Đan Nhi theo lời Phụng Loan đã sắp xếp cho Viễn Kỳ và Tử Yên một căn phòng riêng, tuy hơi cũ nhưng gọn gàng, sạch sẽ. Tiểu a hoàn này còn chu đáo đến mức chuẩn bị cả nến thơm và lò sưởi. Đảo mắt nhìn khắp phòng một lượt, đúng là chẳng hề thiếu thứ gì.
Tử Yên nằm trên giường, mặt quay vào tường. Tâm tình so với hôm qua cũng chẳng khá khẩm hơn. Nàng vừa vượt qua một chặn đường dài mới đến được Lục Thành, vừa vào tới nhà còn chưa kịp nghỉ ngơi, đã bị nãi nãi đánh cho đòn phủ đầu đến choáng váng mặt mày. Cộng thêm nàng Trúc Nhã cứ không ngừng kể lể Viễn Kỳ thế này, Viễn Kỳ thế nọ, một mực bám lấy chàng như hình với bóng, chẳng trách Tử Yên lại mệt mỏi như vậy.
Tiếng kẽo kẹt bất thình vang lên. Cánh cửa gỗ mở toang, đưa một phần ánh sáng lẳng lặng lùa vào phòng. Biết rõ là Viễn Kỳ, Tử Yên liền ngồi dậy, chuẩn bị ra ngoài.
-Cứ nằm thêm một lát. Giờ vẫn còn rất sớm. – Viễn Kỳ dịu dàng mở lời. Chàng nhìn Tử Yên, không khỏi lo lắng.
Lén giấu đi tâm trạng đang cực kì tồi tệ, Tử Yên cố tỏ vẻ bình thường:
-Nhị thiếu gia, huynh trước nay nấu cơm bao giờ chưa? Lại tỏ ra am tường như vậy. Bây giờ chuẩn bị mới kịp đấy.
Nói rồi không đợi Viễn Kỳ kịp trả lời, Tử Yên đã bước ra khỏi cửa. Sắc mặt nàng lập tức lại trở nên nhợt nhạt.
…………
Phụng Loan vì muốn thử tay nghề của cháu dâu, nên mới bảo Tử Yên sau khi nghỉ ngơi, chiều mai nên xuống bếp chuẩn bị vài món ọi người thưởng thức.
Nhà họ Dương trước giờ có một quy tắc bất thành văn. Phàm khi đã về làm dâu Dương gia, tất cả mọi việc đều phải do con dâu quán xuyến. Cho nên mới nói, Tử Yên lúc ở Lương Châu đã thế, khi đến Lục Thành cũng chẳng thay đổi gì. Nàng đứng một mình trong bếp, vừa thái rau, vừa trông chừng nồi canh ùng ục sôi trên bếp. Kì thực vô cùng bận rộn.
Bỗng nhiên…
Viễn Kỳ đột ngột xuất hiện, khiến Tử Yên suýt nữa đã cắt nhầm vào tay. Mặc cho nàng đang trố mắt nhìn mình, chàng vẫn thản nhiên đảo mắt một lượt, vui vẻ nói:
-Có vẻ nhiều việc nhỉ? Nào! Để ta giúp một tay!
Tử Yên thật sự bị Viễn Kỳ làm cho hoảng hốt. Luật bất thành văn thứ hai của Dương gia chính là, nam nhân tuyệt đối không được phép vào bếp. Vậy mà chàng dám ngang nhiên đứng sừng sững ở đây, còn tỏ ý muốn giúp nàng nấu cơm. Kì thực là không hề sợ chết.
Tử Yên thì thầm hỏi:
-Chẳng có việc gì cho huynh làm cả. Huynh vào thế này, lỡ nãi nãi biết được thì sao?
Viễn Kỳ nhún vai vô thưởng vô phạt:
-Ta không nói, cô không nói. Chuyện sao có thể đến tai nãi nãi.
Tử Yên vẫn hết sức lo lắng. Chỉ cần bất cứ gia nhân nào trong nhà nhìn thấy Viễn Kỳ ở trong bếp cùng nàng, cũng có thể thêu dệt nên bao nhiêu chuyện. Giọng Tử Yên vang lên thật khẽ:
-Nhưng “tai vách mạch rừng”, huynh không hiểu sao?
-Ta đã bảo không nói, liệu ai dám hé môi nửa lời.
Viễn Kỳ mau mau xắn tay áo. Chàng trực tiếp giành việc:
-Không bàn cãi gì nữa. Bó rau này cứ giao cho ta, cô lo trông nồi canh là được.
Tử Yên tay cầm chiếc mui lớn, gõ gõ xuống bàn. Nàng nghiêm mặt hỏi:
-Nhị thiếu gia! Huynh có nhớ lần gần đây nhất huynh nói muốn giúp tôi một tay, chuyện gì xảy ra không? Tới rửa chén huynh cũng làm chẳng xong, lại còn muốn phụ tôi nấu cơm. Huynh! Cảm phiền đi ra ngoài dùm tôi. Đừng cố bày thêm việc cho tôi. Được chứ?
Viễn Kỳ vênh mặt lên, tự hào khẳng định:
-Này! bổn công tử từ bé đã có khiếu nấu ăn bẩm sinh. Này! Ta không đùa đâu! Này!
Chỉ trong chớp mắt, Viễn Kỳ đã bị Tử Yên đẩy ra khỏi bếp. Nàng nhìn chàng đang đứng ngoài cửa, mỉm cười thật tươi:
-Huynh chỉ cần đừng bước vào đây, là đã giúp tôi nhiều lắm rồi.
Trông thấy Viễn Kỳ như định nói gì đó, Tử Yên lập tức liền cướp lời:
-Dù gì huynh cũng đã có lòng. Tôi thật sự rất vui. – Tử Yên cúi gằm xuống. Cố giấu đi gương mặt đang ửng vẻ hồng nhuận, nàng ngượng ngùng nói. – Thật sự…cảm ơn huynh.
Dứt câu, Tử Yên liền vội vã quay đi, và tiếp tục trở lại với công việc bếp núc.
…………
Trời bắt đầu xế bóng.
Những vòm mây trắng xóa, pha chút nắng nhạt, đang lững thững trôi trong hư vô.
Khi cái lạnh vẫn hững hờ giăng mắc.
Vài tàn tuyết lay lắt từ trên nhánh cây khô rơi xuống, điểm tô không khí của một ngày cuối đông.
Bàn cơm được dọn lên nhanh chóng. Phụng Loan, Dương Lỗi và Viễn Kỳ đều đã ngồi vào chỗ. Mùi thức ăn thơm lừng vờn quanh, hòa cùng làn khói mỏng đang bốc lên nghi ngút.
Nhìn nãi nãi cẩn trọng gắp một miếng thịt xào vào bát, chuẩn bị nếm thử, Tử Yên chợt cảm thấy vô cùng căng thẳng. Thật sự khả năng nấu nướng của nàng từ lúc về Dương phủ đến nay, cũng đã được cải thiện ít nhiều. Tuy chẳng thể nấu ra “mĩ vị nhân gian”, nhưng chắc chắn không đến nỗi tệ.
Phụng Loan vừa đưa đũa tới miệng, gương mặt lập tức liền biến đổi. Bà đột nhiên đập mạnh đũa xuống bàn, giận dữ hỏi:
-Đây là món gì vậy? Thịt xào chua ngọt, hay là thịt ướp đường? Ngọt đến mức không thể ngọt hơn. Cháu dâu à, cháu rốt cuộc có biết nấu ăn không?
Mặt Tử Yên bỗng chốc tái xanh, nàng nhất thời không biết phải giải thích thế nào. Điệu bộ vô cùng luống cuống.
Nghe nãi nãi nói vậy, Viễn Kỳ và Dương Lỗi cũng cùng nhau nếm thử. Dường như đã hiểu ra vấn đề, Viễn Kỳ bất giác cười xòa:
-Nãi nãi đừng giận. Là do khẩu vị ở hai nơi khác nhau. Lương Châu chúng cháu trước giờ vốn ăn ngọt, nên Tử Yên chỉ nấu theo thói quen. Bà đừng nên trách nàng.
Dương Lỗi cũng tiếp lời giải vây:
-Đúng vậy, cháu đã có dịp được đến Lương Châu. Mọi người ở đấy thực sự thích ăn ngọt. Tử Yên mới tới đây, nhất thời chưa hiểu chuyện. Bà cũng nên thông cảm uội ấy.
Phụng Loan vẫn không hề tỏ ra nhượng bộ. Bà nghiêm khắc nhắc nhở:
-Tử Yên! Vậy sao trước khi nấu, cháu không hỏi thử xem người trong cái nhà này thích ăn như thế nào?
Tử Yên cúi đầu, biết phận nói:
-Xin nãi nãi tha lỗi. Đều do cháu không suy nghĩ chu đáo. Lần sau cháu nhất định nghe theo lời bà dặn.
Không muốn bữa cơm ra mắt nàng dâu mới thêm phần căng thẳng, Phụng Loan đành bấm bụng cho qua.
-Thôi được rồi. Hôm nay cứ coi như ăn thử món ăn của Lương Châu. Các cháu tiếp tục đi.
Phụng Loan vừa thử một đũa cơm, vẻ mặt lập tức lại trở nên đỏ bừng. Lần này cơ hồ còn hơn hẳn lúc nãy, bà giận dữ quát lớn:
-Cơm này nấu cho người ăn sao!?!
Tử Yên giật mình đánh rơi cả đũa.
Viễn Kỳ, Dương Lỗi cũng trố mắt nhìn nãi nãi.
Phụng Loan nhất quyết không để cháu nội mình lần nữa đỡ lời cho Tử Yên, bà lạnh lùng bắt thóp:
-Đừng nói với ta rằng người Lương Châu các cháu cũng thích ăn cơm nhão!
“Không xong rồi!”
Dương Lỗi biết rõ nãi nãi vốn rất ghét cơm nhão. Có lần Đan Nhi sơ ý nấu nhầm cơm thành cháo, khiến nãi nãi vô cùng tức giận. Sau khi bắt Đan nhi nấu lại một nồi khác, còn nghiêm khắc phạt tiểu nha đầu chiều đó không được phép ăn cơm.
“Lần này biết giúp Tử Yên xoay xở thế nào đây?”
Nồi cơm này kì thực do Tử Yên nấu hỏng. Vì sợ không kịp buổi ăn chiều, nên ngay khi vừa hoàn thành, nàng liền nhanh chóng dọn lên mà chẳng kịp thử lại. Đến lúc vừa nhận ra cơm nhão, thì nãi nãi đã nổi trận lôi đình. Tử Yên mặt cắt không còn hột máu, nàng vội vàng đứng lên.
-Nãi nãi, là lỗi tại cháu. Cháu lập tức đi nấu lại nồi khác.
Khoảnh khắc Tử Yên vừa dợm bước quay đi, Viễn Kỳ bỗng bất ngờ lên tiếng:
-Nãi nãi, thật ra mấy hôm nay bụng cháu không được tốt. Tử Yên nấu cơm nhão như thế, kì thực… là vì cháu.
Nghe đến đấy, sắc mặt Phụng Loan lập tức thay đổi. Còn nhớ năm Viễn Kỳ tròn sáu tuổi, hoàn cảnh Dương gia vô cùng khó khăn. Sau một đêm thức dậy, Viễn Kỳ đột nhiên phát sốt. Phụ mẫu chàng đúng lúc ấy lại không có nhà. Thế là Phụng Loan dù tuổi cao sức yếu, vẫn một thân một mình cõng chàng đến tận chỗ đại phu. Đối với bà, không chuyện gì quan trọng bằng sức khỏe của các con các cháu. Phụng Loan lo lắng hỏi:
-Thấy không khỏe sao không nói với ta? Cháu có cần mời đại phu không? Thôi được rồi, để ta sai người nấu cho cháu một bát tổ yến.
-Nãi nãi, không cần phải phiền phức như vậy. Chỉ cần được ăn món do Tử Yên nấu, cháu chắc chắn sẽ ổn cả thôi. – Thấy nãi nãi nhìn mình ngờ vực, Viễn Kỳ liền khẩn khoản tiếp lời. – Gần cả tháng bôn ba bên ngoài, ăn uống kham khổ, cháu thật sự rất nhớ hương vị của Lương Châu. Đến nỗi bây giờ hễ ăn phải thứ lạ, người lại thấy khó chịu. Biết bụng cháu không tốt, Tử Yên mới cố nấu cơm nhão, và không kịp nấu thêm nồi khác cho nãi nãi. – Viễn Kỳ kiên quyết khẳng định. – Tóm lại mọi chuyện đều do cháu. Nếu có trách, nãi nãi cứ trách cháu. Tử Yên không có lỗi gì cả.
Nhà này vốn ít người. Bếp than cũng chỉ có hai cái. Vừa làm vài món ăn, vừa nấu hai nồi cơm, kì thực tốn rất nhiều thời gian. Mình Tử Yên chỉ trong một buổi chiều khó lòng làm xuể. Điều này Phụng Loan có thể hiểu. Lời Viễn Kỳ thật sự đã đổi trắng thay đen. Khiến Tử Yên từ một nàng dâu vụng về bỗng trở thành hiền thê, biết quan tâm, chăm sóc tướng công. Hảo cảm bà dành cho nàng cũng vì thế mà từ không thành có, phút chốc đã hóa thành một bước tiến đáng kể.
Phụng Loan quay sang nhìn Tử Yên đang chôn chân đứng đấy, giọng bà đã đôi phần dịu lại:
-Nha đầu này, trong mắt chỉ biết có tướng công! Thôi được rồi. Nể tình Viễn Kỳ không khỏe, ta sẽ không truy cứu. Lần sau nếu có chuyện tương tự, phải nói trước với ta. – Thấy Tử Yên vẫn chẳng buồn nhúc nhích, Phụng Loan chợt cao giọng. – Còn không mau đến đây ăn cơm!
Trộm nhìn Viễn Kỳ đang ngồi đối diện, chăm chú thưởng thức các món ăn mình làm, lòng Tử Yên chợt cảm thấy ấm áp.
Một câu nói quen thuộc lại bất chợt vang lên.
“Chỉ cần bên cạnh chàng, nàng tuyệt nhiên sẽ chẳng sợ gì cả.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...