Tử Kim Vương Bài
“Hả?”
Lâm Nhất Thần sững người, vội vàng lắc đầu: “Là anh bị che mờ hai con mắt, đặt niềm tin nhầm người.
Nếu người máy này nguy hiểm đến thế thì tất nhiên không thể tặng cho Hi Hi được.
Thế này đi, hôm khác anh sẽ bù bằng một món quà tốt hơn!”
“Không cần đâu!”, Ngu Đình lạnh lùng đáp trả.
Thấy vậy, Lâm Nhất Thần đành phải ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.
Ngu Đình đang trong cơn giận nên giữ hiềm khích lớn với gã, lúc này mà còn tranh cãi với Ngu Đình thì cơ hội của gã càng thêm mỏng manh.
Đúng vào lúc này, vài âm thanh dừng xe rất chói tai vang lên bên ngoài.
Bảy tám chiếc xe đa dụng dừng trước cổng biệt thự của nhà họ Ngu.
Theo sau đoàn xe đa dụng là một chiếc xe tải màu đỏ mới tinh.
Đằng sau chiếc xe tải này còn kéo một container siêu khủng.
Mà người đang ngồi trong buồng lái của xe tải chính là Chu Vinh Huy.
Anh ta tức tối chửi bới ầm ĩ: “Lái có mấy cái xe đa dụng thôi mà cứ như kinh khủng lắm, lại còn cướp đường trong cái ngõ này nữa hả! Vốn dĩ tao định đỗ xe ở cổng biệt thự nhà họ Ngu kia kìa, bây giờ thì hay rồi, bị một đám ngu ngục không biết muốn làm cái gì chiếm mất chỗ! Mẹ kiếp tao mà còn phải xếp hàng hả! Có biết tao đang kéo theo một trăm triệu tiền mặt không? Giờ mà khoe ra chắc chúng mày sợ xanh mật!”
Cửa mở ra, khoảng hai mươi người đàn ông cao to lực lưỡng mặc âu phục đen tuyền và đeo kính râm bước xuống từ những chiếc xe đa dụng.
Đồng thời, trong tay mỗi người cầm theo một cây gậy gấp khúc.
Ai nấy sát khí đằng đằng!
Đi đầu là một người đàn ông trung niên mặc âu phục màu trắng, tuy vẻ ngoài rất nho nhã nhưng cứ cố tỏ ra đểu cáng.
“Ngu Đình có nhà không?”
“Đùng” một tiếng.
Người này giơ chân đạp bung cổng của biệt thự, liếc mắt thấy Triệu Ung đứng trước cửa như người khổng lồ mà chẳng buồn để tâm, thậm chí còn nhổ một bãi nước bọt lên người anh ta.
Triệu Ung nổi cơn thịnh nộ, muốn ra tay lắm nhưng vẫn phải liếc nhìn Tần Sinh đã.
Thấy đôi mắt bén như hai thanh kiếm sắc của anh nhìn về phía mình, anh ta lập tức nhớ tới lời giáo huấn: “Ở bên ngoài chớ để lộ bản lĩnh thật của mình quá dễ dàng, nhịn được thì cứ nhịn!”
Thế là Triệu Ung phải nuốt cơn giận này vào lòng, đành vậy, thậm chí còn thõng vai cúi đầu nhường sang một bên.
Hai mươi người rồng rắn kéo vào, nhanh chóng lèn kín bên trong biệt thự.
“Ngu Đình, mau trả tiền đây! Mày còn nợ ngân hàng bảy mươi triệu tệ! Định bao giờ mới trả?” Người đàn ông trung niên mặc âu phục trắng bất chấp quát ầm lên.
Tần Hi Hi sợ hãi đến mức cơ thể nhỏ bé run rẩy trong lòng Tần Sinh, mặt mũi trắng bệch, đôi mắt to tròn long lanh như quả nho trợn tròn hết cỡ.
Điều này khiến Tần Sinh không khỏi nhíu mày, cơn giận trào lên trong lòng.
Gương mặt xinh đẹp và trắng nõn như ngọc của Ngu Đình bỗng chốc đỏ bừng, cô thấy chột dạ, ánh mắt đảo quanh, chậm rãi tiến lên phía trước, thì thầm hỏi nhỏ: “Không phải đã thỏa thuận với nhau là trả theo từng đợt, mỗi tháng trả hai mươi lăm ngàn tệ à?”
Người đàn ông mặc âu phục trắng nói oang oang: “Một tháng trả hai mươi lăm ngàn tệ thì bao giờ mới trả xong? Ngân hàng của bọn tao thay lãnh đạo mới, chính sách cũng mới luôn rồi, bất cứ ai vay nợ cũng phải trả hết trong vòng năm năm, không cần biết khoản vay là bao nhiêu! Mày vay bảy mươi triệu tệ cộng thêm tiền lãi của năm năm là hơn tám mươi triệu tệ.
Cứ lấy tám mươi triệu chia cho 60 tháng, mỗi tháng phải trả một triệu ba trăm ba mươi ngàn tệ.
Bắt đầu từ tháng này, ít nhất mày phải trả ngân hàng một triệu ba trăm ba mươi ngàn tệ!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...