Tu La Chi Sủng


Sau câu hỏi của cha xứ, giáo đường tĩnh lặng, tĩnh lặng đến có chút quá mức.
Mọi người đồng loạt nhìn về phía chú rể, đợi thật lâu cũng không nghe được ba chữ “Tôi bằng lòng”, không khỏi nhìn nhau, nhỏ giọng nghị luận, lẽ nào Tề đương gia không muốn cưới vị đại tiểu thư nhà Đông Phương?
Cha xứ lại hỏi lần nữa, kết quả vẫn không nhận được câu trả lời.

Tề Mặc đang nghỉ ngơi trong phòng nhìn thấy một màn này trên máy vi tính, thấy bộ dạng Tề Tu mặt không biểu tình im lặng không lên tiếng, dở khóc dở cười.

Chẳng lẽ anh ấy không biết nếu như hôn lễ này không tiến hành được, người ở chỗ tối có lẽ cũng sẽ không ra tay sao?
Trong lòng thở dài, kỳ thực y biết rõ, Tề gia đối với Tề Tu mà nói cái gì cũng không phải, cụ ông Tề gia đối với hắn mà nói không có chút sức uy hiếp nào.

Tề Tu thay thế y chẳng qua bởi vì không muốn nhìn thấy y gặp chuyện không may mà thôi, những chuyện khác căn bản không nằm trong phạm vi lo lắng của hắn.
Mà đây cũng chẳng phải bởi vì tình anh em gì, chẳng qua là do trước đây khi cụ ông Tề gia muốn khống chế hắn, là y dốc hết sức ngăn cản.
Mắt thấy tình hình phát triển thành cái dạng này, cụ ông Tề gia tức giận đến xanh mặt, kẻ không đặt ông ta vào mắt thế này ngoại trừ Tề Tu thì không có kẻ thứ hai!
Ra hiệu cho cha xứ, ý bảo ông ta trực tiếp lướt qua, người nhà Đông Phương tuy bất mãn, nhưng cũng không tiện ở trước mặt nhiều người như vậy khiến hắn bẽ mặt.

Phải biết rằng Tề Lương coi trọng nhất là mặt mũi, thủ đoạn lại độc ác, nếu đắc tội với Tề Lương, đại tiểu thư được gả đi còn có thể có ngày lành sao?
Gia chủ Đông Phương gia Đông Phương Lễ đối với đứa con gái này cũng không phải hoàn toàn vô tình.

Vì gia tộc phát triển để nó gả cho người đàn ông mình không thích, trong lòng ông ta cũng có chút áy náy, cho nên tự nhiên không muốn tạo thêm phiền phức cho con gái, chút chuyện nhỏ này ông ta sẽ bấm bụng mà nhịn.
Lúc cha xứ hỏi đến cô dâu, ngược lại cô dâu rất nể mặt ông nói, “Tôi bằng lòng”, mặc dù kỳ thực đáy lòng cô không thể nào bằng lòng được.

Ngay lúc cha xứ sắp tuyên bố hai người kết làm vợ chồng, đột nhiên một giọng nói mềm mại vang lên, “Chờ một chút!”
Mọi người nhìn về nơi phát ra âm thanh, lên tiếng ngăn cản chính là một cô gái xinh đẹp, có rất ít người biết cô, cô ta là hộ vệ bên cạnh Tề Mặc.

Thấy vẻ mặt bi thương của cô khi nhìn về phía Tề Mặc, mọi người đều suy đoán, chẳng lẽ giữa cô hộ vệ xinh đẹp này và Tề Mặc có gút mắc gì? Trước đó Tề Mặc không muốn nói ba chữ “Tôi bằng lòng” có phải là bởi vì cô ta?
Lần này sắc mặt Đông Phương Lễ đã trở nên khó coi, ông ta không nghĩ tới mình không muốn làm bẽ mặt Tề Lương, nhưng Tề Lương lại cố tình làm bẽ mặt ông!
Tề Tu thay thế Tề Mặc là quyết định tại chỗ, Tề Bảo Bảo cũng không biết, bởi vì cô ta vẫn luôn không yên lòng, bi thương không dứt, nên không phát hiện chú rể này không phải là Tề Mặc.

Cô ta một lòng muốn ngăn cản hôn lễ, muốn đánh cược một lần, cô ta không tin Tề Mặc đối với cô ta ngay cả một chút tình cảm cũng không có, cho nên cô ta muốn tranh thủ.
Tề Tu nhìn Tề Bảo Bảo trong mắt đều là lãnh ý, hắn muốn hôn lễ này nhanh chóng kết thúc, nhưng hết lần này tới lần khác Tề Bảo Bảo lại tới chen chân vào.

Hiện tại hắn rất hối hận ban đầu ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn lại nhặt Tề Bảo Bảo về!
Tề Bảo Bảo nhìn thấy lãnh ý trong mắt hắn, lòng đau nhói, nhưng vẫn không chết tâm, cô nhất định phải tranh thủ lần cuối cùng, bằng không, trong lòng cô sẽ luôn tiếc nuối.
Trong phòng nghỉ ngơi, ánh mắt Tề Mặc cũng lạnh xuống, y không phải không biết tình cảm của Tề Bảo Bảo đối với y, chẳng qua bởi vì cô ta là người của Tề Tu, cho nên y vẫn luôn khoan dung cho cô ta.

Chẳng qua y biểu hiện đã đủ rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác Tề Bảo Bảo cũng không chết tâm, hiện tại lại còn làm ra phiền phức thế này, cô ta biết rõ đây không phải là một cuộc hôn lễ đơn thuần, lại vẫn muốn nhảy ra!
Sắc mặt Tề Bảo Bảo có chút tái nhợt, hít sâu một hơi, mở miệng nói, “Tề Mặc, anh thực sự một chút cũng không để ý tới em sao?”
Không đợi người đối diện trả lời, Tề Bảo Bảo nhấc tay lướt qua cổ tay, từng giọt máu tươi nhỏ xuống nơi cổ tay, dao trong tay rơi xuống thảm không phát ra âm thanh nào.

Tề Bảo Bảo đứng chôn chân tại chỗ, xuyên qua đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn thẳng vào người đối diện, mong muốn có thể từ trên mặt hắn thấy được một tia không muốn.


Nhưng không có, không mặt hắn vẫn không chút thay đổi, cái chết của cô đối với hắn mà nói căn bản không có bất cứ ảnh hưởng nào.
Tề Tu nhìn lướt qua mặt thảm, lạnh giọng nói, “Cô làm bẩn thảm rồi.”
“Anh.

.

.” Tề Bảo Bảo lùi về sau, sắc mặt càng thêm tái nhợt, nhìn tia trào phúng nơi đáy mắt hắn, tim đau như muốn vỡ ra.

Thì ra, trong lòng hắn cô thậm chí còn không bằng một tấm thảm.
Tề Tu quả thực cảm thấy rất châm chọc, yêu chết đi sống lại, nhưng kết quả là, ngay cả người mình yêu cũng không nhận ra, không phải rất buồn cười sao? Đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, Tề Tu sờ sờ chiếc nhẫn trên ngón cái, nếu là cô, cô có thể nhận ra hắn không? Hình như tới giờ cô vẫn nghĩ hắn là Tề Mặc!
“Ha ha.

.

.” Tề Bảo Bảo khẽ cười ra tiếng, nhưng nụ cười kia còn khó coi hơn cả khóc, “Em còn tưởng rằng chí ít anh vẫn có một chút quan tâm đến em.”
Tề Tu phục hồi lại tinh thần, lạnh mặt nói, “Nếu cô muốn chết thì đừng chọn cắt cổ tay.” Tham âm đều đều, chỉ trần thuật một sự thật, Tề Bảo Bảo nếu thật muốn chết có thể chết rất sạch sẽ!
Trong giáo đường lặng ngắt như tờ, mặc dù đã sớm biết Tề Mặc thân là đương gia Tề gia rất có thủ đoạn, nhưng không nghĩ tới lại có thể lãnh khốc vô tình như thế.
Máu tươi trên cổ tay Tề Bảo Bảo vẫn nhỏ xuống không ngừng, nhưng cô lại không cảm thấy đau, ánh mắt lạnh lùng của hắn đã khiến lòng cô đau đến chết lặng.


Hóa ra, hắn một chút cũng không yêu cô, một điểm cũng không!
Đến tận lúc Tề Bảo Bảo ngã xuống, mọi người mới phục hồi lại tinh thần, Tề Lương không mảy may động dung.

Ả đàn bà này chẳng qua chỉ là cô nhi Tề Tu nhặt về, không ngờ lại cũng vọng tưởng tiến vào Tề gia, ả đàn bà không biết trời cao đất rộng chết là đáng đời, chỉ mong trò khôi hài này sẽ không ảnh hưởng đến kế hoạch của ông ta, bằng không, ả đàn bà kia chờ bị tiên thi đi!
Cô dâu bên cạnh không nhịn nổi nữa, Đông Phương Oánh mặc dù thân là đại tiểu thư Đông Phương gia, nhưng lại được bảo hộ rất tốt, chưa từng gặp qua chuyện tàn nhẫn, bởi vì cô còn có một người em trai, Đông Phương gia không cần cô kế thừa.
Cho nên nhìn thấy chuyện như thế này, cô tự nhiên không đành lòng, cũng không khỏi cảm thấy người sắp trở thành chồng bên cạnh mình đây quá mức vô tình, "Tề Mặc, sao anh có thể nhẫn tâm thế chứ?”
Tề Tu lạnh lùng nói, “Nếu như mỗi cô gái trên đời này đều dùng loại phương pháp này ép tôi chấp nhận cô ta, không phải tôi sẽ phải cưới toàn bộ về nhà sao?” Khi nói ra những lời này, đáy mắt hắn mang theo một tia không kiên nhẫn.

Mặc dù Tề Bảo Bảo nhận lầm người, nhưng chuyện thế này hắn quả thực đã từng gặp phải, phụ nữ muốn dây dưa với hắn cũng không phải số ít, bởi vì ngoại trừ là thiếu gia Tề gia, bên ngoài là Ám Dạ Tu La, hắn còn có thân phận khác.
Đông Phương Oánh nghẹn họng, Tề Bảo Bảo yêu Tề Mặc không sai, Tề Mặc không yêu cô ta cũng không sai.

Trái tim của mình rất nhiều lúc ngay cả bản thân cũng không khống chế được, chuyện hôm nay phát triển thành thế này rốt cuộc là lỗi lầm của ai?
Tề Bảo Bảo bị mang ra ngoài, hôn lễ đang muốn tiếp tục, gia chủ Âu Dương gia – Âu Dương Lạc –đột nhiên làm ra một động tác tay kỳ quái.

Mắt Tề Tu lóe lên, chờ người ở chỗ tối ra tay, nhưng đúng lúc này người của Tề gia lại xông vào, người nọ có vẻ kinh hoảng thất thố, lắp bắp nói, "Lão gia, gia chủ.

.

.

Có người.

.


.

Có người xông vào cấm địa.

.

."
Tề Lương đứng phắt dậy, tức giận hỏi, “Tử Ngọc Bôi thì sao?”
Người nọ dưới ánh mắt âm lãnh của Tề Lương, run rẩy nói, “Không.

.

.

Không thấy.

.

."
Tề Tu hơi híp mắt, người có thể xông vào cấm địa không nhiều, sẽ là cô sao?
Tề Lương đang muốn bảo Tề Tu đuổi theo, nhưng đảo mắt nhìn lại, Tề Tu đã sớm vô thanh vô tức không thấy đâu rổi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui