Tử Khúc

Bên ngoài đã tối, bên trong còn tối hơn. Mắt Tử Yên mãi một lúc mới có thể thích nghi với không gian u ám này.
Bốn bề lặng lẽ như tờ.
Trong lúc không có gì để làm, Tử Yên tranh thủ tìm kiếm chung quanh, mong sẽ thấy chút củi khô nhóm lửa. Nhưng căn nhà cũ kĩ, ngoài bàn ghế đã gần mục nát thì chẳng còn gì cả. Nàng thất vọng thu mắt về, ngồi thu lu một chỗ.
Tử Yên quan sát Viễn Kỳ đang tập trung giúp Vệ Quân giải độc. Đêm đen lạnh lùng, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt rơi qua khung cửa. Nhưng Viễn Kỳ vẫn có thể tìm được từng huyệt vị trên người Vệ Quân, vận công truyền khí mà không gặp bất cứ khó khăn nào. Đúng là kẻ luyện võ có khác. Cả nhãn lực, thính lực, lẫn trực giác đều hơn hẳn người thường.
Sau khi điều trị xong, Viễn Kỳ chẳng nói chẳng rằng, lặng lẽ bước ra ngoài.
Tử Yên tiến đến chỗ Vệ Quân.
-Vết thương của huynh còn chảy máu không? Tôi giúp huynh băng bó.
-Không cần! – Vệ Quân lại lần nữa cự tuyệt. Thái độ thô lỗ giống y lúc nãy, khi Tử Yên đề nghị được giúp chàng.
Tử Yên giận đến mức khóe môi căng giật. “Người ta dù gì cũng là nữ nhi, đến cả lòng tự trọng cũng đã vứt bỏ, xuống nước nài nỉ tới mức này. Vậy mà tên đầu to nhà huynh vẫn chẳng hề biết điều. Nếu không vì nể tình huynh cứu tôi một mạng, tôi đã mặc xác huynh, chẳng việc gì phải đứng đây, tự mình làm khổ mình.”Nàng cay cú nghĩ thầm.
-Đi xem tướng công cô thế nào! – Vệ Quân đột ngột lên tiếng, khiến Tử Yên giật mình. Giọng nói chàng vẫn thế, lạnh lùng, vô cảm. – Y cũng đang bị thương.
Tử Yên ngẩng người trong chốc lát, rồi vội chạy ra ngoài.

Viễn Kỳ ngồi một mình trên lan can bằng đá. Bóng chàng cô độc, in từng nét khắc khoải xuống bậc thềm.
Tử Yên chần chừ giây lát. Có điều gì trong lòng không thể cắt nghĩa nổi, âm ĩ mà rõ ràng. Nàng chầm chậm bước đến, dịu dàng hỏi:
-Huynh bị thương… sao không nói với tôi?
Viễn Kỳ hơi ngạc nhiên, chàng nhìn Tử Yên, khẽ cười. Nụ cười buồn đến xốn lòng.
-Vết thương ngoài da, không đáng ngại.

Chẳng hiểu sao nhìn Viễn Kỳ như thế, Tử Yên càng cảm thấy có lỗi, càng cảm thấy đau lòng. Nhấc tay Viễn Kỳ lên, nàng nhẹ nhàng vén tay áo mang theo những vệt máu loang lỗ. Vết thương ở khuỷu tay khá sâu. Mảnh vải trắng băng vội đã chuyển màu đỏ thẫm. Lúc Tử Yên đứng gần, chàng cố tình áp sát tay vào người. Khi giúp Vệ Quân đả thông kinh mạch, cánh tay bị thương lại nằm trong góc khuất. Cộng thêm trời tối như hũ nút, chẳng trách Tử Yên không thể nhận ra.
Trong tình thế bị kẻ thù truy giết, bên người chẳng mang theo thứ gì, Tử Yên chỉ có thể lấy khăn tay băng bó cho Viễn Kỳ.
Viễn Kỳ lặng người nhìn Tử Yên.
Vài sợi tóc mai lòa xòa buông trước trán.
Bờ môi hồng mím chặt.
Đôi bàn tay nhỏ bé bận rộn vì chàng sao quá đỗi dịu dàng.
Phút chốc vạn vật như lắng đọng. Thế gian dường như chỉ còn mỗi hai người.
Viễn Kỳ chẳng dám động đậy.
Chàng sợ sẽ vô tình phá hỏng khoảnh khắc này.
Cứ như vậy thôi.
Chàng không mong gì hơn.
Kì thực…
Chàng không mong gì hơn.
-Xong rồi!
Tử Yên là người mở lời trước. Nàng bất giác ngước lên, ánh nhìn sâu thẳm của Viễn Kỳ chợt bao thâu trong đáy mắt. Không khí có đôi phần kì quái. Tử Yên ngại ngùng cúi mặt. Nàng bối rối hỏi:
-Bây…bây giờ huynh…huynh thấy thế nào? Vết thương còn đau không?
-Có thật là cô…đang lo lắng cho ta?
Viễn Kỳ bất thình cao giọng. Len lỏi trong lời nói chút tâm tình phức tạp.
Là ngạc nhiên?
Là hoài nghi?
Hay… hy vọng?
Lời Viễn Kỳ khiến mặt Tử Yên đột nhiên biến sắc. Sự ngượng ngùng nhanh chóng biến mất, nhường chỗ cho cơn giận dữ bỗng kéo đến ồ ạt. Nàng bất giác to tiếng:
-Sao tôi lại phải lo lắng cho huynh? Tôi cho huynh hay, tôi không hề lo lắng cho huynh. Một chút cũng không!
-…
Viễn Kỳ nhất thời cũng chẳng biết nói gì, mãi lúc sau mới đáp lại bằng một câu vô nghĩa.
-Vậy sao? – Giọng chàng thoáng chùng xuống.
Chợt Viễn Kỳ thấy vô cùng mệt mỏi. Chàng quay mặt đi, lạnh lùng bảo:
-Cô vào trong đi! Ta muốn ngồi đây một lát.
Tử Yên cơ hồ không nghe thấy lời chàng. Nàng đột ngột giậm chân, tức giận nói:

-Dương Viễn Kỳ! Thường ngày huynh cứ tự ình thông minh, sao lại hỏi một câu ngốc nghếch như thế! Huynh có biết, lúc hay tin huynh mạo hiểm ở lại đối phó bọn sát thủ, tôi đã lo lắng thế nào không? Khi nghĩ rằng, chẳng may huynh xảy ra chuyện gì, cảm giác hoảng sợ đó, huynh có hiểu thế nào không? Khi thấy huynh bị thương nhưng cố giấu, cảm giác đau lòng đó, huynh rốt cuộc có hiểu không? – Giọng Tử Yên run rẩy. Nàng không hiểu sao bản thân lại xúc động như vậy, tức giận như vậy. Chỉ là… câu nói ấy của Viễn Kỳ, đã vô tình phủ nhận hết mọi cảm giác của mình dành cho chàng. Như thể nàng là người vô tâm, chỉ biết nhận mà chẳng hề cho đi, chỉ biết khiến chàng bận tâm, mà chưa hề nghĩ cho chàng bao giờ. Rốt cuộc chàng coi nàng là loại người gì ? Ngây ngô hời hợt, ích kỉ vô tình, hay “vong ân bội nghĩa”?
Viễn Kỳ ngạc nhiên nhìn Tử Yên đang phùng mang trợn má, rồi bất giác…mỉm cười, bật cười, và cuối cùng là… cười lớn. Tiếng cười vui vẻ, sảng khoái, khiến Tử Yên càng điên tiết hơn. Nàng quát lớn:
-Huynh cười gì chứ? Có gì đáng cười đâu!
Viễn Kỳ dịu dàng bảo:
-Ta rất vui vì thấy cô lo lắng cho ta. Nếu ta nói vậy, liệu cô có tin không?
Tử Yên khoát tay đáp qua loa:
-Tôi lo lắng cho huynh cũng là lẽ thường tình. Huynh việc gì phải vui đến vậy.
Gió lay lắt nổi lên.
Dải mây mờ căng ngang vầng trăng mỏng.
Như sương hư ảo.
Như khói lãng du.
Đêm đen làm vạn vật vô cảm.
Nhưng bất giác nơi đây, chợt dấy lên vị ngọt ngào xa lạ.
-Ta thích cô.
-…
Tử Yên đang cúi đầu chợt ngẩng phắt dậy. Lời Viễn Kỳ cô đọng giữa không gian. Hữu ý mà đột ngột. Vang vọng mãi trong đầu Tử Yên. Nàng chớp chớp mắt.
“Mình vừa nghe thấy gì ấy nhỉ? Tai mình không phải hỏng rồi chứ?”
Giọng Viễn Kỳ trầm ấm quyện vào đêm lạnh. Vẫn rất đỗi dịu dàng, chàng nhìn Tử Yên. Ánh nhìn như muốn trút hết mọi tâm tình dồn nén, mọi xúc cảm đan xen, mọi dằn vặt trước giờ chàng cố công phủ nhận.
-Cũng bởi vì thích cô, nên thấy cô lo lắng cho ta, ta dĩ nhiên rất vui.
Tử Yên hiện vẫn đang trong trạng thái sững sờ. Nàng ấp úng bảo:
-Đừng…đừng đùa nữa. Trò đùa này không vui chút nào đâu.

Ánh mắt Viễn Kỳ xoáy sâu vào Tử Yên. Vừa kiên định, vừa áp chế. Giọng nói chàng điềm tĩnh mà mạnh mẽ, vô tình mang theo vẻ cuốn hút lạ kì.
-Ta rất nghiêm túc.
Tử Yên vẫn chưa hết ngạc nhiên. Nàng khó nhọc lên tiếng:
-Chẳng…chẳng phải huynh…huynh từng nói, mẫu nữ tử như tôi, huynh tuyệt đối không có hứng thú, tốt với tôi cũng chỉ vì nghĩa vụ, tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ thích tôi? Sao bây giờ huynh lại…
-Chính ta cũng không biết, từ lúc nào… – Viễn Kỳ đột ngột cắt ngang. Chàng nắm lấy tay Tử Yên, áp vào ngực mình. -…nơi này đã vì cô… đập vô điều kiện.
-…
Gió lồng lộng thổi.
Những chiếc lá khô cong lả lướt trên mặt đất.
Ngọn cỏ mềm run rẩy uống ánh trăng.
Cảnh nền tuyệt đẹp, điểm tô bức phong tranh trữ tình.
Mặt Tử Yên phút chốc đỏ bừng. Nàng vội rút tay khỏi tay Viễn Kỳ, rồi lúng túng chạy nhanh vào nhà.
Vệ Quân đang chú tâm vận khí, không để ý lúc này, có một người đang thu mình trong góc.
Tim Tử Yên đập mạnh đến mức sắp định cư sang phải.
Nàng không muốn đêm nay phải mất ngủ.
Nàng thật sự không muốn!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui