Tử Khúc

Tử Yên thất thần nhìn thân ảnh trước mặt.
Bóng dáng cao lớn đột ngột đập vào mắt.
Bên vai chàng bỗng ướt sũng.
Máu.
Thấm đỏ chiếc áo xanh thanh nhã.
Phải.
Đó chính là Vệ Quân.
Chàng vừa cứu nàng thoát chết trong gang tấc.
Rất may nhát đao chỉ sượt qua vai chàng, để lại vết thương nông, không ảnh hưởng xương cốt.
Trong lúc hắc y nhân không chú ý, Vệ Quân đã nhanh tay thu lại trường kiếm. Hai bên lao vào giao chiến. Tiếng “leng keng” liên tiếp vang lên. Gió lào xào khua từng cơn se sắt, mang theo những tàn lá khốn khổ chớm lìa cành. Hắc y nhân di chuyển mỗi lúc một nhanh, thân thủ biến ảo khó đoán. Thoắt cái đã hóa thành bốn năm nhân ảnh, bao vây tứ bề, hư hư thực thực. Tên sát thủ này rõ ràng không giống với những tên lúc nãy.
Hắn lợi hại hơn nhiều.
Không muốn bị nhãn quang đánh lừa, Vệ Quân nhắm mắt lại. Cố phóng đại khả năng thính giác. Chàng tập trung lắng nghe nhịp di chuyển hòa lẫn trong tiếng gió.
Hắn đang đến.
Gần.
Rất gần.

Vệ Quân dốc ngược chuôi kiếm, vận lực ra đòn.
Một tiếng “hự” bất thình vang lên. Những ảnh ảo chung quanh biến mất, để lại bóng nam nhân gục đổ trên nền đất.
Tử Yên lấy hai tay bịt miệng, cố kìm nén để không hét toáng lên.
Nàng sợ quá.
Cảm giác hãi hùng khiếp đảm mãi ám ảnh Tử Yên.
Con người ấy, tên sát thủ ấy, vừa lúc nãy còn đứng đây cầm đao uy hiếp nàng.
Trong chốc lát đã trở thành âm hồn dưới hoàng tuyền.
Tử Yên gắng gượng để đứng vững.
Rồi đột nhiên, nàng nhớ ra Vệ Quân đang bị thương.Vết thương trên vai vẫn không ngừng chảy máu. Tử Yên vội chạy đến chỗ chàng. Nhận thấy gương mặt Vệ Quân vô cùng xanh xao, cả người cứ run lên từng hồi. Tử Yên nhanh tay đỡ chàng. Nàng lo lắng hỏi:
-Huynh sao rồi? Thần công tử! Thần công tử! Huyết Lệ Hàn lại phát tát phải không?
Vệ Quân thô bạo gạt tay Tử Yên. Ánh mắt băng lãnh không cảm xúc. Tuy độc tính trong người đang bộc phát, nhưng chàng cũng không yếu ớt đến mức phải nhờ cậy nữ nhi.
Hành động của Vệ Quân khiến Tử Yên phật lòng. Nàng giận dỗi quay đi. Nhưng… chàng đã giúp nàng đỡ nhát đao chí mạng. Đấy là việc không thể chối cãi. Điều đó khiến Tử Yên vừa bất ngờ, vừa băn khoăn.
Tử Yên bỗng chốc bị đặt trong tình thế “tiến thoái lưỡng nan”. Viễn Kỳ không rõ tung tích, còn Vệ Quân lại đang trọng thương. Rốt cuộc nàng phải làm thế nào mới phải?
-Lũ sát thủ ấy, Viễn Kỳ nói sẽ có cách đối phó.– Vệ Quân bất giác lên tiếng.
Tử Yên nhìn Vệ Quân thật kĩ. Kì thực đồng hành cùng nhau mấy ngày qua, nàng cũng đôi phần biết được vài triệu chứng khi kịch độc trong người chàng bộc phát. Môi Vệ Quân lúc này đang chuyển màu tím tái, chứng tỏ Huyết Lệ Hàn đã phát tát được khoảng nửa canh giờ. Đó phải chăng… chính là lúc chàng và Viễn Kỳ giao đấu trong thực quán.
Có thể vì nhận ra điều đó, nên Viễn Kỳ mới giao nàng cho Vệ Quân, để cả hai mở đường máu thoát thân. Tuy Viễn Kỳ võ công cao cường, nhưng kẻ địch quá đông. Chàng một mình sao có thể chống cự. Viễn Kỳ bảo mình có cách, cách gì mới được chứ!?!
Tử Yên chỉ ước mình có thể lập tức bay tới chỗ Viễn Kỳ. Nhưng… nàng quay lại liệu có giúp được gì, hay chỉ làm vướng bận chàng thêm. Vả lại, Tử Yên lúc này sao có thể bỏ mặc Vệ Quân. Nàng càng nghĩ càng rối bời, càng nghĩ càng lo lắng. Lòng Tử Yên bồn chồn như lửa đốt.
-Viễn Kỳ nhất định sẽ không sao. Ta tin nam nhân ấy! – Vệ Quân khẳng định. Kì thực ban đầu chàng cũng không an tâm, nhưng phút chốc đã thay đổi suy nghĩ. Ngay khi Vệ Quân vừa thoát khỏi Tiêu Hưng lầu, khoảnh khắc chàng nhìn thấy thanh kiếm ấy.
Thanh kiếm…
…hình lưỡi mác.
Ánh nhìn kiên định của Vệ Quân làm Tử Yên nguôi ngoai phần nào. Qua hành động cứu mình khi nãy, chứng tỏ chàng là người rất trọng nghĩa khí. Hơn nữa, hiện nay Viễn Kỳ là người duy nhất có thể giúp Vệ Quân giải độc. Nếu Viễn Kỳ có mệnh hệ nào, Vệ Quân ắt cũng sẽ lâm nguy. Vệ Quân tuyệt đối sẽ không để Viễn Kỳ mạo hiển, nếu như chàng không chắc chắn điều gì.
Tử Yên sau khi nghĩ thông, ý định quay lại tìm Viễn Kỳ cũng đôi phần dịu lại. Nàng nhìn Vệ Quân. Sắc mặt chàng hiện hết sức tồi tệ. Có thể thấy Huyết Lệ Hàn đang hoành hành dữ dội. Tử Yên dịu dàng nói:
-Tôi giúp huynh cầm máu được không?
………..
Trước đó, Viễn Kỳ cùng Vệ Quân đã hẹn gặp tại một căn nhà hoang giữa rừng, nơi họ vô tình trông thấy khi đi qua.
Căn nhà có khoảnh sân rộng, mái hiên mục nát che kín cả khuôn trang. Bên trong tuy bụi băm, cũ kĩ, nhưng mọi thứ vẫn còn khá nguyên vẹn.

Không ngờ Viễn Kỳ lại là người đến trước. Chàng đi ra đi vào không biết đã bao lần.
“Chẳng lẽ trên đường đã xảy ra chuyện gì?”
Cảm giác không thể làm gì ngoài chờ đợi, day dứt và khó chịu.
Bất thình đâu đó phát ra tiếng động lạ.
Bóng đêm đông cứng giữa không trung.
Chỉ có ánh trăng yếu ớt làm tan vài khoảng đen đặc quyện.
Không nhìn thấy thân ảnh phía trước, Viễn Kỳ cảnh giác nắm chặt cán quạt.
Đến khi bóng dáng quen thuộc đập vào mắt, Viễn Kỳ phút chốc mới thở phào. Tâm tình lo lắng bỗng không cánh mà bay.
Tử Yên như cũng đã nhận ra Viễn Kỳ. Nàng vui mừng ùa đến, ríu rít hỏi han:
-Viễn Kỳ! Viễn Kỳ! Là huynh phải không? Là huynh thật rồi!
Viễn Kỳ mỉm cười, dịu dàng bảo:
-Thế nào? Có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?
Viễn Kỳ vô thức nắm lấy tay Tử Yên. Trong lúc quá kích động, nàng nhất thời cũng không để ý đến cử chỉ thân mật này. Tử Yên lắc đầu nguầy nguậy.
-Huynh nhìn xem, tôi khỏe đến nỗi có thể vật chết một con bò. – Tử Yên ngắm Viễn Kỳ thật kĩ. – Thật may! Huynh không sao cả. Đúng là may mắn quá!
Vệ Quân cũng bước đến. Chàng nhìn Viễn Kỳ. Hai ánh mắt bất giác giao nhau, lạnh lùng thăm dò tình trạng đối phương. Rồi Vệ Quân đi ngang qua hai người bọn họ, thẳng tiến vào trong. Tử Yên vốn muốn dìu Vệ Quân, nhưng chàng cứ một mực cự tuyệt. Đây đâu phải lần đầu Vệ Quân phát độc, vết thương trên vai cũng không quá nghiêm trọng. Hiển nhiên vẫn có thể đi đứng bình thường. Dựa dẫm vào nữ nhi, chuyện mất mặt như vậy, chàng tuyệt đối không làm.
Viễn Kỳ còn chưa kịp tận hưởng sự lo lắng của Tử Yên dành ình. Chàng vốn dĩ còn chưa kịp phản ứng, nàng đã vùng khỏi tay chàng.
Tử Yên lên tiếng nhắc nhở, khi nhận thấy Vệ Quân đã vào nhà.
-Tôi thì không việc gì, nhưng Thần công tử đang bị thương, kịch độc trong người cũng phát tác. Huynh vào xem huynh ấy thế nào đi!

Nói dứt lời, Tử Yên liền tức tốc theo chân Vệ Quân.
Tay Viễn Kỳ chông chênh giữa khoảng không.
Lòng bàn tay lúc nãy vẫn còn mang hơi ấm.
Trong chớp mắt đã trở nên lạnh lẽo.
Lúc nào cũng vậy.
Chàng khó khăn lắm mới nắm được tay nàng.
Nhưng vì người ấy…
Vì những thứ liên quan đến người ấy…
Nàng đều có thể dễ dàng rời khỏi chàng.
Bóng đêm bao trùm lên vạn vật.
Vệt trăng mỏng vẫn yếu ớt rọi soi.
Viễn Kỳ lặng người đứng đấy.
Vết thương trên cánh tay chợt rộ lên đau nhức.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui