Tu La Chi Sủng


Đối với lực phá hoại kinh khủng của Thiên Mị, Nam Cung Diệu và Tề Hiền đều có chút hết hồn, sau đó hai người thức thời chuồn êm, bọn họ cũng không muốn giống như sô pha, bàn trà, vân vân, chia năm xẻ bảy.
Thiên Mị hạ thủ không chút lưu tình, kỳ thực cô vẫn luôn muốn cùng Ám Dạ Tu La chân chính giao thủ một lần, bây giờ có cơ hội này, tất nhiên cô sẽ không bỏ qua.
Từng đạo phong nhận bén nhọn đánh úp về phía Tề Tu, Thiên Mị nhìn qua ung dung, nhưng trên thực tế đã có chút hổn hển.

Năng lực của cô là ngự khí, đó là năng lực khiến người ta thèm thuồng, thử nghĩ mà xem, chỉ cần là nơi có không khí, cô liền có thể tùy ý phát huy, khiến người ta khó lòng phòng bị, đó là chuyện kinh khủng bực nào chứ!
Thế nhưng thực ra ngự khí cũng không tuyệt vời như trong tưởng tượng, mặc dù hiện nay cô đã có thể tùy tâm sở dục khống chế khí lưu, nhưng đó là chuyện trước khi tinh lực của cô bị hao tổn sạch, bất kể là dạng dị năng nào, đều khá tiêu hao tinh lực.

Tề Tu là một đối thủ rất khó đối phó, lủi như chạch trơn như lươn, luôn luôn kịp thời tránh thoát tập kích của cô, hơn nữa Ám Dạ Tu La sở dĩ vô thanh vô tức, là bởi vì năng lực của anh là ẩn thân, năng lực này hiện giờ Tề Tu còn chưa dùng tới.
Thực ra Thiên Mị chỉ muốn hắn ẩn thân chơi thôi, tiêu hao chút tinh lực, cho mệt chết hắn! Dù sao ẩn thân đối với cô mà nói tác dụng không lớn, bởi vì năng lực của cô là ngự khí, cho nên đối với biến hóa của khí lưu cảm giác khá là linh mẫn, mặc dù nhìn không thấy người, nhưng cũng có thể căn cứ vào biến hóa của khí lưu, phán đoán vị trí của đối thủ.
Tại lúc Thiên Mị suy tư về vấn đề chiến thuật, đã thấy Tề Tu đột nhiên bất động, mắt thấy đạo phong nhận kia quét về phía hắn, lòng Thiên Mị kéo căng, không chút nghĩ ngợi xông tới đẩy hắn ngã xuống đất, tức giận nói, "Anh muốn chết sao?" Bản thân hạ thủ cô rất rõ ràng, nếu như Tề Tu bị đánh trúng, khẳng định chết không toàn thây!

Tề Tu vươn tay vòng qua eo cô, ý cười lướt qua mắt, khẽ nói, “Tôi không sao.”
Thiên Mị hừ lạnh một tiếng, muốn đứng dậy, Tề Tu lại ôm chặc cô không cho cô động, Thiên Mị tức giận hỏi, “Làm gì đó? Thích nằm trên đất lắm sao?”
Tề Tu giơ tay vuốt vuốt tóc cô, “Lát nữa tôi phải quay về Tề gia rồi, nhớ chờ tôi trở lại.”
Thiên Mị liếc mắt xem thường, đột nhiên hỏi, “Cấm địa Nam đảo vẫn luôn dễ vào vậy sao?”
“Dễ vào?” Tề Tu khẽ nhíu mày, trước đó hắn đã nghi ngờ, Thiên Mị từ cấm địa đi ra tựa hồ rất dễ dàng, hắn biết năng lực của Thiên Mị không đơn giản, nhưng cấm địa kia cũng không phải dễ xông vào như thế.
Thiên Mị xê dịch thân thể, gối lên tay hắn, trầm giọng nói, “Em xông vào cấm địa không gặp phải cái gì cả.” Cấm địa không có lý nào lại dễ vào như thế, bằng không thủ vệ cũng sẽ không ít đến vậy, vừa mới bắt đầu cô còn tưởng rằng đã bị rò rỉ tin tức, đối phương giăng cạm bẫy sẵn chờ cô từ lâu, mãi cho đến khi cô thuận lợi ra khỏi cấm địa, mới biết được đây căn bản không phải là cạm bẫy gì cả.
Lấy trộm Tử Ngọc Bôi, thậm chí ngay cả năng lực của mình cô cũng chưa được sử dụng, cũng may là chưa dùng, bằng không dược tính phát tác sớm thì phiền toái rồi!
Tề Tu cau mày suy nghĩ một chút, chậm rãi nói, “Huyết mạch Nam đảo và Bắc đảo vốn là một thể.”
Nghe vậy, Thiên Mị nhíu mày, “Ý của anh là, bởi vì Triêu Thiên Châu nhận em làm chủ nhân, cho nên Tử Ngọc Bôi là tự nguyện theo em chứ gì?”
Tề Tu nhếch miệng, đột nhiên hôn lên môi cô, hiển nhiên Thiên Mị có thể dễ dàng hiểu rõ suy nghĩ trong lòng hắn, khiến hắn rất vui.

Thiên Mị nhịn không được cau mày, nhưng không đẩy hắn ra, chờ hắn hôn đủ rồi mới hỏi, “Vậy tại sao nó lại nhận anh làm chủ?”
Tề Tu nhíu mày nói, “Chuyện này không có gì kỳ quái cả.” Tử Ngọc Bôi và Triêu Thiên Châu vốn là một thể, mà bọn họ đã định là ở bên nhau.
Nếu hắn nhận định cô rồi, cô cũng đừng nghĩ chạy mất!
Thiên Mị còn đang chờ hắn giải thích, Tề Tu lại ôm cô đứng dậy nói, “Tôi về Tề gia xem xem.” Dứt lời, hôn lên môi cô, rồi đi ra ngoài.
Thiên Mị nhíu nhíu mày, nói thầm, “Kẻ trộm lại ở trong này có ổn không thế?”
Tề Tu chậm rãi xuất hiện ở Tề gia, hoàn toàn không đếm xỉa tới sắc mặt khó coi của Tề Lương, lạnh như băng nói, “Tôi muốn nghỉ phép.”
“Khụ khụ.

.


.” Tề Mặc trực tiếp phun cà phê trong miệng ra, y thực sự càng ngày càng bội phục đứa em trai này.

Vào lúc này lại nói muốn nghỉ phép, chỉ mong lão gia tử đừng nên bị chọc tức chết mà thôi!
Tề Lương ngực không ngừng phập phồng, sắc mặt vô cùng khó coi, hiển nhiên là bị chọc tức không nhẹ, hơn nửa ngày cuối cùng mới mở miệng, tức giận nói, “Tề Tu, có phải anh đã quên mất thân phận của mình rồi không?”
Tề Tu bình tĩnh quét mắt nhìn ông ta một cái, xoay người bước ra ngoài, rất dễ nhận thấy hắn chỉ tới thông báo một tiếng, cũng không phải tới trưng cầu sự đồng ý.

Mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, hắn vì Tề gia làm nhiều chuyện như vậy, Tề Lương cũng nên biết đủ, giờ đây hắn cũng không có tâm tư vì chuyện Tề gia mà lãng phí thời gian nữa!
Tề Lương tức giận đến cả người phát run, "Phản rồi, phản rồi!" Ông ta không sai người ngăn cản Tề Tu, Tề Tu nếu muốn đi căn bản không ai có thể cản được, hơn nữa ông ta cũng không muốn thân phận Tề Tu bị bại lộ, Ám Dạ Tu La phạm án không ít, thân phận của hắn nếu có một ngày bị bại lộ, không phải là ông ta công khai nói cho mọi người biết, là Tề Lương ông sai khiến sao?
Cho dù dựa vào thế lực của Tề gia sẽ không e ngại chuyện này, nhưng phiền phức bớt đi một chuyện dĩ nhiên là tốt hơn, hơn nữa Tề Lương là kẻ sĩ diện như vậy, tất nhiên sẽ không muốn phá hỏng danh dự của mình.
Tề Tu đi rồi, Tề Lương tức giận không chỗ phát tiết, Tề Mặc dĩ nhiên trở thành quỷ xui xẻo.
“Xem chuyện tốt anh làm đi! Không phải anh cứ luôn bảo đảm sẽ không để nó thoát khỏi lòng bàn tay sao? Bây giờ thì sao hả?”
Tề Mặc không để ý tới việc ông ta lên cơn, biểu tình trên mặt vẫn ôn hòa như cũ, lạnh nhạt nói, “Dù gì đi nữa con người thì cũng cần phải nghỉ ngơi!”

Tề Lương không thể tin được nhìn y quát, “Anh thật đúng là muốn để nó nghỉ ngơi? Chẳng lẽ anh không rõ tình hình hiện giờ là gì sao? Tử Ngọc Bôi bị trộm, chuyện này có liên quan đến toàn bộ Nam đảo.

Tôi nói cho anh biết, nếu như Tử Ngọc Bôi không tìm về được, cái vị trí gia chủ Tề gia này của anh cũng không giữ được đâu!"
Sâu trong mắt Tề Mặc lộ ra một tia không kiên nhẫn, đứng dậy nói, “Con đi bố trí người tiếp tục tìm kiếm Tử Ngọc Bôi."
Nhìn Tề Mặc rời đi, đáy mắt Tề Lương tất cả đều là lãnh ý, hai đứa con trai này của ông dường như đều không nghe lời cho lắm, hừ! Ông sẽ không để chúng thoát khỏi lòng bàn tay của mình đâu, đừng tưởng rằng cánh cứng rồi thì có thể bay!
Trong một tòa biệt thự bí mật, khí áp thấp trước nay chưa từng có, Tề Tu nhìn hai người trước mặt, trầm mặt hỏi, "Người đâu?"
Nam Cung Diệu cười khổ nói, “Tu, cậu biết đó nếu cô ấy muốn đi, bọn mình căn bản ngăn không được." Rốt cuộc y cũng biết được sự cường hãn của vị Thiên đại tiểu thư kia rồi!
Sắc mặt Tề Tu vẫn khó coi như trước, “Cô ấy có nói gì không?”
Tề Hiền mở miệng nói, "Thiên đại tiểu thư nói, cô ấy phải trở về tính sổ, bảo thiếu gia cậu đừng nên quá nhớ thương cô ấy!” Y thật đúng là có hơi không rõ vị Thiên đại tiểu thư kia đang suy nghĩ gì, lúc cô nói lời này, hoàn toàn là giọng điệu trêu ghẹo, khiến người ta không nhận ra tâm tình thực sự của cô.
Cũng không biết có phải là cô che giấu quá tốt hay không, y cứ luôn cảm thấy, cô không phải đặc biệt quan tâm thiếu gia, thế cho nên trong lòng y có hơi vì thiếu gia mà bất bình, cho tới bây giờ thiếu gia chưa từng đối xử đặc biệt như vậy với bất kỳ cô gái nào!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui