Tử Khúc

Tầm mắt đang hướng xuống bỗng xuất hiện một đôi hài trắng muốt. Tử Yên bất giác ngước lên, bao thâu cả gương mặt phía trước cùng những nét lạ lẫm. Khuôn trang ấy không nóng cũng chẳng lạnh, nhưng sao lại khiến nàng cảm thấy nghẹt thở.
Đối diện với ánh nhìn ngây ngô của Tử Yên, Viễn Kỳ chỉ bình thản cúi xuống, điềm nhiên bế nàng lên, rồi nhẹ nhàng ôm trọn vóc hài nhỏ nhắn trong vòng tay rắn chắc. Trước hành động quyết đoán của Viễn Kỳ, Tử Yên một lần nữa lại không kịp phản ứng. Đôi mắt nàng trợn to thất thần, chưa hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra. Viễn Kỳ chợt mở lời:
-Nương tử, tới lúc phải ngủ rồi!
Tử Yên chớp mắt lia lịa, khóe miệng không ngừng co giật khi trông thấy nụ cười dịu dàng trên môi Viễn Kỳ.
Quên mất Vệ Quân đang ngồi đấy, quên mất hình tượng thục nữ hay e thẹn, Tử Yên điên cuồng giãy giụa, lớn tiếng la hét:
-Bỏ tôi xuống! Huynh làm trò gì vậy? Bỏ tôi xuống mau!!!
Viễn Kỳ vẫn mỉm cười ôn hòa, chàng dỗ dành:
-Lúc sáng là ta không đúng. Nàng đừng giận nữa, được không?
Tử Yên càng nghĩ càng không hiểu, buổi sáng giữa nàng và Viễn Kỳ xảy ra chuyện gì chứ?
-Huynh thả tôi xuống trước, rồi chúng ta nói chuyện. Này! Này! Huynh có nghe tôi nói không!?! Này!
Viễn Kỳ thản nhiên bế Tử Yên đến một góc tối. Chàng thản nhiên ngồi xuống, rồi thản nhiên đặt Tử Yên vào lòng, mặc cho nàng đang chống trả kịch liệt.

-Tiểu bảo bối! Ngoan. Đừng giận nữa. Nàng xem trời lạnh như thế, để ta giúp nàng sưởi ấm.
Đúng. Quả thật tuyết rơi dày. Trời rất lạnh. Nhưng sao Tử Yên lại có cảm giác cả người mình như muốn bốc cháy. Đôi gò má hơi tái bỗng xuất hiện hai đốm lửa nhỏ. Nói những lời buồn nôn thế này mà mặt mày vẫn không biến sắc, có thể nói Viễn Kỳ đã “tu thành chánh quả”, đạt tới cảnh giới cao nhất trong công phu “dát mặt”.
Cùng lúc đó, Vệ Quân tự dưng đứng dậy.
-Ta ra ngoài canh gác. – Gương mặt chàng không chút biểu cảm, lạnh lùng ném lại một câu rồi bước ra khỏi cửa.
Tử Yên chưng hửng nhìn chiếc áo xanh khuất bóng trong màn tuyết. Vì trông hai người họ quá mức chướng mắt nên Vệ Quân mới bỏ ra ngoài, ý nghĩ ấy khiến Tử Yên thấy vừa oan, vừa tức, vừa vô cùng xấu hổ. Nàng vốn đã quen với những trò trêu ghẹo, bỡn cợt của Viễn Kỳ. Nên đoan chắc lần này ắt cũng không ngoại lệ. Sau khi đã hình thành tội trạng, Tử Yên vội quay sang lườm chàng uất hận.
-Huynh rốt cuộc có ý đồ gì? Không muốn cho tôi làm người nữa sao? Đùa thế này huynh thấy vui lắm sao? Thật là…tôi sắp bị huynh bức chết rồi!!! Thả tôi ra mau!!!
Bàn tay Viễn Kỳ như vận lực nhiều hơn. Chàng ghì Tử Yên vào lòng tựa thúc ép. Môi bật ra một câu lạnh nhạt:
-Ngủ đi!
Tử Yên khó chịu đẩy chàng ra, nhưng chưa kịp thoát thân, nàng đã bị Viễn Kỳ dễ dàng trói gọn. Dường như đã chẳng còn kiên nhẫn, chàng không tiếc lời đe dọa:
-Ta cho cô hay. Nếu cô dám động đậy, bổn công tử sẽ hôn cô – ngay – tức – khắc.
-…
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Tử Yên không nói được lời nào.
Thấy nàng bỗng dưng hóa đá, Viễn Kỳ sẵng giọng:
-Thế nào? Có muốn thử không?
-Huynh… – Tử Yên vừa vung tay chỉ vào mặt Viễn Kỳ thì đột nhiên nhận thấy… cái gì đó lành lạnh vừa đáp lên má trái.
Cảm giác hết sức mềm mại.

Chân thực vô cùng.
Lần này nàng gần như chết điếng.
“Hắn ta dám…”
-Huynh…
Gò má vốn dĩ có đôi. Tất nhiên không thể thiên vị bên nào. Cách tốt nhất là đối xử công bằng. Và má phải Tử Yên cũng đã được nếm trải cảm giác lành lạnh, kì quặc ấy. Bờ môi mềm chạm vào như quẫy ao đục nước, rồi nhanh chóng dứt ra bất chợt tựa mưa rào, vụt đến vụt đi.
Tử Yên một lần nữa chết lặng.
Nàng hoàn toàn mất khả năng phản ứng. Mọi giác quan dường như đều tê liệt. Tử Yên mất một lúc mới có thể hoàn hồn. Nàng áp hai tay lên má, nghẹn ngào lắp bắp:
-Huynh…huynh…đúng là…thật đúng là…
Viễn Kỳ quan sát biểu hiện thú vị của Tử Yên, tâm trạng nặng nề khi nãy bỗng hóa thành sương khói, tan theo cơn gió đêm bất chợt. Chàng khẽ cười:
-Xem ra cô rất thích được ta hôn.
Khoảnh khắc Viễn Kỳ vừa cúi xuống, chuẩn bị cho cuộc công kích thứ ba, thì Tử Yên đột ngột vùi mặt vào ngực chàng.
-Tôi ngủ. Tôi ngủ là được chứ gì. – Âm điệu tuy ngượng ngùng nhưng vội vã. Nàng không dám đùa với sói, càng không có khả năng đùa với sói. Tuy có hơi mất mặt, nhưng cách tốt nhất bây giờ là ngoan ngoãn đầu hàng. Còn hơn để sói ức hiếp, rồi bị ăn mất xác lúc nào không hay.
Hành động của Tử Yên khiến Viễn Kỳ bất ngờ. Chàng khựng lại chốc lát, rồi bất giác vòng tay ôm nàng như vỗ về.

Cả người Tử Yên gồng lên đầy bức bí. Hơi thở gấp gáp phả vào vòm ngực rộng, săn chắc của Viễn Kỳ. Nhưng những cái vỗ hờ đáp khẽ lên vai gầy, âm thầm xua đi mọi căng thẳng trong nàng. Thân nhiệt Viễn Kỳ truyền sang người Tử Yên, như muốn đem hết sự ấm áp của mình làm nguồn sưởi cho nàng. Dù không muốn nhưng Tử Yên vẫn phải thừa nhận, kì thực nàng cảm thấy… khá hơn rất nhiều. Nỗi dễ chịu kéo đến khiến mi mắt Tử Yên díp lại. Cả người nàng vô thức thả lỏng. Nhịp thở sâu và dần dần đều đặn.
Phút chốc không gian lại phẳng lặng.
“Ngủ dễ thế sao?”
Viễn Kỳ dở khóc dở cười nhìn Tử Yên.
“Cô rốt cuộc… cầm tinh con gì vậy?”
Chàng hướng mắt ra ngoài.
Khung cảnh đìu hiu heo hút gió.
Nhưng tuyết kia phải chăng đêm nay cũng có vị.
Vị tuyết ấm tản mát chút tinh khôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui