Tu La Chi Sủng


Thanh âm mơ hồ mang theo chút run rẩy, dường như còn có vẻ mong đợi pha lẫn sợ hãi.
"Ách..." Lần này ngược lại là Thiên Mị ngây ngẩn cả người, cô đã nhìn rồi, dáng dấp của cô và Tề Bảo Bảo quả thực quá giống, cho dù là tuổi tác chênh lệch hơi lớn, nhưng vốn dĩ trông cô không già, thoạt nhìn thực sự rất khó phân biệt.

Sao hắn lại dễ dàng nhận ra như thế? Huống chi, cô hiện tại xác xác thật thật là Tề Bảo Bảo nha!
Thiên Mị ôm cổ hắn, chớp chớp mắt, vô tội hỏi, "Thiên Mị là ai vậy?”
Tề Tu không trả lời vấn đề của cô, mà là đột nhiên giơ tay ôm chặt cô, rất chặt rất chặt, chặt đến mức Thiên Mị có chút đau, không khỏi cau mày quát, "Tề Tu, anh mưu sát sao!"
Tề Tu vẫn không buông cô ra, mặt hắn chôn trong gáy cô.

Thiên Mị nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, thật sự là bị hắn siết đến mức có chút không thở nổi, uốn éo người muốn tránh khỏi hắn, lại bỗng cảm giác được một cỗ ẩm ướt lạnh lẽo trên gáy mình, không khỏi sửng sốt.
Thành thành thực thực để hắn ôm, đầu óc Thiên Mị rất nhanh chuyển động, bất ngờ hỏi, “Có phải em đã xảy ra chuyện?” Trước đó không suy nghĩ nhiều đến nguyên nhân cô biến thành Tề Bảo Bảo, nhưng bây giờ nhìn biểu hiện của Tề Tu, giống như cô đã chết rồi, vả lại trước khi cô mất đi tri giác còn bị thương, lẽ nào cô thực sự...!đã chết?
Đang nghĩ ngợi, trên môi bỗng nhiên đau nhức, Thiên Mị phục hồi lại tinh thần, liền nhìn thấy gương mặt phóng đại của Tề Tu, hôn môi cô có chút thô bạo.

Thiên Mị nhíu nhíu mày, nhưng không đẩy hắn ra.
Mặc dù bọn họ chưa từng mở miệng nói ra ba chữ kia, cô biết Tề Tu đối với cô có chút cảm tình, chẳng qua lại không biết tình cảm của hắn đã sâu đậm như thế, không nghĩ tới, hắn sẽ mất không chế như thế.
Ba người trợn mắt há hốc mồm thấy hai tay Tề Tu bắt đầu hạnh kiểm xấu, hình như còn định tiến thêm một bước, không khỏi giật giật khóe miệng, thành thực lẩn đi.
Ngoài cửa, Nam Cung Diệu mở miệng hỏi, "Tề Hiền, cô gái kia rốt cuộc là Thiên Mị hay là cái cô con gái nuôi kia?” Chỉ có Tề Hiền đã từng tiếp xúc với Tề Bảo Bảo, y và Cổ Ngạn đều chưa từng thấy qua.

Tề Hiền cau mày nói, "Chắc là tiểu tiểu thư, nhưng thoạt nhìn lại giống như Thiên Mị.” Lúc này y cũng rất nghi hoặc, người Tề Mặc giao cho y hẳn là tiểu tiểu thư, nhưng động tác thần thái kia rõ ràng chính là Thiên Mị.
Nam Cung Diệu cau mày hỏi, “Cậu cũng không phân biệt được?”
Tề Hiền quét mắt nhìn y một cái, nói, “Thi thể thiếu gia đã tự mình xác nhận.” Vậy thì không sai, thế thì người này chính là tiểu tiểu thư rồi!
Cổ Ngạn nhíu mày, đột nhiên nói, “Có một thế thân cũng không tệ.” Mặc dù đối với Tề Bảo Bảo không công bằng, nhưng y chỉ quan tâm Tề Tu.
Tề Hiền lại lắc đầu, không quá tán thành suy nghĩ của y, “Nếu thiếu gia chỉ là nhất thời đầu óc mê muội, nhận lầm người, vậy chờ đến khi người thanh tỉnh, sự tình sẽ càng thêm hỏng bét!” Nói không chừng sẽ dưới cơn nóng giận bóp chết Tề Bảo Bảo!
Sau khi mất mà có lại được lại mất đi, y sợ Tề Tu sẽ không chịu nổi đả kích.
Cổ Ngạn không nói thêm nữa, Tề Hiền vẫn luôn đi theo bên cạnh Tề Tu, tự nhiên hiểu rõ tính tình của hắn hơn, nếu y nói như vậy, sợ rằng thực sự không tốt rồi.
Nam Cung Diệu nhíu nhíu mày, do dự hỏi, “Vậy.

.

.có nên ngăn cản hắn?”
Tề Hiền lắc đầu bảo, “Hiện tại thiếu gia tỉnh táo lại, kết quả cũng như nhau, được lúc nào thì hay lúc ấy đi!” Lừa mình dối người còn tốt hơn đau đến không muốn sống.
Không phải y không để ý sống chết của Tề Bảo Bảo, tình huống trước mắt rõ ràng là do Tề Bảo Bảo tự tìm, vả lại đối với cô tiểu tiểu thư này, y tuyệt không thể nào thích nổi, mà cô ta bỗng đột nhiên thay đổi càng khiến y có chút hoài nghi mục đích của cô ta!
Mà giờ khắc này trong phòng chính là kêu thảm liên tục, “Tề Tu, em muốn làm thịt anh, dựa vào cái gì em phải đau đớn những hai lần!” Ông trời quá không công bằng!
Tề Tu ôm cô thật chặt, thì thầm bên tai cô, “Xin lỗi.

.

.

tôi yêu em.

.

.”
Không nghĩ tới hắn lại tỏ tình vào giờ phút này, Thiên Mị thoáng sửng sốt, cũng quên mất đau đớn, ngước mắt nhìn hắn, đột nhiên cười bảo, "Nói lại lần nữa xem."
Tề Tu khẽ vuốt ve hàng mày mang theo ý cười của cô, lặp lại lần nữa, “Tôi yêu em.


.

.” ..." Đúng vậy, hắn yêu cô, trong lòng hắn đã sớm biết rõ, vốn dĩ hắn cho rằng loại sự tình này tự trong lòng bọn họ hiểu rõ là được, không cần phải nói ra, nhưng trong khoảng thời gian này hắn lại rất hối hận, loại tiếc nuối không còn cơ hội nói ra kia, hắn không muốn cảm thụ một lần nữa.
Thiên Mị giơ tay ôm cổ hắn, tầm mắt quan sát một vòng trên mặt hắn, bất đắt dĩ nói, “Nể tình bộ dạng anh cũng không tệ lắm, bản tiểu thư liền thu nạp anh, phong anh làm chánh cung nương nương đi, thế nào? Em đối với anh không tệ chứ?” Đáy mắt tất cả đều là ý cười bỡn cợt.
"Ừ, không tệ!" Thanh âm kia nghe thế nào cũng có chút nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cũng biến thành âm trầm.
Sau một khắc, Thiên Mị lại bắt đầu oa oa kêu to, “Anh nhẹ chút, anh đang mưu sát mà.

.

.” Thở hổn hển nhìn người trên thân, vẫn không chịu nhận thua trêu ghẹo, “Tu La đại nhân, người không thể quá tham.

.

.

Tâm, lẽ nào anh còn muốn độc chiếm em sao? Thế này là không được đâu!”
Muốn làm ra vẻ mặt nghiêm túc, cũng muốn dùng ngữ khí đứng đắn, nhưng bất đắc dĩ trời không chìu ý người.

Gương mặt hây hây đỏ kia, đôi mắt mờ sương kia, thực sự không làm ra được biểu tình nghiêm túc, đôi mắt như tơ phong tình quyến rũ, chỉ khiến người khác cảm thấy dụ người, ngữ khí cũng mang theo chút run rẩy, xen lẫn tiếng thở gấp yêu kiều không đè nén được, thật sự là mê hoặc người, chẳng qua lời cô nói ra, lại đủ để cho Tề Tu tức giận.
Tề Tu dứt khoát lấp kín cái miệng khiến người ta tức giận kia, xem ra hắn thực sự là quá mềm lòng, đối với cô thì không thể hạ thủ lưu tình.


Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng động tác vẫn mang theo ôn nhu, chỉ là biểu tình trên mặt có chút khủng bố.
Thiên Mị nhìn ánh mắt hung tợn của hắn, đáy mắt tuôn ra ý cười, nghiêng đầu tránh thoát nụ hôn của hắn, dịu dàng nói, “Cha, người đây là loạn luân đó nha!” Trên mặt nỗ lực bày ra vẻ “Người không thể tha thứ!”, lại còn thêm vài phần vô cùng đau đớn.
Sắc mặt Tề Tu càng ngày càng âm trầm, tức giận nói, “Gọi ông nội cũng vô dụng!” Ánh mắt kia, rõ ràng đang nói, cho dù thế nào cũng phải ăn em, ăn sạch sẽ, chút mẩu xương cũng không chừa!
“Ha ha..." Thiên Mị ôm hắn cười phá lên, không nghĩ tới Tề Tu lại còn rất hài hước.
Chỉ chốc lát sau, tiếng cười kia lại biến thành tiếng rên rỉ đứt quãng.
Ba người bên ngoài đã rời đi từ lâu, bọn họ cũng không dám núp ở đó nghe lén.
Một màn kia, Tề Tu tức giận đến mức thiếu chút nữa nổ tung, bầu không khí có được sau khi mất đi, chẳng qua bị cô quấy rối, bi thương tích tụ nơi đáy lòng hắn ngược lại biến mất tăm.
Có lẽ, đó cũng là mục đích của Thiên Mị?
Bế Thiên Mị vào phòng mình, Tề Tu lẳng lặng ôm cô nằm trên giường.
Một lúc lâu sau mới truyền đến giọng nói trầm thấp của hắn, “May mà em không chết.”
Thiên Mị nghiêng đầu liếc hắn một cái, nhíu mày hỏi, “Nếu em chết, sẽ không phải anh muốn tự tử chứ?” Vốn chỉ là thuận miệng hỏi, ai ngờ Tề Tu lại nhìn về phía cô, rất nghiêm túc nói, “Tôi sẽ.”
Lòng Thiên Mị nghẹn lại, nhất thời không biết nên nói gì.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui