Tử Khúc

 
Chiều buông nắng nhẹ.
Gió thổi hiu hiu.
Bụi tuyết lưa thưa đắm chìm trong hương xuân mới chớm.
Tử Yên thân khoác áo choàng, tay cầm dù giấy, đôi chân bước nhanh dưới màn mưa trắng xóa.
Qua bao thử thách mới thấy được chân tình. Tại sao đôi khi chỉ vì một câu nói, ta lại có thể làm đau lòng người khác, đẩy người ấy ra khỏi đời mình, và cũng là, tự thương tổn bản thân. Tại sao đôi khi, ta phải đi một đường vòng thật xa mới có thể nhận ra, hạnh phúc kì thực vốn rất gần. Tử Yên trước kia đã từng khổ sở vì mối tình đầu không trọn vẹn. Bỗng một ngày thức dậy, nàng chợt mất tất cả. Bạn bè, người thân, ngay cả nơi chôn rau cắt rốn. Những điều tưởng chừng rất thiêng liêng, những thứ vốn dĩ rất quý giá, đối với nàng giờ lại quá xa vời. Nàng nhớ cây sồi già đầu ngõ, nhớ quán nước mía trước trường, nhớ con đường chiều chiều đầy kỉ niệm. Tử Yên nhớ chiếc áo mới mẹ mua nàng còn chưa kịp mặc. Quyển vở mượn của bạn nàng còn chưa kịp chép. Câu trả lời về chiếc xe đạp ngốc nghếch của Huy nàng còn chưa kịp nghe. Nàng nhớ. Nỗi nhớ âm ĩ, dai dẳng, thi thoảng lại bùng lên da diết. Nàng đau khổ chẳng có ai nhìn thấu. Tâm sự của nàng chẳng có ai sẻ chia. Chung quanh nàng mọi thứ đều xa lạ. Để có thể tồn lại trong thế giới này, nàng phải thật mạnh mẽ. Vì vậy, Tử Yên chỉ biết xù lông, nhe vuốt mỗi khi Viễn Kỳ tiếp cận trái tim nàng, mỗi khi chàng sắp chạm vào được nơi yếu mềm từ sâu thẳm trong tim. Nàng cự tuyệt, dối lòng, trốn tránh. Tử Yên và Viễn Kỳ vốn thuộc về hai thế giới khác nhau. Tương lai của họ kì thực quá mịt mờ. Nàng hiểu rõ một khi chấp nhận chàng, mình sẽ không quay lại được nữa. Và, nếu có ngày Tử Yên trở về thế kỉ hai mốt, ngày cả hai phải thật sự rời xa, nàng sợ mình khi đó sẽ không chịu đựng nổi.
Nhưng những lo ngại ấy chẳng còn quan trọng nữa. Tử Yên của hôm nay đã học cách khép lại quá khứ. Nàng rốt cuộc cũng hiểu ra rằng, hạnh phúc không thiên vị, cũng không ruồng bỏ ai. Để có được hạnh phúc kì thực rất đơn giản. Nàng bây giờ chỉ cần dũng cảm, đưa tay, và nắm lấy.
Dù cho nó có thể ngắn ngủi.
Dù cho nó có thể không lâu bền.
Nhưng nàng vẫn cảm nhận được hình hài của hạnh phúc.
Vì hạnh phúc chính là… đối mặt.

Bước chân Tử Yên càng lúc càng vội vàng. Đôi mắt long lanh vẫn không ngừng tìm kiếm. Lòng nàng mù rối như tơ, hỗn loạn và nôn nóng. Tay cầm cán dù xiết lại mỗi lúc một chặt thêm.

Bất giác, Tử Yên chợt khựng người. Cơ hồ vừa đụng phải một bức tường vô hình, nàng muốn tiến chẳng được, muốn lùi cũng chẳng xong.
Trước mắt Tử Yên, một vườn đào rộng lớn đang mở ra.
Trước mắt Tử Yên, người ấy thật sự đang rất gần.
Bóng áo trắng cao lớn dưới gốc đào xum xuê. Đào bung nở như ngạo nghễ thách thức, dù tiết trời có khắc nghiệt đến đâu. Loài hoa rạng ngời mà bền bỉ, mỏng manh nhưng lại không yếu đuối, đằm thắm nhưng cũng rất dẻo dai. Cánh đào khẽ vẩn màu tím sen, lơ thơ bay cùng những bông tuyết trắng muốt, phất phơ rơi xuống, uyển chuyển vui đùa. Mưa đào hòa cùng dáng bạch y, dịu dàng ve vuốt. Cánh đào run rẩy trên bờ vai khỏe khoắn, tựa tim ai đang rộn ràng đập mạnh. Bạch y nam tử bất giác quay mặt lại.
Vốn chỉ có một người làm lòng chàng thổn thức.
Vốn chỉ có một người làm tim chàng loạn nhịp.
Vốn chỉ có một người như thế.
Và bây giờ, người ấy đang… ở đây.
Viễn Kỳ bước tới chỗ Tử Yên. Chàng nhẹ nhàng đón lấy chiếc dù giấy từ tay nàng. Mặc Tử Yên đang ngây ngốc nhìn mình, Viễn Kỳ vẫn thản nhiên đưa tay gạt lệ trên má nàng. Tại sao dạo này, chàng lại thấy nước mắt nàng nhiều đến vậy. Tại sao dạo này, chàng thường bắt gặp gương mặt nhợt nhạt này của nàng. Nàng gầy đi nhiều, cũng xanh xao nhiều. Tử Yên vốn dĩ rất nhỏ nhắn, lúc này lại càng mỏng manh hơn.
…….
-Nhị thiếu gia! Trời lạnh thế này mà chiều nào thiếu phu nhân cũng ra cổng chờ người. Tiểu nữ dù nói gì thiếu phu nhân cũng không nghe.
…………
Bàn tay Viễn Kỳ lưu luyến rời khỏi má Tử Yên. Chàng chẳng mở lời, nàng cũng không vội lên tiếng. Cả hai cứ đứng nhìn nhau mãi. Để thời gian lặng lẽ qua đi. Để trên mái dù trắng, những cánh đào cứ đua nhau rơi rớt.
………..
-Tiểu nữ thấy thiếu phu nhân rất buồn. Ăn chẳng muốn ăn. Ngủ chẳng muốn ngủ. Lúc nào cũng thẫn thờ đờ đẫn. Nếu người không về sớm, tiểu nữ sợ thiếu phu nhân sẽ đổ bệnh.
………….
Tình yêu trước giờ vẫn thế. Có cho đi thì mới có nhận về. Cũng như sự chân thành, ngày nào đó rồi sẽ được hồi đáp. Và có những điều vốn chẳng cần nói ra, chỉ cần hai tâm hồn đồng điệu, mọi khoảng cách đều có thể xóa nhòa, mọi hiểu lầm đều sẽ được hóa giải.
Viễn Kỳ say sưa ngắm Tử Yên, khiến tim nàng vô thức đập dồn, gương mặt chợt ửng đỏ. Tử Yên bỗng lên tiếng:
-Tôi biết mình không phải là cô gái hiền thục nhu mì.
Viễn Kỳ hơi bất ngờ, nhưng cũng gật đầu đồng tình.
-Ừ.

-Cũng không phải cô gái xinh đẹp sắc nước hương trời.
-Ừ.
-Tôi không giỏi thêu thùa, cũng chẳng giỏi may vá.
-Ừ.
-Tôi không biết nói những lời ngọt ngào, không biết cách lấy lòng người khác.
-Ừ.
Viễn Kỳ vẫn chăm chú lắng nghe, thái độ bình tĩnh, ánh mắt ôn hòa. Tử Yên nhìn chàng mà không khỏi giận dữ. Trong khi nàng đang vô cùng bối rối. Vậy mà Viễn Kỳ cứ trưng ra bộ mặt thản nhiên đó. Chàng cố tình muốn chọc tức ai đây? Tử Yên bất mãn gào lên:
-Ngoài “ừ” ra, huynh không còn câu nào để nói nữa à!?!
Viễn Kỳ oan ức đáp:
-Cô nói câu nào cũng đúng, ta còn biết nói gì khác bây giờ.
Tử Yên bỗng trở về với vẻ ngượng ngùng cố hữu. Lời nàng nhẹ bẫng, ngập ngừng:
-Tôi…mặc dù không phải là thê tử hoàn hảo, nhưng tôi mong huynh… đời này kiếp này chỉ ngước nhìn một mình tôi. Đừng bao giờ lạnh nhạt với tôi. Cũng đừng bao giờ tìm cách gạt bỏ tôi. Đừng bao giờ thân thiết với bất kì cô gái nào. Và trong trái tim huynh… chỉ có duy nhất mình một tôi. – Tử Yên chợt cúi gằm mặt xuống, đôi gò má ửng hồng bướng bỉnh. Nàng thấp giọng. – Có được không?
Viễn Kỳ như bất động. Lồng ngực chàng phập phồng từng nhịp đập rộn ràng. Chàng cần phải bình tâm, xác định đây liệu có là chiêm bao. Buổi chiều se lạnh, cánh hoa đào lấm tấm trên vai. Hơi ấm từ Tử Yên, nơi chàng vừa chạm vào, giọt nước mắt long lanh của nàng vẫn còn vương trên tay. Nếu như là giấc mộng, sao mọi thứ lại chân thực đến vậy. Mãi một lúc sau, chàng mới tìm lại được giọng nói của chính mình. Viễn Kỳ nâng cằm Tử Yên lên, chàng nhìn sâu vào mắt nàng, dịu dàng hỏi:
-Đó là tất cả nguyện vọng của cô?
Tử Yên bẽn lẽn gật đầu, gương mặt càng lúc càng nóng rang.

Viễn Kỳ bất thình khom lưng, khẽ thì thầm vào tai Tử Yên:
-Vậy… những nguyện vọng đó, nàng toàn bộ đều đã đạt được rồi.
Chiều nhạt màu ở khoảng trời xa xăm, điểm tô màn mưa đào cứ lả lơi rơi rớt. Bóng dù nhập nhạng trên nền tuyết, báo hiệu ngày sắp tàn trên những táng cây khô.
Viễn Kỳ nhẹ hôn lên mi mắt ướt nước của Tử Yên.
Bờ môi chàng lần lượt đáp xuống…
Vầng trán cao bướng bỉnh.
Sóng mũi nhỏ thanh tú.
Gò má phơn phớt hồng.
Và cuối cùng…
…là đôi môi mỏng vẩn màu cánh sen.
Mùa đông dài cuối cùng cũng qua đi. Vài chồi non mới nhú, chào xuân xanh cuối cùng đã tìm về.
The End


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận