Tử Khúc

Tử Yên phóng như bay qua hành lang vắng tanh, nhanh nhẹn chui tọt vào phòng mình để không ai phát giác. Nàng đứng tựa người vào cánh cửa gỗ lạnh ngắt vừa cài then, vội đưa tay lau giọt mồ hôi còn nóng hổi trên trán. Tử Yên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Rút trong áo choàng “chiến lợi phẩm” vừa lấy được, nàng đặt xuống bàn, mỉm cười thích thú.
Chuyện thế này. Không biết hôm nay là ngày gì mà tư trang nhà Tử Yên bỗng nhộn nhịp khác thường. Đám gia đinh cứ chạy tới chạy lui, người lau chùi bàn ghế, người quét dọn sân vườn, người tỉa tót chăm chút cho những chậu hoa cảnh. Mặt mày ai cũng rạng rỡ hồng hào. Ở tiền sảnh kỵ xã Vạn Luân, cha mẹ Tử Yên cũng đang bận tối mắt tối mũi để ra sức chỉ đạo cho gia nhân làm việc hiệu quả nhất. Mọi người trong nhà bận rộn đến nỗi chẳng ai thèm để ý đến nàng.
Gần một tháng trôi qua, nhờ sự chăm sóc chu đáo của phụ mẫu, cùng Linh Nhi, Thúy Nhi, Tử Yên dường như đã có thể hòa nhập với cuộc sống nơi đây. Tuy đôi khi nàng vẫn thấy tẻ nhạt, không ti vi, không sách báo, không điện đài, từng ngày với nàng trôi qua thật buồn chán. Nhưng đổi lại, sự bình lặng, âm trầm tàng ẩn trên nhành cây bụi cỏ, nơi khoảng sân rộng lớn, giữa những vòm mây xanh, đã dần dần trở thành một phần trong cuộc sống của nàng.
Từ ngày Tử Yên chấp thuận việc thành thân đến nay, nàng cứ bị giam lỏng suốt trong nhà. Mỗi lần vừa đi đến cửa, định ra ngoài thăm thú để tận mắt trông thấy cuộc sống của người dân thời phong kiến, Tử Yên liền lập tức bị gia nhân ngăn cản. Mấy ngày qua bị “trói chặt” trong nhà, đối với nàng như một cơn ác mộng. Hôm nay, nhận thấy sự giám sát đối với mình đã lơi lỏng phần nào, Tử Yên vô cùng mừng rỡ. Ý tưởng cải trang lẻn ra ngoài bắt đầu nhen nhóm. Nghĩ là làm, Tử Yên liền bắt tay vào kế hoạch đào tẩu đầy mạo hiểm.

Nhìn bộ xiêm y nam nhân vừa lấy được từ phòng Huyền ca – một gia nô của kỵ xã Vạn Luân, Tử Yên cảm thấy mừng thầm vì cuối cùng mọi chuyện cũng “đầu xuôi đuôi lọt”. Nếu để ai bắt gặp đường đường một đại tiểu thư cành vàng lá ngọc lại vào phòng nam nhân cốt là để… trộm đồ, thì có nhảy xuống sông Hoàng Hà, nàng cũng chẳng thể rửa sạch được danh dự ình.

Tử Yên khoác bộ quần áo màu ngà vào người, đôi bàn tay khéo léo vấn tóc lên rồi giấu trong mũ vải. Nhìn nàng bây giờ chẳng khác nào trang nam nhi thứ thiệt. Tử Yên ngắm mình trong gương, vờ hoảng hốt :
- Trời ơi, con nhà ai mà đẹp trai thế này! – Rồi lại mỉm cười nghịch ngợm. – Đúng là người đẹp, mặc gì cũng đẹp!
Tử Yên khá tự tin về tài cải trang và chắc chắn sẽ chẳng ai nhận ra. Bên cạnh đó, cách đây hai năm, nàng đã từng tham gia một lớp võ Karatedo, nên bây giờ cũng an tâm phần nào vì đã thủ được vài chiêu phòng thân.

