Nhì bộ dạng ai oán kia của Ngải Dĩnh Nhi, Thiên Mị không khỏi khẽ cười ra tiếng, “Chị chỉ nói bừa thôi mà.”
“Thiên đại tiểu thư, Ngải tiểu thư.
.
.”
Thanh âm khách khí lễ độ khiến Thiên Mị thở dài trong lòng.
Sớm biết thế này thì nên kéo Bùi Diễm vào, có Bùi Diễm ở đây, những gã có ý đồ bất chính tự nhiên sẽ tự ti mặc cảm, nếu không thì là kiêng kỵ Bùi Diễm, không dám đến bắt chuyện, cho nên yến hội lần trước cô mới có thể thanh tịnh như vậy.
Biểu tình ai oán của Ngải Dĩnh Nhi thu lại, lãnh đạm xa cách nhìn thoáng qua người tới.
Cũng chỉ ở trước mặt Thiên Mị và Bùi Diễm, cô mới có bộ mặt trẻ con như thế, cho dù đối mặt với cha mẹ mình, cô cũng không thể tháo xuống biểu tình xa cách kia.
Thiên Mị quan sát người tới, gã này vừa nhìn đã biết là con cháu nhà giàu rồi, chẳng qua không phải bởi vì khí chất của gã, mà là vì trang phục.
Chiếc nhẫn vàng trên tay gã lắc lư đến khiến người ta hoa cả mắt, còn có dây chuyền vàng, đồng hồ đeo tay vàng, ngay cả dây nịt cũng đều bằng vàng.
Thiên Mị á khẩu, cho dù muốn khoe khoang cũng không cần tới mức này chứ?
Gã nọ không chút nào cảm nhận được mình không được hoan nghênh, như rất quen thuộc ríu rít không ngừng, thỉnh thoảng còn liếc mắt nhìn những kẻ chậm chân, trên mặt đắc ý dào dạt.
Chân mày Thiên Mị càng nhăn càng chặt, rốt cuộc gã này chui ra từ chỗ quái nào thế? Chẳng qua trong lòng cô biết rõ, mặc dù gã đàn ông này nhìn qua vô dụng, nhưng cha y nhất định là một nhân vật có tiếng tăm, bằng không sao lại có tư cách được Thiên gia mời tới tham dự hôn lễ?
Nhìn Thiên Mị sắp bạo phát, Ngải Dĩnh Nhi đang muốn lên tiếng cản người, Bùi Diễm lại đúng lúc đi tới, mỗi tay ôm một người, khóe miệng mang theo nụ cười ôn hòa nói, "Chúng ta qua bên kia hóng gió."
Tư thế trái ôm phải ấp này thực sự là khiến người ngoài đố kỵ mà! Chẳng qua người ta có quyền thế, có tài có mạo, tự nhiên có vốn liếng này.
Nhưng, hai vị tiểu thư kia cũng không phải là người bình thường, cũng không biết trái ôm phải ấp thế kia có thể bị chuốc vạ vào thân hay không đây!
Trong lúc nhất thời mọi người đều có vài phần ôm tâm lý xem kịch vui, thân phận địa vị tướng mạo của Bùi Diễm đều xuất sắc như thế, thực khiến người ta hâm mộ lẫn đố kỵ, nếu như có thể thấy y gặp họa xấu mặt, trong lòng bọn họ tất nhiên rất ư thoải mái.
Gã đàn ông ‘vàng’ kia mặc dù không cam lòng, nhưng cũng không dám ngăn cản Bùi Diễm, đó là nhân vật ngay cả cha y cũng không chọc nổi.
Ngải Dĩnh Nhi núp ở trong lòng Bùi Diễm ha ha cười không ngừng, “Anh Diễm, anh đến chậm một chút nữa, chị sẽ giết người đó!”
Thiên Mị chỉ đưa tay gảy gảy tóc, thở dài nói, "Thực sự là buồn chán, sao không xuất hiện vài tên sát thủ nhỉ?”
Bùi Diễm chỉ cười không nói, Ngải Dĩnh Nhi thì chớp chớp mắt nhìn cảnh biển.
Thấy ba người thực đứng ở đó hóng gió, bình tĩnh cái gì cũng không xảy ra, mọi người không khỏi cảm thấy không thú vị, rối rít dời tầm mắt.
Có Bùi Diễm ở đó, tự nhiên không ai đến gần nữa.
-------------------------
“Mẹ à, Thiên Mị căn bản sẽ không thành thực ở bên Bùi Diễm đâu, cô ta thích Tô Hạo!" Thiên Ngữ mặc áo cưới trắng như tuyết, nhìn Thư Cầm.
Thư Cầm nhíu nhíu mày, an ủi, "Mặc dù bây giờ nó thích Tô Hạo, nhưng qua một thời gian nữa sẽ quên thôi!”
"Sẽ không!" Thiên Ngữ kéo tay bà ta lắc lắc, có chút gấp gáp nói, “Thiên Mị đã từng nói, cô ta không thể mất đi Tô Hạo, bằng không cô ta sẽ sống không bằng chết.
Nhưng giờ con và Tô Hạo sắp kết hôn rồi, cô ta lại quá mức bình tĩnh, nhất định là đang lập kế hoạch làm thế nào để đoạt lại Tô Hạo! Mẹ.
.
.” Âm điệu kéo dài, động tác lắc tay cũng càng thêm cố sức, “Lẽ nào mẹ muốn để con chờ Thiên Mị cướp đi Tô Hạo sao? Con không muốn, Tô Hạo là của con!"
“Nó thực sự đã nói như vậy?” Nếu thật như thế, thái độ bây giờ của Thiên Mị quá khác thường rồi.
"Thực mà!" Thiên Ngữ không ngừng gật đầu, thấy Thư Cầm nhíu mày, mắt Thiên Ngữ lóe lên, nói, “Dù sao Thiên Mị cũng phải gả cho Bùi Diễm, chi bằng.
.
.
“Thiên Ngữ tiến đến bên tai Thư Cầm thì thầm một phen.
Thư Cầm biến sắc, trầm giọng nói, "Thiên Ngữ, nó là chị con đó !”
“Chị?” Thiên Ngữ cười nhạt, hừ lạnh nói, “Mẹ cho là con vì sao phải ở trước mặt nhiều người bêu xấu mặt mũi như vậy chứ? Lẽ nào mẹ cho rằng con thực không biết liêm sỉ như thế sao?” Cô ta ám chỉ tất nhiên là chuyện bị bắt gian.
Sắc mặt Thư Cầm có chút khó coi, “Ý của con là.
.
.
Thiên Mị?”
Thiên Ngữ vẻ mặt bi thương, cười khổ nói, “Nếu như không phải đúng lúc con tìm được Tô Hạo, con.
.
.” Thấy sắc mặt Thư Cầm càng thêm khó coi, Thiên Ngữ nhẹ giọng nói, “Mẹ, dù sao chị ấy sớm muộn gì cũng phải gả cho Bùi Diễm, hiện giờ con chỉ hy vọng chuyện này có thể sớm xác định, tuyệt không phải là muốn thương tổn chị ấy, con.
.
.
con chỉ không muốn mất đi Tô Hạo, cho dù chị ấy muốn làm vị trí gia chủ, con cũng có thể nhường cho chị ấy, nhưng Tô Hạo.
.
.”
Lời còn chưa dứt, Thư Cầm liền khiển trách, “Nói bậy bạ gì đó! Vị trí gia chủ là có thể tùy ý nhường nhịn sao?”
Trầm mặc một lát, Thư Cầm an ủi, "Yên tâm, sẽ không ai đoạt đi Tô Hạo của con, cũng sẽ không có ai đoạt đi vị trí gia chủ của con.”
Trong lòng Thư Cầm có chút phức tạp, trước đây sau khi Thiên Mị rời đi, bà ta rất nhớ nhung, cho nên sau này khi có Thiên Ngữ, bà ta liền đem tình yêu thương của Thiên Mị dồn cả sang Thiên Ngữ.
Kỳ thực khi nghe nói Thiên Mị sắp trở về, bà ta cũng rất mong đợi, mặc dù bà ta có hơi oán cô nhiều năm như vậy cũng không nhớ tới người mẹ này, không có chút thư từ nào, nhưng trong lòng bà ta vẫn lo lắng về cô con gái này.
Nhưng sau khi gặp được Thiên Mị, bà ta lại phát hiện cô con gái này xa lạ như thế, xa lạ đến mức bà ta không thể nào liên hệ với đứa con gái nhu thuận hiểu chuyện, quấn lấy bà ta đòi nghe kể chuyện khi còn bé.
Mặc dù bà ta muốn cưng chiều cô, nhưng lại phát hiện từ đầu đến cuối luôn có một khoảng cách ngăn cách giữa hai mẹ con bà, khiến bà ta không có cách nào thân thiết.
Bà không hề muốn thương tổn Thiên Mị, dù sao đó cũng là con gái của bà ta, nhưng, bà ta cũng không thể để Thiên Mị tổn thương Thiên Ngữ.
Nghe vậy, trong mắt Thiên Ngữ xẹt qua một tia cười đắc ý.
Thiên Mị! Cho dù là Thiên gia đại tiểu thư thì thế nào, cũng chỉ xứng làm bàn đạp cho cô ta mà thôi! Nếu không phải là cần ả mượn hơi Bùi thị, cô ta nhất định sẽ đuổi ả ra khỏi Thiên gia!
“Pằng pằng pằng.
.
.” Đột nhiên một tràng tiếng súng vang lên, trong nháy mắt Thư Cầm bật người dậy, nhìn về phía cửa phòng đóng chặc, âm thanh hỗn loạn bên ngoài khiến bà ta biết nhất định đã xảy ra chuyện.
Thân là phu nhân của gia chủ Thiên gia, Thư Cầm cũng coi như bình tĩnh, “Xoạch.
.
.” Kéo ngăn kéo, lấy súng lục bên trong đưa cho Thiên Ngữ, trầm giọng nói, “Trốn đi!”
Mặc dù Thiên Ngữ nhìn qua là một đại tiểu thư bốc đồng, nhưng huấn luyện của gia tộc cô ta cũng đã trải qua, mặc dù thành tích miễn miễn cưỡng cưỡng, bất quá vẫn còn chưa đến mức tình trạng thế này đã bị dọa sợ đến kinh hoảng thất thố.
Thiên Ngữ nhanh chóng trốn vào trong tủ treo quần áo, Thư Cầm cũng bình tĩnh ngồi xuống ghế salon.
Những vệ sĩ kia của Thiên gia không phải ngồi không, sẽ không dễ dàng để người ta xông vào, bảo Thiên Ngữ trốn đi chẳng qua chỉ là phòng vạn nhất mà thôi.
Đang đón gió biển, Thiên Mị Mị đột nhiên duỗi người, lười biếng nói, “Nên hoạt động một chút rồi!" Nếu thực xảy ra chuyện thì không vui rồi!
Dứt lời, trong chớp mắt đã không thấy bóng người.
Hai người còn lại thấy nhưng không thể trách, Bùi Diễm giơ tay xoa xoa đầu Ngải Dĩnh Nhi, cười hỏi, “Có muốn xem náo nhiệt không?”
Ngải Dĩnh Nhi cười đến hai mắt cong cong, kéo Bùi Diễm chạy vào trong boong.
Sát thủ không chỉ một, rõ ràng đến có chuẩn bị, nhưng vệ sĩ của Thiên gia quả thực cũng có chút năng lực, hơn nữa dường như đã sớm có chuẩn bị.
Thiên Mị nhếch nhếch môi, Thiên Nghiêm rõ ràng lòng như lửa đốt lại còn muốn để cô tham gia xong hôn lễ mới đi lấy trộm Tử Ngọc Bôi, chính là bởi vì nguyên nhân này, mối quan hệ thông gia giữa Thiên gia và Tô gia, luôn có kẻ không muốn nhìn thấy!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...