn, rõ ràng là hắn ta cố ý mà!
Tề Bảo Bảo cúi đầu nhịn cười, đột nhiên cô phát hiện ra Nam Cung Diệu thật đúng là hợp khẩu vị với mình, đây rõ ràng là muốn tức chết đám người này mà!
Sắc mặt Tề Tu vẫn không thay đổi, Tề Bảo Bảo rất ư bội phục định lực của hắn, hoặc có lẽ hắn quen rồi? Thảo nào ban đầu cô ra sức diễn trò như vậy hắn đều thờ ơ, làm hại cô rất không có cảm giác thành tựu nha!
Khuôn mặt chính thái của Đông Phương Duệ trầm xuống, đôi mắt to ngập nước nhìn Nam Cung Diệu, cau mày hỏi, “Anh có ý gì? Chúng ta vừa mới đặt chân đến Nam Sơn đảo, nếu trên đường đi cứ tàn sát lẫn nhau thế này mãi thì không cần đến một tháng tất cả chúng ta sẽ chết ở đây hết!” Mặc dù hết sức đè nén nhưng ngữ khí vẫn không tránh khỏi mang theo tức giận.
Nam Cung Diệu vô tội bảo, “Sao lại tàn sát lẫn nhau chứ? Không phải chúng ta đã nói đoàn kết nhất trí, cùng tiến cùng lùi sao? Tôi không đối phó được con voi kia, không muốn bị nó giết chết, cho nên mới nhờ mọi người giúp một tí thôi mà!” Dứt lời, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, nói tiếp, “Lẽ nào giúp đỡ một chút thế này các người cũng không muốn giúp? Các người nói đoàn kết nhất trí, chỉ có chút thành ý thế này thôi sao?”
Tề Bảo Bảo nhìn đám người tức đến đỏ mặt, vừa cười vừa nói, "Nam Cung Diệu, anh hiểu lầm mọi người rồi, bọn họ chỉ lo cho anh mà thôi, nếu không phải hai người các anh chạy về kịp thì chắc chắn sẽ bị con voi kia giết chết, mọi người mà có muốn giúp thì cũng không kịp nữa.
Mới vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn đấy!” Chân mày khẽ nhíu lại bày tỏ cho mọi người thấy cô thật rất lo lắng.
Nam Cung Diệu thụ giáo nói, “Tiểu thư người yên tâm, lần sau nhất định tôi sẽ chạy nhanh hơn!”
Nghe vậy, Tề Bảo Bảo yên lòng gật đầu, tiếp tục gặm hoa quả.
Tề Hiền và Cổ Ngạn nhất tề không nói gì, trong bụng thì vô cùng đồng tình với đám người của ba đại gia tộc.
Gặp phải một Nam Cung Diệu thì họ còn chịu nổi, chứ thêm một đại tiểu thư sợ thiên hạ không loạn thì sao bọn họ chịu thấu.
Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, giơ tay sờ sờ đầu Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo bĩu môi, thấp giọng hỏi, “Lẽ nào anh thực sự xem em như con gái của anh sao hả?” Làm gì sờ đầu cô mãi thế?
Tề Tu nhìn bộ dạng khó chịu của cô, khóe miệng hơi hơi nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, lại tiếp tục sờ.
Tề Bảo Bảo không nói gì, tiếp tục gặm hoa quả của mình, thích sờ thì sờ đi!
Âu Dương Lạc cũng bị tức giận đến không nhẹ, cô nàng Tề Bảo Bảo này rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu đây? Lo lắng cho Nam Cung Diệu? Bây giờ bọn họ hận không thể làm thịt tên tai họa này, ai lo lắng cho hắn ta chứ?
Đang muốn nói chuyện, cô gái bên cạnh hắn bỗng mềm nhũn ra té xuống đất.
"Hiểu Hiểu..." Âu Dương Lạc hơi biến sắc, liền vội vàng đỡ cô ta dậy.
Âu Dương Hiểu Hiểu mặc dù là người của chi thứ nhưng vì có năng lực xuất chúng nên vẫn luôn rất được trọng dụng, lúc này nếu cô gặp chuyện không may, bọn họ sẽ thiếu đi một trợ lực, do đó Âu Dương Lạc thật lòng lo lắng cho cô!
Nụ cười biến mất ngay lập tức trên mặt Nam Cung Diệu, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia khác thường , "Cổ Ngạn..."
Cổ Ngạn nghe ra trong giọng nói của Nam Cung Diệu có chút không bình thường liền quay đầu nhìn hắn.
Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm Âu Dương Hiểu Hiểu, cau mày nói, "Cứu cô ấy!"
Mắt Tề Bảo Bảo lóe lên, Nam Cung Diệu dị thường lẽ nào bởi vì cô gái này? Trước đó hắn sống chết muốn đến đây, vốn dĩ lúc đó vẫn còn chưa biết nơi đến là Nam Sơn đảo.
Nếu không phải vì biết có nguy hiểm mà đến thì nhất định là vì biết cô gái này muốn tới, nên hắn mới muốn theo tới!
Tề Bảo Bảo nhìn Tề Tu, đáy mắt Tề Tu như có điều suy nghĩ, hiển nhiên hắn cũng không biết Nam Cung Diệu và cô gái kia có quan hệ gì.
Đối với quá khứ của Nam Cung Diệu, hắn không biết rõ, cũng không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của y.
Không thể không nói, Tề Tu dùng người rất to gan, Tề Hiền, Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu ba người vẫn luôn trung thành và tận tâm với hắn.
Không biết có phải là nhân cách của hắn quá sức hấp dẫn, hay là nhìn người chuẩn nữa.
Cổ Ngạn liếc nhìn Tề Tu, thấy Tề Tu gật đầu thì mới đi tới.
Câu nói của Nam Cung Diệu những người khác cũng nghe thấy được.
Vốn bởi vì hai người Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu bị truy đuổi chật vật như vậy, đám người kia liền loại bỏ hai người này, nhận định người am hiểu chế độc không phải Tề Tu thì chính là Tề Hiền.
Tề Bảo Bảo ở trong mắt bọn họ chính là một đại tiểu thư vô dụng, đã bị loại bỏ ngay từ đầu!
Thế nhưng hiện tại xem ra, Cổ Ngạn mới là người kia, cũng để bọn họ khẳng định chuyện trước đó hai người này chính là cố ý!
Hai người này tuyệt đối là cố ý! Không phải nói với bọn họ thuốc đã dùng hết rồi sao? Đánh chết bọn họ cũng không tin!
Kết quả là ai nấy đều tức giận nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn.
Nếu Nam Cung Diệu là chủ mưu, thì Cổ Ngạn đích thị chính là đồng lõa!
Người của ba đại gia tộc tức đến muốn hộc máu, thật vất vả mới có thể nghỉ ngơi ai dè Nam Cung Diệu lại dẫn con quái vật này đến, lại còn đường hoàng nói cái gì mà cùng tiến cùng lùi? Vậy sao hắn ta không chạy tới chỗ đám người Tề Tu kia đi?
Nam Cung Diệu dẫn voi tới, còn Cổ Ngạn thì đã chạy về chỗ bọn Tề Tu, hắn lấy từ trong hòm thuốc tùy thân ra một loại quả lớn cỡ bằng nắm tay giống táo mà không phải táo, phát cho mỗi người một quả.
Tề Bảo Bảo nhận lấy thứ quả nọ, nhìn tình hình ‘chiến tranh loạn lạc’ bên kia hỏi, “Con voi kia không sợ độc?”
Cổ Ngạn dùng chủy thủ bắt đầu gọt vỏ, bình tĩnh bảo, “Tôi không muốn lãng phí thuốc!”
Cũng may ở bên kia hiện đang rất hỗn loạn, không ai nghe thấy lời của hắn bằng không tuyệt đối sẽ tức đến mức ngã ra đất không dậy nổi!
Con voi thoạt nhìn to lớn kềnh càng nhưng lại phi thường linh hoạt, hơn nữa da rất dày.
Tề Bảo Bảo nhìn thấy có người cầm chủy thủ đâm vào chân voi nhưng nó lại chẳng hề hấn gì, trái lại người nọ bị voi đá bay ra ngoài.
Ý thức được con voi khổng lồ này quá khó đối phó, đám người bắt đầu nghiêm túc hẳn ra, tiếng súng vang lên bốn phía khiến nó rống lên đầy giận dữ, máu chảy lênh láng trên thân nhưng lại không ngã xuống, ngược lại giống như là bị chọc giận, trong con ngươi to cồ cộ kia bừng bừng lửa giận.
Thừa dịp hỗn loạn, Nam Cung Diệu đã mò trở về đội ngũ từ sớm, thở hổn hển than, “Mệt chết đi được!" Nhận quả Cổ Ngạn đưa tới, Nam Cung Diệu lau mồ hôi chảy đầy trên mặt, bảo, “Đừng quên thiếu mình một cái nợ nhân tình đấy!” Phương pháp hay thế mà hắn lại nghĩ ra được!
Mặc dù con voi kia phòng ngự rất mạnh, nhưng cuối cùng vẫn bị đám người nọ siết chết, có điều cũng có vài người bị thương, đoàn người đều không quên là kẻ nào đã hại bọn họ thảm thế này.
Những ánh mắt mang đầy thịnh nộ tìm được đầu sỏ gây ra chuyện, lại phát hiện hắn ta đang gặm ngon lành một thứ quả nào đó, nhìn thấy bọn họ lại còn cười đầy ưu nhã.
Không riêng gì hắn, bọn Tề Tu cũng đều đang ung dung gặm quả, xem bọn họ trình diễn!
Trong lúc nhất thời, đoàn người tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, bọn họ khổ cực đối phó với voi, đám người kia lại ăn thỏa thuê, vừa ăn vừa xem trò vui, thực quá hưởng thụ mà!
Không đợi mọi người phát hỏa, Nam Cung Diệu nhón lấy một quả do Cổ Ngạn tìm về, bảo, “Mọi người cực khổ rồi! Nếu không có sự giúp đỡ của mọi người, chỉ sợ tôi đã bị con voi đó giết chết rồi, vì thế tôi nhất định phải cảm ơn ân cứu mạng của mọi người.
Mọi người không được cự tuyệt đâu đấy!” Nói xong liền ném tới thứ quả kia.
Người thiếu chút nữa bị quả kia đập trúng theo bản năng giơ tay tiếp được, sau đó lửa giận càng tăng lên, hắn ta dùng cái thứ này báo đáp ân cứu mạng? Lại còn dùng có một quả báo đáp nhiều người như vậy nữa chứ.
Mẹ nó, có quỷ mới muốn cứu hắn, rõ ràng là hắn ta cố ý mà!
Tề Bảo Bảo cúi đầu nhịn cười, đột nhiên cô phát hiện ra Nam Cung Diệu thật đúng là hợp khẩu vị với mình, đây rõ ràng là muốn tức chết đám người này mà!
Sắc mặt Tề Tu vẫn không thay đổi, Tề Bảo Bảo rất ư bội phục định lực của hắn, hoặc có lẽ hắn quen rồi? Thảo nào ban đầu cô ra sức diễn trò như vậy hắn đều thờ ơ, làm hại cô rất không có cảm giác thành tựu nha!
Khuôn mặt chính thái của Đông Phương Duệ trầm xuống, đôi mắt to ngập nước nhìn Nam Cung Diệu, cau mày hỏi, “Anh có ý gì? Chúng ta vừa mới đặt chân đến Nam Sơn đảo, nếu trên đường đi cứ tàn sát lẫn nhau thế này mãi thì không cần đến một tháng tất cả chúng ta sẽ chết ở đây hết!” Mặc dù hết sức đè nén nhưng ngữ khí vẫn không tránh khỏi mang theo tức giận.
Nam Cung Diệu vô tội bảo, “Sao lại tàn sát lẫn nhau chứ? Không phải chúng ta đã nói đoàn kết nhất trí, cùng tiến cùng lùi sao? Tôi không đối phó được con voi kia, không muốn bị nó giết chết, cho nên mới nhờ mọi người giúp một tí thôi mà!” Dứt lời, sắc mặt cũng hơi trầm xuống, nói tiếp, “Lẽ nào giúp đỡ một chút thế này các người cũng không muốn giúp? Các người nói đoàn kết nhất trí, chỉ có chút thành ý thế này thôi sao?”
Tề Bảo Bảo nhìn đám người tức đến đỏ mặt, vừa cười vừa nói, "Nam Cung Diệu, anh hiểu lầm mọi người rồi, bọn họ chỉ lo cho anh mà thôi, nếu không phải hai người các anh chạy về kịp thì chắc chắn sẽ bị con voi kia giết chết, mọi người mà có muốn giúp thì cũng không kịp nữa.
Mới vừa rồi thật sự là quá nguy hiểm, lần sau nhất định phải cẩn thận hơn đấy!” Chân mày khẽ nhíu lại bày tỏ cho mọi người thấy cô thật rất lo lắng.
Nam Cung Diệu thụ giáo nói, “Tiểu thư người yên tâm, lần sau nhất định tôi sẽ chạy nhanh hơn!”
Nghe vậy, Tề Bảo Bảo yên lòng gật đầu, tiếp tục gặm hoa quả.
