Tu La Chi Sủng


Mặc dù mọi người đều khinh thường Tề Bảo Bảo, nhưng nụ cười kia vẫn khiến không ít người thất thần.

Tề Tu hừ lạnh một tiếng, cõng Tề Bảo Bảo rất nhẹ nhàng bước đi.
Nam Cung Diệu, Cổ Ngạn, Tề Hiền theo sát phía sau, cũng là một bộ dạng nhàn nhã, người không biết còn tưởng bọn họ tới đây tản bộ đấy!
Tề Bảo Bảo nằm trên lưng Tề Tu bắt đầu không thành thực, thỉnh thoảng lại sờ sờ mặt hắn, gặm gặm cổ hắn, khi thì dán vào lỗ tai hắn thổi thổi khí.
Đoàn người đi phía sau nhìn thấy bước chân Tề Tu có chút bất ổn đều không khỏi lắc đầu, bày ra vẻ mặt khác nhau, người giễu cợt, kẻ hả hê, người thì thờ ơ, nhưng chỉ giống nhau ở một điểm duy nhất chính là đều cảm thấy Tề Tu chắc không gượng nổi rồi!
Chỉ có ba người bọn Nam Cung Diệu nhìn thấy rõ ràng đều không khỏi á khẩu, vị đại tiểu thư này quả nhiên không giống người thường, bây giờ mà còn có tâm tình đùa giỡn trai đẹp!
Đột nhiên Tề Tu dừng bước, giơ tay kéo ra bàn tay nhỏ bé sờ tới sờ lui trước ngực hắn, rồi để tay cô vòng lên cổ mình, sau đó mở miệng nói, "Bầy rắn."
Tề Bảo Bảo thò đầu ra, dán vào sườn mặt hắn nhìn nhìn xung quanh, sau đó rụt cổ lại run giọng nói, “Thật đáng sợ, anh yêu, mạng của em giao cho anh đó, anh nhất định phải bảo vệ tốt người ta nha!”
Đoàn người phía sau cũng đã phát hiện khác thường, tất cả đều dừng bước cảnh giới nhìn xung quanh.
Những tiếng xuy xuy xuy vang lên không ngừng, càng ngày càng gần, cũng càng lúc càng to, cây cỏ quanh đó đã bắt đầu lay động.
"Là bầy rắn!"

“Trời ơi! Nhiều quá!”
“Thực xui xẻo, sao vừa tới nơi đã gặp rắn thế này?”
Những câu oán trách pha lẫn khẩn trương, không còn cách nào khác, cho dù ai bị một bầy rắn bao vây thì cũng không thể thả lỏng.

Một hai con, thậm chí là mười con, trên trăm con thì bọn họ có thể hoàn toàn không để vào mắt, thế nhưng giờ đây rải rác khắp xung quanh đều là những con rắn sặc sỡ đang thè lưỡi, mọi người nhìn vào đều không khỏi cảm thấy da đầu tê dại.
Ngườ rắn giằng co, rất nhanh đã ra tay.

Mặc dù rắn nhiều nhưng người ở đây đều có chút bản lĩnh nên tạm thời không ai bị thương cả, chẳng qua là bầy rắn đó cứ giết mãi mà chẳng hết khiến vẻ mặt ai nấy đều ngưng trọng.

Nếu cứ tiếp tục thế này bọn họ chỉ có thể bị tiêu hao thể lực mà chết!
Tề Bảo Bảo vẫn nằm trên lưng Tề Tu, nhìn bầy rắn nhíu nhíu mày, hạ giọng, “Đám rắn này có vấn đề.” Bầy rắn này không như rắn bình thường, màu sắc đặc biệt sặc sỡ, cũng vô cùng độc, hơn nữa còn cho người ta cảm giác bọn chúng có trí thông minh, lúc công kích có đội hình đâu vào đấy, phía trước bị giết, phía sau nhanh chóng bổ sung vào, đội hình lại còn hơi phức tạp nữa.
Đám rắn này, hình như đã phát sinh biến dị!
Tề Tu mở miệng nói, “Có lẽ bởi vì chúng ta muốn tìm món đồ kia.” Bây giờ vẫn chưa thể khẳng định, nhưng quả thực có khả năng địa phương có linh vật sẽ khác với những nơi khác.
Trước kia hắn tới đây đã phát hiện ở đây có hơi kỳ quái, chẳng qua hắn không gặp phải bầy rắn này.
Tề Bảo Bảo thở dài một tiếng, vô lực nằm lên lưng hắn, nói, “Hình như chúng ta tới chỗ không nên tới rồi!” Nếu quả thật như thế thì khẳng định kế tiếp sẽ còn có chuyện kinh khủng hơn thế này nữa.
Mọi người đang giết đến đỏ mắt thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng kêu đầy hưng phấn, “Cha, con rắn kia thật đẹp!”
Nghe vậy có người theo tiếng nói nhìn thì thiếu chút nữa tức muốn hộc máu, bởi vì năm người bọn Tề Tu rãnh rỗi đứng ở đó, mà bầy rắn lại không công kích bọn họ.

Tề Hiền và Cổ Ngạn thỉnh thoảng còn ra tay giải quyết một hai con rắn gần đó, còn Nam Cung Diệu thì khoanh tay trước ngực, hoàn toàn là một bộ dạng xem trò vui, thấy có người nhìn thì cười cười hô to, “Mọi người cố lên nhé!”
Đám người kia rất muốn phủi tay không làm, nhưng cũng không tức giận đến mất lý trí, ai cũng biết một khi ngừng tay thì chỉ có chờ bị rắn cắn chết.
Bọn họ thật sự không cam lòng! Bầy rắn này quá phân biệt đối xử rồi, một đám người oán khí ngút trời, ra tay càng thêm ngoan độc!
Còn Tề Mặc nghe tiếng kêu của Tề Bảo Bảo liền theo tầm mắt của cô nhìn tới, hai mắt bỗng chốc sáng ngời, con kia hẳn là Xà Vương rồi!

Bắt giặc phải bắt vua trước, ngay lập tức Tề Mặc không chút chậm trễ tiến về phía đó.
Tề Mặc thân thủ tốt, nhanh chóng giải quyết xong con Xà Vương ẩn núp trong bầy rắn.

Không còn Xà Vương, dưới sự giết chóc của mọi người, cuối cùng bầy rắn dần dần giải tán, có lẽ do cảm nhận được sát ý kinh khủng của đám người nên bầy rắn từ từ trườn đi.
Giải quyết hết khoảng một trăm con rắn còn lại, mọi người mới phát hiện xung quanh đám người Tề Tu có một vòng phấn màu trắng thì liền bừng tỉnh.

Hóa ra bầy rắn không tới gần bọn họ là bởi vì nhúm bột trắng này.
Sắc mặt Âu Dương Lạc trở nên khó coi, mở miệng nói, “Tề Tu, đây là ý gì? Đừng quên bây giờ chúng ta là người ngồi cùng trên một chiếc thuyền!”
Tề Tu căn bản không để ý tới y, Nam Cung Diệu cười hì hì nói, “Âu Dương gia chủ đừng nóng giận mà! Đây không phải là do thuốc không đủ sao?”
Sắc mặt Âu Dương Lạc vẫn khó coi như trước, thuốc không đủ? Loại chuyện hoang đường này ai tin?
Đông Phương Duệ đứng cạnh y, là một thiếu niên đáng yêu với đôi mắt to ngập nước, gương mặt trứng ngỗng trắng nõn, nếu không biết thân phận của cậu ta, khẳng định sẽ khó mà tin cậu ta chính là gia chủ tương lai của Đông Phương gia.
Bộ dạng này quả thực rất lừa tình, có điều khi giết rắn ban nãy cậu ta ra tay cũng khá tàn nhẫn!
Tề Bảo Bảo vươn tay về phía cậu ta, mặt đầy ý cười bảo, “Lại đây cho chị véo cái nào!” Vẻ mặt như “ông chú hư hỏng”, thực sự khiến người ta mắc ói, đương nhiên nếu như bỏ qua tinh quang nơi đáy mắt cô.
Đông Phương Duệ sừng sộ hẳn lên, trầm giọng cảnh cáo, “Tề tiểu thư xin tự trọng!"
Tề Bảo Bảo bày ra vẻ đau lòng, rưng rưng nhìn cậu ta, cánh tay vòng trên cổ Tề Tu thu lại đưa xuống bên hông, sau đó dùng sức đẩy bàn tay bóp hông cô ra, thở dài trong bụng, thực không biết thương hương tiếc ngọc là gì mà!

Tề Tu lạnh lùng quét mắt nhìn Đông Phương Duệ, hoàn toàn không để ý tới oán khí của mọi người, tiếp tục cõng Tề Bảo Bảo tiến về phía trước, hạ giọng cảnh cáo ai đó không sợ chết đang nằm trên lưng, “Không cho phép trêu ghẹo đàn ông!"
Mắt Tề Bảo Bảo lộ ý cười, ôm cổ hắn rồi cọ cọ lên mặt hắn, chớp mắt hỏi, “Nhưng người ta rất muốn trêu anh thì làm sao đây?”
Ba người đi theo phía sau liếc mắt nhìn nhau, nhất tề lắc đầu, cũng chỉ có vị đại tiểu thư này mới dám nói thế với Tề Tu mà thôi!
Mà lời kế tiếp của Tề Tu lại càng khiến bọn họ suýt nữa ngã ra đất, “Em muốn trêu ghẹo thế nào cũng được!”
Tuy giọng điệu vẫn không tốt nhưng ý tứ trong câu nói thì lại quá rõ ràng khiến Nam Cung Diệu giật giật khóe miệng, không nhịn được nói chen vào, “Hai người có thể khiêm tốn chút đi được không?” Lẽ nào bọn họ không cảm thấy những ánh mắt mãnh liệt chứa đầy oán khí ở phía sau đang rơi lên người bọn họ hay sao?
Đang cười thầm, Tề Bảo Bảo nghe được lời của y liền quay đầu lại liếc y một cái, hừ lạnh, “Nhiều chuyện!”
Nam Cung Diệu vô tội sờ sờ mũi, lẩm bẩm trong miệng, “Mình hâm mộ đố kỵ không được sao?”
Cổ Ngạn liếc y một cái, giơ một ngón tay chỉ ra đằng sau, “Phía sau có mấy người đẹp kia kìa!”
Kỳ quái là, Nam Cung Diệu bỗng dưng không phản bác lại, mà chỉ thoáng nhìn ra sau, rồi lại khẽ cau mày, mặt đầy sầu muộn bắt đầu trầm tư.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui