Trong bệnh viện tràn ngập mùi nước khử trùng, đây là bệnh viện thuộc Tề gia, sáng sớm hôm nay, bệnh viện đã nghênh đón một vị đại nhân vật.
Trong phòng bệnh là bầu không khí an tĩnh, đột nhiên một loạt tiếng bước chân tới gần, sau đó cửa phòng bệnh bị mở ra, mấy người đàn ông tiến vào.
“Sao cô ta bất tỉnh?” Người hỏi ôn hòa nho nhã, nhưng lúc này biểu tình trên gương mặt tuấn dật kia hơi có chút trầm trọng, đôi môi gợi cảm mím chặt, một đôi mắt xanh sẫm vẫn cứ luôn nhìn vào người giống như đang ngủ say trên giường.
Một bác sĩ mặc áo blouse trắng đi theo phía sau y, nghe thấy câu hỏi của y, cau mày nói, “Tôi đã làm kiểm tra cặn kẽ cho Tề tiểu thư, cơ thể cô ấy không có bất kỳ vấn đề gì, cho nên tôi cho rằng.
.
.
Là tự bản thân cô ấy không muốn tỉnh lại.” Chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi, cũng không có vấn đề gì quá lớn, cho nên ông cảm thấy cô ta không muốn sống, nên cứ mãi hôn mê bất tỉnh suốt.
Nghe vậy, Tề Mặc nhíu nhíu mày, trong khoảng thời gian này y cũng biết sơ sơ nguyên nhân Tề Tu thất thường, nghe nói Thiên gia đại tiểu thư và Tề Bảo Bảo dáng dấp rất giống nhau, y liền muốn đưa Tề Bảo Bảo về bên cạnh Tề Tu.
Nếu dáng dấp giống nhau, vậy thì Tề Bảo Bảo khuyên nhủ, có lẽ hắn sẽ nghe một chút, nhưng không nghĩ tới trong khoảng thời gian này Tề Bảo Bảo bị người ta quên lãng vẫn chưa hề tỉnh lại.
Tề Mặc thở dài trong lòng, y không nghĩ tới có một ngày Tề Tu lại có thể có suy nghĩ chết vì tình, vốn y cho rằng trên thế giới này tất cả mọi người đều có thể chết vì tình, người lãnh tình như hắn sẽ không, bây giờ y căn bản cũng không lý giải được đứa em trai ra đời muộn hơn mấy phút của y.
Y cũng tra được chuyện này không thoát khỏi quan hệ với Tề Lương, Tề Tu kiên quyết khiến y hỗ trợ như thế, có lẽ là muốn để Tề gia và Thiên gia lưỡng bại câu thương!
Nhưng cho dù biết mục đích của hắn, y vẫn không thể cự tuyệt yêu cầu của hắn, cũng không muốn cự tuyệt hắn.
Y là người có dã tâm, ai muốn tranh Tề gia với y y sẽ không ngồi chờ chết, ngay cả Tề Lương cũng vậy, nhưng duy chỉ có Tề Tu, nếu như hắn thực sự muốn, y sẽ không đoạt với hắn, nếu như mục đích cuối cùng của Tề Tu là muốn Tề gia bị hủy, y cũng sẽ không ngăn cản hắn.
Hiện tại y cũng rất khó xử, Tề Tu nhất định muốn y đối phó Thiên gia, nhưng y lại không dám dốc toàn lực để đối phó, bây giờ Tề Tu còn muốn báo thù, nếu như báo được thù rồi, vậy.
.
.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên bác sĩ bên cạnh hắn kinh ngạc nói, “Hình như cô ấy sắp tỉnh rồi!”
Nghe vậy, Tề Mặc phục hồi lại tinh thần, nhìn về phía người trên giường bệnh.
Chỉ thấy con ngươi Tề Bảo Bảo chuyển động một hồi, sau đó chậm rãi mở mắt ra, giơ tay lên ngăn ánh sáng chói mắt, rõ ràng là do hôn mê quá lâu, không thích ứng được ánh sáng đột ngột.
Một lát sau, mới thấy cô chuyển động tầm mắt, nhìn về phía mấy người trong phòng bệnh, khi tầm mắt rơi vào trên người Tề Mặc, khóe miệng nhếch nhếch, há miệng giống như muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên lại dừng lại, liếc về phía Tề Mặc thêm vài lần, sau đó cau mày, như đang suy tư điều gì đó.
Thiên Mị lúc này có chút mê hoặc, chuyện gì xảy ra? Cô nhớ bản thân bị thương, tỉnh lại trong bệnh viện cũng không kỳ quái, nhưng sao lại thấy Tề Mặc? Tướng mạo như thế này, không phải Tề Tu thì hẳn là Tề Mặc rồi.
Nhất thời không rõ tình hình, cô liền bất động thanh sắc tiếp tục nằm.
Tề Mặc thấy cô đã tỉnh, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lạnh lùng nói, “Tề Bảo Bảo, cho dù cô có chết, tôi cũng sẽ không thích cô, cô vẫn là nên suy nghĩ thật lỹ làm thế nào giúp đỡ Tu đi! Vài ngày nữa cô mười tám tuổi rồi, quà sinh nhật tôi sẽ bảo người đưa qua, dù sao cô cũng là con gái nuôi của Tu, cũng coi như là cháu gái của tôi!”
Có một số việc nói rõ ra sẽ tốt hơn, đối với Tề Bảo Bảo dây dưa y cũng có chút đau đầu, nếu như cô ta không phải con gái nuôi của Tề Tu, y căn bản sẽ không để cô ta ngây ngốc bên cạnh lâu như vậy, lại còn trên hôn lễ gây ra trò cười tự sát nữa, thiếu chút nữa phá hủy kế hoạch của y, mặc dù cuối cùng kế hoạch kia cũng không thể thực thi, nhưng ấn tượng của y với Tề Bảo Bảo lại càng thêm kém.
Thiên Mị bị sặc một cái, đột nhiên ngồi dậy, có chút kích động hỏi, “Anh nói bao nhiêu tuổi?”
Tề Mặc cau mày nhìn cô, không hiểu nổi cô đang diễn trò gì, có chút không nhịn được nói, “Mười tám tuổi!” Dứt lời liền thấy Tề Bảo Bảo ngồi trên giường, cau mày suy nghĩ cái gì đó, chân mày Tề Mặc không khỏi càng thêm chặt.
Mà Thiên Mị hiện tại đang không có tâm tình để ý tới y, mười tám tuổi? Đúng rồi, ban nãy Tề Mặc gọi cô là Tề Bảo Bảo, còn nói cô là con gái nuôi của Tề Tu.
Thiên Mị trợn mắt, cô nhớ Tề Hiền đã từng nhận lầm cô, gọi cô là tiểu tiểu thư, tiểu tiểu thư này chẳng lẽ là Tề Bảo Bảo? Nếu Tề Hiền còn có thể nhận lầm, vậy xem ra Tề Bảo Bảo và cô rất giống nhau.
Không đúng, bây giờ không phải là vấn đề giống hay không giống, mà là, sao cô lại biến thành Tề Bảo Bảo? Chẳng lẽ là Tề Mặc nhận lầm người? Duỗi tay sờ ra sau lưng, trên lưng không hề có vết thương, cảm nhận được năng lực của cô vẫn còn, Huyết cũng đang ngây ngốc nơi cổ tay, ngoại trừ cơ thể có chút vô lực, cộng thêm một số ngoại thương, còn lại không có gì đặc biệt cả.
Nghĩ nghĩ, Thiên Mị mở miệng hỏi, “Tại sao tôi lại ở bệnh viện?”
Nhắc tới chuyện này, trên mặt Tề Mặc lộ ra một tia không vui, không mặn không nhạt nói, “Cô ở tại hôn lễ cắt cổ tay tự sát, quên rồi?” Lúc này y có chút nghĩ không thấu cô gái này suy nghĩ cái gì.
Thiên Mị có thể nghe ra tâm tình trong lời nói của y, nhưng không để ý đến, chỉ nhìn về phía cổ tay mình.
Trước đó bị Huyết che lại không chú ý tới, lúc này mới thấy, trên cổ tay trái có một vết sẹo, đã hơi nhạt, xem ra là bị thương vài ngày rồi.
Có Huyết trợ giúp, vết sẹo này hẳn rất nhanh sẽ biến mất, nhưng bây giờ nó lại đang chứng minh một việc, đó chính là cơ thể này không phải là của cô, cô đã biến thành Tề Bảo Bảo rồi.
Tề Mặc trông thấy vòng ngọc trên cổ tay cô, cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng cũng không quá mức lưu ý.
Còn Thiên Mị thì nhớ lại lời Tề Mặc nói trước đó, hiện tại cô biến thành Tề Bảo Bảo, nói cách khác bây giờ cô đã là thiếu nữ mười tám như hoa như ngọc!
Nghĩ đến mình bỗng trẻ ra, khi không lượm được mười một năm thanh xuân, lòng Thiên Mị thoải mái hẳn ra, cũng quên không truy cứu tại sao mình lại biến thành Tề Bảo Bảo, chỉ ngồi trên giường, cười đến ngu ngốc.
Bộ dáng kia, có là ai đi nữa cũng không tin cô chính là Huyết Sắc Mị Yêu!
Không thể trách Thiên Mị có biểu hiện như vậy, mười một năm đó nha! Khi không lượm được mười một năm, cô có thể mất hứng sao? Quan trọng nhất là, cô không cần lo lắng gương mặt mình một ngày nào đó đột nhiên xuất hiện nếp nhăn, bây giờ cô mới mười tám tuổi, đó là chuyện rất lâu sau này mới nên lo lắng nha!
Mặc dù biết Tề Bảo Bảo cùng với bộ dạng vốn có của mình tương tự nhau, nhưng Thiên Mị vẫn muốn nhìn xem, thế là một chiếc gương xuất hiện, sau đó mới phát hiện cô thực sự đã mười phần sai rồi! Làn da thô ráp tái nhợt đâu thể bì được với gương mặt vốn có của cô nha! Cô gái này làm gì thế chứ?
Tóc Tề Bảo Bảo cũng là gợn sóng đến thắt lưng, nhưng chất tóc thực sự không được tốt lắm, chẻ ngọn khô cứng, nào có đen nhánh như tóc cô? Chớ đừng nói gì đến phớt đỏ sáng bóng dưới ánh mặt trời, tóc này cho dù đặt dưới mặt trời thì cũng là một mớ cỏ khô.
Thiên Mị phiền muộn rồi, cô có thế không cần mười một năm này hay không? Đây không phải là một cô gái mười tám tuổi.
Tề Bảo Bảo khốn khổ vì tình, tích tụ trong lòng, lại còn tự sát một lần, hôn mê lâu như vậy, da sao có thể đẹp được?.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...