Tử Kim Vương Bài


Lúc này, ở phía xa…
Một người đàn ông vô gia cư ăn mặc rách rưới, bộ dạng bẩn thỉu ngồi trên chiếc ván trượt cỡ lớn chậm rãi lướt qua từ bên cạnh mọi người.

Hình như người này bị khuyết tật hai chân, chỉ có thể đi lại bằng cách này.

Dưới mái tóc dài che khuất gương mặt là đôi mắt sắc bén như chim ưng luôn nhìn chằm chằm Tần Sinh không dời mắt.

Không ai chú ý đến anh ta.

Ngoại trừ Tần Sinh nhạy bén khác thường, liếc nhìn anh ta một cái rồi không để tâm quá nhiều.

Người đàn ông vô gia cư kéo lê ván trượt lướt ra ngoài bốn, năm trăm mét rồi bỗng rẽ vào một ngõ nhỏ, sau đó đứng lên khỏi xe trượt, hai chân mạnh mẽ chạy như bay ra ngoài.

Trốn trong một góc đủ kín, anh ta lấy một cái điện thoại từ trong áo ra, bấm một dãy số thuộc Kinh Đô.

“Mình đã đợi ở đây ba năm rồi, cuộc sống ngày qua ngày tẻ nhạt muốn chết, cuối cùng cũng đợi được anh ta”.

“Cuối cùng cũng đã kết thúc chuỗi ngày khổ cực này rồi!”, anh ta cực kỳ mừng rỡ, vui vẻ đến mức tay cầm điện thoại khẽ run rẩy.

Điện thoại được kết nối.

“Alo, tổng quản lý Uy Long, có tin tức cực kỳ tốt đây”.


“Cuối cùng người tên Tần Sinh cũng về rồi!”, Chu Vinh Huy – người cải trang thành vô gia cư, nhưng thật ra là thám tử nói.

“Vậy sao? Cậu có chắc là cậu ấy không?”
“Chắc một trăm phần trăm!”
“Tốt quá! Cuối cùng cũng có tin tức của cậu chủ!”
“Vinh Huy, cậu là một trong những thám tử xuất sắc nhất nước, cậu có nghe ngóng được là rốt cuộc cậu chủ nhỏ đã làm gì trong năm năm này không?”, ở đầu bên kia điện thoại, một giọng nói già nua nhưng tràn đầy uy nghiêm nói.

Trên mặt Chu Vinh Huy hiện lên vẻ xấu hổ và ngơ ngác, lắc đầu nói: “Tôi chỉ có thể báo là tin tức về anh ta đều đã bị phong tỏa”.

“Ít nhất không thể nghe ngóng được gì từ bên ngoài, nhưng bây giờ người tên Tần Sinh đó có phong thái hơn người…”
“Đừng nói nhảm nữa!”
“À phải rồi, có phải trước đây cậu từng báo cáo là cậu chủ nhỏ vào ở rể nhà họ Ngu tại thành phố nhỏ đó, cưới một cô gái tên là Ngu Đình đúng không?”
Hai người xa nhau năm năm, giờ chắc cảnh còn nhưng người khác xưa rồi nhỉ.

Cô gái tên Ngu Đình đó thế nào rồi?”
“Theo như tôi điều tra được, hoàn cảnh hiện tại của người phụ nữ tên Ngu Đình không được tốt lắm.

Bây giờ cô ta vẫn đang nợ ngân hàng hơn bảy mươi triệu, vẫn đang làm công để trả nợ, còn nuôi một đứa…”
“Được rồi, đừng nói mấy lời thừa thãi nữa! Chúng tôi không có thời gian đi thăm cậu chủ! Chỉ bảy mươi triệu mà thôi, là con rể của nhà họ Ngu, không thể để cậu chủ mất mặt được, không chỉ trả hết nợ mà còn chi phí sinh hoạt.

Như thế được rồi, cậu lấy một trăm triệu tiền mặt rồi đưa đến nhà họ Ngu dưới danh nghĩa của cậu chủ, tạo sự vinh quang cho cậu chủ khi trở về sau một thời gian dài”.

“Tổng quản lý Uy Long, nhất định phải dùng tiền mặt sao? Một trăm triệu tiền mặt nhiều quá…”, Chu Vinh Huy không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy hơi đau răng.

“Nói thừa! Tất nhiên là dùng tiền mặt rồi, tiền mặt thì mới khoe khoang được chứ.

Tiền nhiều thì có làm sao? Chả nhẽ cậu không biết gọi xe tới chở à? Còn về tiền thì cậu có thể rút từ mười ngân hàng.

Nếu cậu không xử lý tốt chuyện này thì tôi sẽ phạt nặng cậu đấy”, ông lão đó nghiêm nghị quát.

“Vâng, tôi nhất định sẽ xử lý ổn thỏa”.


Nhìn hai túi tiền lớn dưới đất, lại bị bố vợ tức giận chỉ vào mặt, Tần Sinh cũng cảm thấy hơi nổi cáu.

Nhưng anh là người ân oán phân minh.

Anh bước đến đối diện Lâm Nhất Thần đang bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, hơi cúi người xuống chân thành nói: “Anh Lâm, cảm ơn anh mấy năm nay đã quan tâm, chăm sóc cho nhà họ Ngu”.


Sau đó giơ tay ra muốn bắt tay với đối phương.

Nhưng Lâm Nhất Thần chỉ “hừ” một tiếng, đầy ngạo mạn, khinh thường nhìn bàn tay của anh, lạnh lùng nói: “Hỏi cậu một câu, cậu có tư cách gì mà muốn tôi bắt tay với cậu?”
“Nhìn xem! Cậu ta lại bắt đầu nịnh bợ cậu Lâm rồi!”, có một họ hàng thân thích khinh bỉ nói.

“Chắc đây là lần đầu tiên cậu ta nhìn thấy nhiều tiền mới như thế nên bị dao động”.

Ngu Đình ở bên cạnh cũng không nhịn được nữa, hơi nhíu mày, giơ bàn tay trắng trẻo mịn màng của mình ra đè lại bàn tay đang giơ lên giữa không trung của Tần Sinh, lạnh nhạt nói với Lâm Nhất Thần: “Cậu Lâm, nhà anh giàu có, là tôi không xứng với anh, hơn nữa tôi đã kết hôn rồi.

Dù chưa kết hôn thì tôi cũng không ở bên cạnh anh đâu.

Hơn nữa… Chồng tôi đã về đây rồi, mong anh đừng đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa.

Cảm ơn!”
Sắc mặt Lâm Nhất Thần trở nên vô cùng khó coi, nhưng nhìn vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Ngu Đình, gã lại nhịn xuống, thầm nghĩ trong lòng: Đợi ông đây cưới được cô rồi sẽ cho cô thấy sự lợi hại của tôi.

“Đình Đình, sao con lại nói thế? Tiểu Lâm vì con mà đã giúp chúng ta bao nhiêu, con không nhớ rõ sao? Chưa kể mấy cái khác, chỉ riêng ba triệu dưới đất này, con có bảo thằng vô dụng Tần Sinh làm lụng vất vả cả đời, dù cậu ta có mệt chết đi nữa cũng không kiếm được số tiền này”.

Bố Ngu tức giận quở trách Ngu Đình, sau đó nhìn Lâm Nhất Thần, nở nụ cười nịnh hót nói: “Cháu Lâm, cháu đừng nghe nó nói, chú là người quyết định trong cái nhà này.

Chú nhất định sẽ bảo Ngu Đình ly hôn với thằng Tần Sinh vô dụng đó, bảo con bé ở bên cạnh cháu!”
Lâm Nhất Thần mỉm cười nói: “Chú à, chú yên tâm, cháu sẽ dùng chân thành để khiến Đình Đình rung động”.

Sắc mặt Tần Sinh trở nên lạnh lùng.

Có vài người không biết xấu hổ, người ta đã giữ thể diện cho mà không cần.


Hơn nữa đối phương còn đụng vào vảy ngược của anh.

“Không hổ là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm, nhìn phong thái này đi, đó không phải là thứ mà người nào đó có thể so sánh”.

“Đình Đình nhà chúng ta xinh đẹp như thế này, cũng chỉ có thanh niên tuấn tú tài giỏi như cậu Lâm mới là người bạn đời xứng với nó nhất”.

“Cậu Lâm à, đợi đến ngày cậu và Đình Đình kết hôn, tôi nhất định sẽ tặng cho cả hai một món quà mừng lớn”.

Họ hàng thân thích cứ luyên thuyên không ngừng, trắng trợn nịnh bợ Lâm Nhất Thần, hơn nữa trong lời nói còn có ý khinh khi Tần Sinh.

Ngu Đình cảm thấy cực kỳ tức giận, nhưng không thể nổi cáu vì mấy người họ hàng này có khá nhiều người lớn trong nhà.

Cô đảo mắt nhìn Tần Sinh, thấy anh không có biểu cảm gì, im lặng không nói, không cãi lại thì cũng không tức giận, điều này càng khiến cô cảm thấy thất vọng với anh.

Cô nghĩ anh không dám phản kháng Lâm Nhất Thần.

Nếu Tần Sinh biết Ngu Đình đang nghĩ gì, chắc chắn anh sẽ tức hộc máu.

Sở dĩ anh cứ im lặng không lên tiếng là vì không muốn khiến Ngu Đình khó xử.

Lúc này đầu bếp do Lâm Nhất Thần dẫn đến bưng mấy món ăn ngon và lạ mắt, cực kỳ phong phú đặt lên một cái bàn rất lớn trong sân..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui