Nam Cung Diệu chân chó sáp lại gần, nịnh nọt lấy ra một viên thuốc đưa cho Tề Bảo Bảo, cười còn tươi hơn cả hoa, “Tiểu thư, mời ngài dùng!” Hai mắt lấp lánh khâm phục, đồng thời trong lòng quyết định sau này tuyệt đối không thể trêu chọc vị đại tiểu thư này!
Trước đây mặc dù biết tiếng tăm Huyết Sắc Mị Yêu không phải vô duyên cớ mà có được, nhưng y khách khí với Tề Bảo Bảo hoàn toàn là nể mặt Tề Tu.
Nhưng bây giờ y thật sự rất khâm phục Tề Bảo Bảo!
Đồng thời cũng biết, nếu như chọc tới Tề Bảo Bảo nhất định sẽ rất thê thảm.
Vị đại tiểu thư này không giống loại người biết nương tay, lại còn thêm thằng cha Tề Tu lãnh khốc kia nữa, nếu hai người này tìm y tính sổ, mới nghĩ thôi đã thấy sợ rồi!
Sau khi lên thuyền, Nam Cung Diệu không lộ ra khác thường nào nữa cả, mọi người cũng không nhiều lời.
Tề Tu hình như rất tin tưởng Nam Cung Diệu, không chút lo lắng y sẽ có dị tâm.
Tề Tu giơ tay nhận viên thuốc đút vào miệng Tề Bảo Bảo.
Sau khi nuốt xong, mệt mỏi dần biến mất nhưng Tề Bảo Bảo vẫn tựa vào người Tề Tu, không nhúc nhích chỉ nhíu mày hỏi, “Đồ tốt thế này sao chúng ta không có?” Nói rồi nhìn thoáng qua Cổ Ngạn, thuốc này chắc chắn là của Cổ Ngạn!
Thuốc này và thuốc Cổ Ngạn đưa cho bọn họ không như nhau, rõ ràng không phải cùng một cấp bậc, không phải đơn giản chỉ là khôi phục thể lực thôi đâu.
Sử dụng dị năng càng nhiều thì càng tiêu hao lực tinh thần, lực tinh thần và dị năng phải gắn bó chặt chẽ, người có lực tinh thần càng mạnh, tu luyện dị năng sẽ càng dễ dàng, uy lực có thể phát huy cũng mạnh mẽ hơn!
Ngược lại Tề Tu tuyệt không cảm thấy lạ, cũng không tức giận, dù sao cũng không phải lần đầu.
Cổ Ngạn không trả lời Tề Bảo Bảo, mặt mày bình tĩnh liếc Nam Cung Diệu, phun ra hai chữ, "Vô sỉ!" Lấy thuốc của hắn ra nịnh nọt, cướp công của hắn, quả thực vô sỉ đến cực điểm, hơn nữa thuốc này lại còn là thuốc mà Nam Cung Diệu cướp đi!
Tề Hiền vỗ vỗ vai hắn, như đang dỗ dành bảo, “Nghĩ thoáng đi, cậu cũng nên quen với cái tính mặt dày của câu ta đi!” Nam Cung Diệu cướp công của Cổ Ngạn đã thành thói quen rồi!
Tề Hiền vẫn là vẻ mặt nghiêm túc bất biến, thế nhưng Cổ Ngạn lại nghe ra sự hả hê trong giọng nói của y, hai mắt bỗng híp lại xẹt qua một tia sáng, đột nhiên nói, “Lần trước mình thấy cậu ta chẳng biết lấy ở đâu được một đôi găng tay bảo hộ.” Ngừng một chút, lại từ tốn phun ra hai chữ, “Rất tốt!”
Vừa nghe thấy thế, Tề Hiền liền biến sắc, đầu tiên là tỉnh ngộ, sau đó giận dữ nhìn Nam Cung Diệu như thể muốn ăn tươi hắn ta, cắn răng rít ra chữ, “Nam, Cung, Diệu!” Y rất vất vả mới có được món đồ đó, nhưng không sao tìm lại được, tra tới tra lui đều không có kết quả, xem ra là thủ hạ dưới quyền không dám tùy tiện đắc tội Nam Cung Diệu, biết mà không báo!
Tề Hiền không biết nói gì, lẽ nào uy tín của y kém hơn Nam Cung Diệu?
Thật ra chuyện này rất bình thường, Tề Hiền vẫn luôn là vẻ mặt nghiêm túc, bộ dạng nghiêm trang, còn Nam Cung Diệu thì lại giảo hoạt hơn rất nhiều, những ai đắc tội y đều sẽ không cẩn thận phạm phải sai lầm, không phạt nhẹ thì cũng là cảnh cáo, hoặc trực tiếp hơn thì vô duyên vô cớ sưng mặt sưng mày, dần dà, trong lòng những người đó đã hình thành bóng ma tâm lý, dù cho Nam Cung Diệu có cười thân thiện đến cỡ nào đi nữa thì cũng không có ai dám đắc tội với y!
Nam Cung Diệu giống như không nghe thấy đối thoại của hai người kia, vẫn là vẻ mặt sùng bái nhìn Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo giật giật khóe miệng, cuối cùng cô đã hiểu, Nam Cung Diệu chính là một tên cướp cạn!
Đảo mắt nhìn Tề Tu, Tề Bảo Bảo thở dài nói, “Cha, có người chọc giận quần chúng rồi nha!”
Lúc này hình như Nam Cung Diệu mới chú ý tới ánh mắt mãnh liệt kia, quay đầu nhìn Tề Hiền, đầy nghi hoặc hỏi, “Làm sao thế?”
Tề Hiền vẫn luôn trầm ổn thế mà giờ suýt nữa thì bạo phát! Tiến tới vài bước chộp lấy cánh tay Nam Cung Diệu, nhưng trên tay y lại chẳng có gì cả, Tề Hiền cắn răng hỏi, “Găng tay của mình đâu?”
Nam Cung Diệu giãy ra, nghĩ nghĩ rồi mới lên tiếng, “Chẳng biết vứt đi đâu rồi!” Thấy Tề Hiền bày ra vẻ mặt khó coi, liền vừa cười vừa giải thích, “Cậu biết đấy, đồ quý của mình nhiều lắm!”
Cổ Ngạn đứng bên cạnh khóe miệng co giật, đồ quý của cậu ta? Tất cả những thứ đó đều là cậu ta cướp được đấy! Cướp đồ quý của người ta lại không biết trân trọng, thực muốn ăn đòn đây mà!
Tề Tu thì không để ý đến ba người đang cấu xé lẫn nhau, ôm Tề Bảo Bảo ngồi xuống cạnh đó, bảo, “Nghỉ ngơi chút nữa đi!”
Tề Bảo Bảo gật đầu, tựa vào ngực hắn nhắm mắt, nghỉ ngơi dưỡng sức.
Những kẻ khác mặc dù tránh được một kiếp đều mừng thầm trong bụng, nhưng cũng càng thêm ngưng trọng.
Còn chưa tới Nam Sơn đảo đã gặp nguy hiểm thế này, khiến tinh thần của đoàn người vốn đã căng thẳng nay càng thêm không dám thả lỏng.
Trông thấy ba người bọn Tề Hiền thoải mái cười đùa, ai nấy không khỏi nhíu chặc mi, lại thêm Tề Bảo Bảo bỗng dưng tựa vào lòng Tề Tu ngủ, thì càng thêm không biết nói gì.
Đám người này rốt cuộc tới đây làm gì? Ngay cả chút ý thức nguy cơ cũng không có.
Đối với những ánh mắt khinh thường kia, ba người bọn Nam Cung Diệu rất không vui.
Nếu không nhờ Tề Bảo Bảo, bây giờ bọn họ còn cơ hội đứng ở chỗ này sao? Đám người này quá không biết điều, quá tự cho là đúng rồi!
Thực ra Tề Bảo Bảo cũng chả có lòng tốt để cứu đám người này, chẳng qua cô chỉ không muốn mình bị ướt như chuột lột mà thôi!
Những người khác đều nghĩ vượt qua nguy hiểm vừa rồi là do công lao của Âu Dương gia, nhưng Tề Mặc thì lại không cho là vậy.
Y đã hỏi lái thuyền, căn bản không phải do kỹ thuật anh ta tốt, mà là do thân thuyền đột nhiên không bị khống chế vọt qua khỏi xoáy nước, y không cảm thấy đây là vận khí!
Vì thế, y nhìn Tề Bảo Bảo như có điều suy nghĩ, đột nhiên chống lại tầm mắt của Tề Tu, Tề Mặc ngẩn ra.
Thấy trong mắt Tề Tu tỏ rõ ý không vui thì vội vàng dời mắt, thở dài, xem ra Tu thực sự rất xem trọng Tề Bảo Bảo, cũng không biết rốt cuộc hắn thích Tề Bảo Bảo hay thích Thiên Mị nữa!
Đến giữa trưa, cuối cùng đoàn người cũng bước chân lên Nam Sơn đảo.
Đó là một hòn đảo lớn vô cùng hoang vu, điều kiện ở đây cực kỳ tồi tệ, tạo cho người khác cảm giác nặng nề ngột ngạt, đến nỗi khi hít thở cũng cảm thấy không đủ dưỡng khí.
Nhìn bao quát hòn đảo xong mọi người đều nhíu chặc mi.
Bọn họ không biết món đồ đó ở đâu, thậm chí còn không biết món đồ đó ra làm sao, do đó chỉ có thể tìm từng ngóc ngách một.
Đoàn người dâng cao cảnh giới tiến về trước.
Đường rất khó đi, hìn như trời vừa mưa xong nên mặt đất rất trơn trượt, lại thêm cây cối cản đường vì thế tốc độ rất chậm.
Đi được một lát, Tề Bảo Bảo đột nhiên than thở, “Leo núi thực là một công việc mệt nhọc mà!” Cô thấy ai nấy đều di chuyển khó khăn, vừa phải cẩn thận đường dưới chân, vừa phải chú ý động tĩnh xung quanh, cô còn thấy mệt thay bọn họ nữa là!
Trong hoàn cảnh môi trường như thế này nhất định sẽ có không ít động vật có độc, vì thế mọi người bước đi rất cẩn thận, đồng thời cũng lo lắng sẽ xuất hiện dã thú quanh đây, nên hiển nhiên không dám thả lỏng chút nào.
Nhưng Tề Bảo Bảo thì lại không giống mọi người, cô đối với việc cảm nhận được nguy hiểm vô cùng nhạy bén, cho nên không cần phải tận lực chú ý bốn phía.
Về phần động vật có độc thì cô đã có Huyết, làm sao dễ dàng trúng độc được? Hơn nữa dưới chân núi không hề có động vật nào quá đáng sợ, đương nhiên không quá đáng sợ chỉ là cảm nhận của cô mà thôi!
Đám người kia nghe cô nói như vậy, không khỏi hừ lạnh, đại tiểu thư chính là đại tiểu thư! Chẳng qua vào tình huống này, không ai có tâm tình châm chọc cô!
Tề Tu biết cô đang cảm thán những người khác, nhưng nghĩ đến trước đó cô đã hao phí không ít sức lực thì không khỏi nhíu nhíu mày, rồi bỗng kéo cô ra sau lưng, tiếp đó ngồi xổm xuống, bảo, “Lên đây đi!”
Đám người kia trông thấy động tác của hắn, đều á khẩu.
Vào hoàn cảnh này mà hắn ta còn muốn cõng thêm một gánh nặng sao?
Tề Bảo Bảo hơi ngây ra, rồi cười cười nhảy lên lưng Tề Tu.
Thật ra cô đã sớm khôi phục nhờ uống thuốc, vả lại chút mệt nhọc này cô cũng chẳng coi là gì, chỉ có điều nếu như thân ái nhà cô đã săn sóc như thế thì làm sao cô có thể cự tuyệt được chứ?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...