Tử Yên thật không dám tin vào mắt mình. Đổ ra trước mặt nàng là khung cảnh sầm uất, vui tươi, và thật nhiều màu sắc. Trên khắp các con đường trải dài nhẵn nhụi, in hằn từng bước chân rộn rịp, reo vui của lữ khách thập phương.Ai ai cũng mặt mày hớn hở, áo quần chỉnh chu như đang vi vu trong đêm hội lễ. Tửu lầu, cửa hiệu, quán xá san sát nhau. Những ngôi nhà hai tầng bằng gỗ được xây dựng công phu, trong đêm tối dường như đang phát sáng. Góp phần cho bầu không khí càng thêm sống động, là những gian hàng lạ mắt được trang hoàng lộng lẫy bằng đèn lồng rực rỡ, màn treo mĩ miều, hòa cùng ánh nến lung linh làm bầu không gian càng trở nên huyền mờ, huyễn hoặc. Đêm thanh tao lộng gió, đâu đó vang lên tiếng nói cười ríu rít, xen lẫn tiếng chào mời í ới của kẻ bán người mua. Tất cả đã tạo nên một Hàn phố rất nhộn nhịp, sung túc nhưng cũng rất đằm thắm, nên thơ.
Nhanh nhẹn móc ra vài vụn bạc, Tử Yên mua liền hai xâu kẹo hồ lô và một cái bánh mật bé xíu thơm nức mũi. Khi đã đánh chén no nê, nàng lại tiếp tục cuộc dạo chơi đang đến hồi cao hứng. Băng qua dòng người đang nườm nượp ngược xuôi, Tử Yên rảo bước đến góc hồ tĩnh lặng. Nàng gió lại nổi hứng đùa nghịch, chốc chốc làm đong đưa vài chiếc ghe đang ngoan ngoãn vịn bờ. Tử Yên ngắm nhìn từng đợt sóng gợn vỗ trên mặt nước, bỗng cảm thấy nơi đây sao quá đỗi bình yên. Sự bình yên kì lạ khiến lòng nàng quặn lại, miên man khó tả, tựa làn khói ve vãn trên mặt hồ.
Dứt mình ra khỏi những muộn phiền, Tử Yên lại tiếp tục rảo bước. Đôi bàn chân thoăn thoắt lia nhanh như chạy trốn khỏi hồ nước đen thẳm, trước khi nỗi hoang mang cố hữu lại chực chờ ập đến.

Tử Yên dừng chân bên quầy hàng lưu niệm. Nàng đảo mắt nhìn quanh. Một luồng sáng bất chợt lóe lên. “Thủ phạm” chính là mảnh bạch ngọc được đẽo gọt tinh tế. Nàng đứng đấy, say sưa ngắm nghía món bảo vật tuyệt đẹp. Nghĩ ngợi một lúc, Tử Yên quyết định mua miếng ngọc ấy, phòng sau này có trở về tương lai, đó sẽ kỉ vật để nàng tưởng nhớ đến những ngày tháng sinh sống tại Lương Châu. Tử Yên định chạm vào mảnh ngọc, cùng lúc đó, một bàn tay rắn rỏi đã nhấc bổng nó lên, kèm theo đó là giọng nói trầm ấm đầy giễu cợt:
- Ông chủ, miếng ngọc này bao nhiêu, ta mua?

Bất ngờ bị phỗng tay trên khiến Tử Yên khựng lại. Nàng vội ngước lên với vẻ mặt tức tối.
Và…
Hình ảnh người đối diện khiến Tử Yên choáng ngợp. Chàng vận bạch y, dung mạo anh tuấn như tượng tạc. Hai mắt sáng như sao, khéo léo ẩn dưới đôi mày kiếm kiên định. Sống mũi cao thông tuệ. Điệu cười nửa môi đầy ngạo mạn. Phong thái nho nhã, khí chất bất phàm. Chung quy có thể kết luận, đây quả là một - trang - mỹ - nam - tử. Đấu tranh tư tưởng hồi lâu, Tử Yên mới dùng dằng lên tiếng:
- Này! Miếng ngọc ấy do tôi thấy trước, nó phải là của tôi mới đúng!
Viễn Kỳ nhìn sang người thiếu niên bên cạnh, đoạn mỉm cười từ tốn:
- Tiểu huynh đệ, tuy rằng huynh thấy trước, nhưng người chạm vào trước… là ta. Hiển nhiên nó phải thuộc về ta. Đạo lí đơn giản như vậy, chẳng lẽ huynh không hiểu? –Viễn Kỳ phe phẩy chiến lợi phẩm như trêu tức Tử Yên. – À, nếu như huynh không phục… Nào! Đến đây! Nếu lấy được, nó sẽ là của huynh.
- Tưởng tôi không dám à.
Nói rồi Tử Yên tức tốc lao đến với vẻ đầy quyết tâm. Nhưng Viễn Kỳ nào có ý để nàng đoạt lấydễ như thế. Với chiều cao vượt trội, chàng hoàn toàn có thể bảo vệ món bảo vật xinh đẹp chỉ bằng cái hất tay. Thế là Tử Yên cứ nhảy lên nhảy xuống, vồ tới vồ lui, nhưng đều chẳng thể chạm vào nó.

Tới khi thấy mình đang là tâm điểm của mọi người, và nụ cười thích thú của bạch y công tử đã rộng đến mang tai, Tử Yên mới giận dữ hét lên:
- Dám đem tôi ra làm trò đùa. Huynh tưởng tôi là gì? Tôi không cần miếng ngọc ấy nữa!!!
Phớt lờ ánh nhìn phẫn nộ của Tử Yên, Viễn Kỳ điềm nhiên đặt vào tay vị bá bá bán hàng một nén bạc lớn, rồi thong thả bước đi. Chẳng thèm ngoái đầu lại, chàng ung dung giơ cao chiếc quạt trắng vẫy vẫy vào không trung, không quên gửi lại một lời chào châm chọc:
- Đa tạ!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận