Chưa đợi ông ấy trả lời, ta nâng vạt váy xoay một vòng trước mặt ông ấy.
"Có đẹp bằng ta không?"
Lão thợ may Lý như chợt nhớ ra điều gì đó, mắt chớp chớp không tự nhiên.
"Đẹp như cô nương vậy.
Nàng ấy.
.
."
Lão Lý nhìn ta, môi cười run run, trong mắt lấp lánh những tia sáng vụn vỡ.
"Là một cô nương tốt."
Ta khẽ cười, cho ông ấy thêm một nén bạc xem như cảm ơn.
Cảm ơn ông ấy, đã không ác khẩu với ta như những người khác.
Cũng cảm ơn ông ấy, vẫn còn nhớ về ta của thuở ban đầu.
Ra khỏi cửa, ánh nắng chói chang như lửa đốt trên mặt, trên tay ta.
Ta vội vàng cúi người bung ô.
Bỗng nhiên, một bóng râm lớn phủ xuống, ngăn cách ánh mặt trời.
Bạch Vô Thường cầm ô đứng sóng vai bên ta.
Chúng ta vốn chẳng có gì để nói, chỉ từ từ bước về phía trước.
Trong im lặng, Bạch Vô Thường lên tiếng trước: "Đã quyết định rồi sao?"
"Chứ sao nữa?"
Ta nhướng mày trêu chọc: "Chờ ngươi đuổi ta đi à!"
Bạch Vô Thường thở dài.
"Thường Niệm, ngươi biết ta không có ý đó.
Chỉ là việc này có chút trái với.
.
."
"Dừng lại! ! !"
Những lời này ta nghe đến phát ngán rồi, vội vàng ngắt lời.
Rồi ta giật lấy cây ô trong tay hắn ta, một mình nhảy nhót xuyên qua đám đông.
Sự tự do đã lâu không được nếm trải hòa quyện với khói lửa thế gian như làn gió xuân thổi tan sự trầm mặc trên người ta.
Ta như một cô nương không biết mệt mỏi, vui vẻ hạnh phúc dạo chơi.
Cho đến khi đi đến cuối phố, tiếng người thưa thớt, ta mới dừng bước.
Quay lưng lại phía Bạch Vô Thường, ta hỏi: "Ngươi biết quá khứ của ta phải không."
"Biết.
.
."
Ánh mắt ta lệch đi, nhìn về phía những kỹ nữ đang chèo kéo khách ở đầu phố đối diện, đầy xúc động.
"Rất lâu rất lâu trước đây ta cũng là một nữ nhân hư hỏng tham tiền.
.
.
Thực ra ta vẫn luôn như vậy, ngay cả khi thắp hương lễ Phật ta cũng chỉ nghĩ đến việc cầu xin phù hộ cho ta kiếm được nhiều tiền.
Nhưng sau đó ta không dám cầu xin nữa, ta chỉ có thể lén lút nghĩ trong lòng.
Ai bảo.
.
." Ta cười khẩy một tiếng, thu hồi ánh mắt đẫm vị đắng chát.
"Ta đã từng chỉ vì muốn cầu bình an cho một kẻ ngốc, mà thề chỉ tham lam thêm một lần này nữa thôi.
Kể từ đó, không còn mong cầu gì nữa."
"Nhưng bây giờ ta đã thành quỷ rồi!"
Đột nhiên, giọng điệu ta chuyển hướng, mỉm cười nhìn về phía Bạch Vô Thường.
"Những lời nói trước đây đương nhiên không còn giá trị nữa!"
"Vậy sao?"
"Vậy nên —"
Ta tiếp lời, đôi mắt cong cong tràn đầy vẻ hân hoan: "Ta muốn tham lam thêm một lần nữa!"
Nói xong, ta quay người tiếp tục đi về phía con phố khác.
Kỹ nữ rao mời, lái buôn qua đường, tiểu thương bày quầy.
.
.
đủ loại người như hoa thêu trên gấm vây quanh ta.
Giơ tay lên, ta vẫy vẫy về phía Bạch Vô Thường.
Cái bóng dài của chiếc ô giấy dầu càng lúc càng xa hắn ta.
Nhưng những lời nói vui vẻ của ta vẫn theo làn khói lửa ấm áp lòng người thổi vào tai hắn ta.
Ta nói: "Đợi ta làm xong những gì muốn làm, rồi gặp lại nhé.
Yên tâm, ta chỉ tham lam thêm một lần này thôi!"
32
Chỉ là bây giờ.
.
.
Kéo suy nghĩ trở về, nhìn thân thể đầy thương tích của mình, ta không khỏi bật cười chua xót.
E rằng không thể tham lam được nữa rồi.
Hắc Bạch Vô Thường cảm nhận được điều bất thường, đã đứng trên đỉnh núi.
Họ kéo đến một đám mây đen cho ta, che khuất ánh mặt trời, để ta có thể dùng thời gian cuối cùng từ biệt Trần Bình.
Ta gật đầu cảm ơn họ, cúi người đặt Trần Bình xuống.
Ngay sau đó, ta đứng dậy, nhẹ nhàng lắc mình.
Vô số mũi tên rơi xuống lả tả.
Chỉ có hai mũi tên ở n.g.ự.c vẫn ngoan cố cắm trong cơ thể.
Một mũi lạnh lẽo sắc bén, dính đầy máu, là bằng chứng tàn nhẫn về việc Cao Gia Di b.ắ.n c.h.ế.t ta.
Một mũi khắc đầy phù văn, ánh vàng rực rỡ, là vật trung gian Trần Bình sử dụng để giữ ta lại.
Ta nắm lấy mũi tên Cao Gia Di b.ắ.n ra, từ từ kéo ra ngoài..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...