Sinh nhật mười tám tuổi của Tề Bảo Bảo, Tề Tu nói muốn mời toàn bộ nhân sĩ có tiếng trên Nam đảo, hắn lại thực sự đi mời.
Thế cho nên buổi sinh nhật này náo nhiệt trước giờ chưa từng có, mà Thiên Mị, không đúng, bây giờ đã là Tề Bảo Bảo, cô hiện tại có chút buồn bực, về phần nguyên nhân...
"Bảo Bảo..." Giọng nói gợi cảm hàm chứa ôn nhu, thực sự là đầy sức hấp dẫn.
Ặc.
.
.
Đây chính là nguyên nhân!
Tề Tu giơ tay kéo cô vào lòng, thấy cô bày ra vẻ mặt “tôi không biết anh”, trong mắt lộ ra ý cười, nhắc nhở, "Em bây giờ là Tề Bảo Bảo."
Tề Bảo Bảo liếc hắn một cái, “Anh bớt đắc ý đi!” Vừa dứt lời, khóe miệng bỗng nhếch lên thành một nụ cười khẽ mị hoặc, mị nhãn như tơ nhìn về phía hắn, không chút dấu vết tiến đến gần hắn, bàn tay dán lên ngực hắn, khẽ di chuyển, mang theo một tia khiêu khích.
Mắt Tề Tu thoáng tối đi, cúi đầu liền muốn hôn cô, Tề Bảo Bảo lại dùng sức ngăn hắn lại, dịu dàng hỏi, “Cha, người sao thế? Say rồi phải không?”
"Tề thiếu gia say sao?"
Thanh âm từ phía sau truyền đến khiến sắc mặt Tề Tu tối sầm, Tề Bảo Bảo lại cười đến vẻ mặt xán lạn, thừa dịp người nọ còn chưa đi tới, thấp giọng nói, “Cha yêu, người cũng đừng quên, hiện giờ con là con gái nuôi của người, hôm nay náo nhiệt thế này, trên sân thượng cũng không an toàn đâu.”
Người tới không phải ai khác, chính là gia chủ Đông Phương gia – Đông Phương Lễ.
Vốn ông ta biết Tề Lương có hai người con trai, nhưng chỉ gặp qua Tề Mặc, hiện tại gặp được Tề Tu, cuối cùng cũng đã rõ vì sao Tề Tu vẫn luôn không lộ diện rồi.
Cặp mắt xanh thẫm vẫn luôn là dấu hiệu của Tề gia, nhưng Tề Tu lại có cặp mắt đen, ông đã nhìn kỹ, xác thực là mắt đen, một màu đen thuần không pha lẫn tạp chất, khó trách rõ ràng là dung mạo giống y Tề Mặc, nhưng lại không ai biết đến.
Chẳng qua, vị Tề thiếu gia này mặc dù không được Tề Lương coi trọng, nhưng cũng không phải là một nhân vật đơn giản!
Đông Phương gia và Âu Dương gia chịu đến đây là cấp cho Tề gia mặt mũi, lại không nghĩ tới ngay cả phó tổng tài tập đoàn Lăng Thiên – Nam Cung Diệu cũng tới, hơn nữa thoạt nhìn, quan hệ giữa Tề Tu và vị phó tổng kia hình như không tệ lắm, chỉ không biết đây là giao tình cá nhân của Tề Tu và Nam Cung Diệu, hay là giao tình với tập đoàn Lăng Thiên!
Nếu Tề Tu thực có quan hệ với tập đoàn Lăng Thiên, vậy thì không chỉ là không đơn giản thôi đâu!
Tập đoàn Lăng Thiên có thể phát triển dưới tầm mắt của ba đại gia tộc, vẫn luôn có kẻ hoài nghi tập đoàn Lăng Thiên có lẽ có hậu đài vững chắc, thậm chí nghe đồn tập đoàn Lăng Thiên có thể là sản nghiệp thuộc Diêm Môn.
Hôm nay xem ra, quả thực không phải không có khả năng, nếu hậu đài của tập đoàn Lăng Thiên không phải là Tề gia, vậy nhất định là Diêm Môn rồi!
Diêm Môn là một thế lực ngoài phạm vi ba đại gia tộc của Nam đảo, rất thần bí, không ai biết môn chủ là ai, cũng không ai biết được thế lực Diêm Môn bao lớn, càng không biết Diêm Môn bắt đầu tồn tại từ khi nào, chỉ biết là chờ đến khi ba đại gia tộc phát hiện, nó đã tồn tại rồi!
Ba đại gia tộc mặc dù có chút kiêng kỵ, nhưng cũng không có cách nào, bởi vì quá mức thần bí, không dễ đối phó, may mà Diêm Môn hình như cũng không muốn đối nghịch với ba đại gia tộc.
Nếu như Tề Tu và Diêm Môn có quan hệ, chỉ sợ thế lực của Tề gia phỏng chừng sẽ phải thay đổi lần nữa!
Nếu hậu đài của tập đoàn Lăng Thiên không phải Diêm Môn mà là Tề gia, vậy thì năng lực của Tề Tu chỉ sợ cũng không kém hơn Tề Mặc.
Tề gia có hai người như thế, không khỏi khiến người ta kiêng kỵ, lão hồ ly Tề Lương kia chỉ sợ không phải là không coi trọng đứa con này, mà là cố ý làm vậy.
Lúc này Tề Tu lấy thân phận của bản thân lộ diện, lại còn để Nam Cung Diệu lộ mặt, chính là muốn dẫn đến các loại suy đoán, hắn muốn xem xem thế lực ẩn náu kia, mục đích đối phó với Thiên Mị đến tột cùng là cái gì!
Cô ả bên cạnh Tề Lương lại là kẻ bắc cầu, hoặc giả nói kẻ bên cạnh Tề Lương căn bản chính là người của thế lực nọ, nhìn thế nào đi nữa, sao cũng không giống như đặc biệt để đối phó Thiên Mị, lại có khả năng là có dã tâm lớn hơn nữa, mà Thiên Mị vừa vặn gây trở ngại cho bọn chúng!
Thiên Mị là người thủ hộ Bắc đảo, nói như thế, mục đích của bọn chúng hẳn là Bắc đảo, mà bên cạnh Tề Lương cũng có kẻ thừa dịp thâm nhập vào, rất có thể Nam đảo cũng là mục tiêu của bọn chúng.
Vậy thì, Ám Dạ Tu La cũng là một trở ngại, mà bây giờ hắn lại muốn kẻ phía sau kia hoài nghi thân phận của hắn!
Chỉ cần kẻ núp trong bóng tối hoài nghi thân phận hắn, nhất định sẽ nghĩ biện pháp điều tra rõ ràng, thậm chí có thể sẽ vì phòng ngừa vạn nhất, nghĩ cách trừ bỏ hắn, hắn chính là muốn dụ rắn ra khỏi hang!
Chẳng qua, hiện giờ hắn vẫn còn chưa muốn Diêm Môn bại lộ, mặc dù có người hoài nghi tập đoàn Lăng Thiên và Diêm Môn có quan hệ, nhưng dù sao không có chứng cứ, nên hắn cũng không lo lắng.
Tề Bảo Bảo thấy Nam Cung Diệu nghênh ngang xuất hiện, liền hiểu rõ mục đích của Tề Tu, cho nên cô buồn bực không phải là vì cái tên.
Cô vì Tề Tu nên mới không đi mạo hiểm, cũng biết Tề Tu chắc chắn sẽ không cho phép cô đi mạo hiểm, kết quả hắn hay thật, tự bản thân nhảy ra làm mồi nhử rồi!
Trông thấy Đông Phương Lễ đến gần, thân thể Tề Tu lắc lư, như có phần đứng không vững, ánh mắt mông lung, bày ra bộ dạng say rượu, cuối cùng dứt khoát trực tiếp dựa lên người Tề Bảo Bảo.
Tề Bảo Bảo nhìn bộ dạng giả say của hắn, giật giật khóe miệng.
Trước đây sao cô lại cho rằng Tề Tu chính là một tảng băng cơ chứ? Đang lúc tự kiểm điểm mình, bên tai bỗng truyền đến lời thì thầm của Tề Tu, “Tôi cứ thích con gái nuôi đấy!” Dứt lời, còn dùng chóp mũi cọ cọ vành tai trắng noãn của cô.
"Khụ.
.
." Tề Bảo Bảo không cẩn thận bị sặc, lời này của hắn không phải đồng nghĩa với tôi thích loạn luân sao?
Tề Bảo Bảo đầu đầy hắc tuyến, giơ tay cấu một cái vào eo hắn, cảm thấy trọng lượng trên người đột nhiên tăng thêm gấp bội, càng thấy nghẹn họng, hắn cho rằng cô không dám vứt hắn xuống sao?
Đông Phương Lễ đã đi tới, trông thấy bộ dạng Tề Tu, cười nói, "Tề thiếu gia hình như say thật rồi!”
Trên mặt Tề Bảo Bảo là nụ cười mỉm khéo léo, thanh âm cũng là ôn ôn nhu nhu, “Để Đông Phương gia chủ chê cười rồi, hôm nay cha thực sự uống nhiều quá!” Dáng điệu ôn nhu khéo léo kia hoàn toàn chính là một đại tiểu thư không có tính cách, rất biết nghe lời mà những nhà quyền thế bồi dưỡng ra.
Đông Phương Lễ mắt lóe lên, hôn lễ trước đó ông ta cũng đã gặp qua Tề Bảo Bảo, bộ dạng cuồng loạn không tiếc lấy cái chết ra bức ép kia, cùng bộ dạng khéo léo hiện tại chênh lệch quá nhiều, có người nói Tề Bảo Bảo là hộ vệ bên cạnh Tề Mặc, sao sẽ là dáng dấp nhu nhược như thế này?
Tề Tu âm thầm cau mày, giơ tay nhéo nhéo lên eo Tề Bảo Bảo, nhắc nhở cô chớ diễn quá mức, đây không phải là cố ý để người khác hoài nghi sao?
Nhưng Tề Bảo Bảo căn bản không để ý tới hắn, muốn làm mồi nhử đúng không? Vậy thì xem ai thành công hơn, cô muốn xem xem đến tột cùng là hắn có sức dụ hoặc, hay cái người chết mà phục sinh như cô đây dụ hoặc hơn!
Đúng lúc Tề Mặc nhìn thấy tình huống ở bên này, chỉ sợ Tề Bảo Bảo lại làm ra chuyện gì không phù hợp, gây phiền toái cho Tề Tu, nên tùy tiện ứng phó vài câu với lão tổng một xí nghiệp nào đó muốn nịnh nọt y, liền đi tới.
"Sao thế?" Đang lúc nói chuyện, tầm mắt quét về phía Tề Tu, hơi nhíu mày.
Tu sẽ tùy tiện uống say? Nhưng hình như hắn lại càng không biết giả say.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...