Tề Hiền và Cổ Ngạn nhất tề không nói gì, trong bụng thì vô cùng đồng tình với đám người của ba đại gia tộc.
Gặp phải một Nam Cung Diệu thì họ còn chịu nổi, chứ thêm một đại tiểu thư sợ thiên hạ không loạn thì sao bọn họ chịu thấu.
Đáy mắt Tề Tu lộ ra ý cười, giơ tay sờ sờ đầu Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo bĩu môi, thấp giọng hỏi, “Lẽ nào anh thực sự xem em như con gái của anh sao hả?” Làm gì sờ đầu cô mãi thế?
Tề Tu nhìn bộ dạng khó chịu của cô, khóe miệng hơi hơi nhếch lên thành một độ cong rất nhỏ, lại tiếp tục sờ.
Tề Bảo Bảo không nói gì, tiếp tục gặm hoa quả của mình, thích sờ thì sờ đi!
Âu Dương Lạc cũng bị tức giận đến không nhẹ, cô nàng Tề Bảo Bảo này rốt cuộc là ngu thật hay giả ngu đây? Lo lắng cho Nam Cung Diệu? Bây giờ bọn họ hận không thể làm thịt tên tai họa này, ai lo lắng cho hắn ta chứ?
Đang muốn nói chuyện, cô gái bên cạnh hắn bỗng mềm nhũn ra té xuống đất.
"Hiểu Hiểu..." Âu Dương Lạc hơi biến sắc, liền vội vàng đỡ cô ta dậy.
Âu Dương Hiểu Hiểu mặc dù là người của chi thứ nhưng vì có năng lực xuất chúng nên vẫn luôn rất được trọng dụng, lúc này nếu cô gặp chuyện không may, bọn họ sẽ thiếu đi một trợ lực, do đó Âu Dương Lạc thật lòng lo lắng cho cô!
Nụ cười biến mất ngay lập tức trên mặt Nam Cung Diệu, sâu trong đáy mắt xẹt qua một tia khác thường , "Cổ Ngạn..."
Cổ Ngạn nghe ra trong giọng nói của Nam Cung Diệu có chút không bình thường liền quay đầu nhìn hắn.
Nam Cung Diệu nhìn chằm chằm Âu Dương Hiểu Hiểu, cau mày nói, "Cứu cô ấy!"
Mắt Tề Bảo Bảo lóe lên, Nam Cung Diệu dị thường lẽ nào bởi vì cô gái này? Trước đó hắn sống chết muốn đến đây, vốn dĩ lúc đó vẫn còn chưa biết nơi đến là Nam Sơn đảo.
Nếu không phải vì biết có nguy hiểm mà đến thì nhất định là vì biết cô gái này muốn tới, nên hắn mới muốn theo tới!
Tề Bảo Bảo nhìn Tề Tu, đáy mắt Tề Tu như có điều suy nghĩ, hiển nhiên hắn cũng không biết Nam Cung Diệu và cô gái kia có quan hệ gì.
Đối với quá khứ của Nam Cung Diệu, hắn không biết rõ, cũng không quan tâm đến sinh hoạt cá nhân của y.
Không thể không nói, Tề Tu dùng người rất to gan, Tề Hiền, Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu ba người vẫn luôn trung thành và tận tâm với hắn.
Không biết có phải là nhân cách của hắn quá sức hấp dẫn, hay là nhìn người chuẩn nữa.
Cổ Ngạn liếc nhìn Tề Tu, thấy Tề Tu gật đầu thì mới đi tới.
Câu nói của Nam Cung Diệu những người khác cũng nghe thấy được.
Vốn bởi vì hai người Cổ Ngạn và Nam Cung Diệu bị truy đuổi chật vật như vậy, đám người kia liền loại bỏ hai người này, nhận định người am hiểu chế độc không phải Tề Tu thì chính là Tề Hiền.
Tề Bảo Bảo ở trong mắt bọn họ chính là một đại tiểu thư vô dụng, đã bị loại bỏ ngay từ đầu!
Thế nhưng hiện tại xem ra, Cổ Ngạn mới là người kia, cũng để bọn họ khẳng định chuyện trước đó hai người này chính là cố ý!
Hai người này tuyệt đối là cố ý! Không phải nói với bọn họ thuốc đã dùng hết rồi sao? Đánh chết bọn họ cũng không tin!
Kết quả là ai nấy đều tức giận nhìn chằm chằm Nam Cung Diệu và Cổ Ngạn.
Nếu Nam Cung Diệu là chủ mưu, thì Cổ Ngạn đích thị chính là đồng lõa!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...