Viễn Kỳ chuyên tâm vận khí, điểm huyệt giải độc cho Vệ Quân. Tử Yên đứng cạnh cũng nhất mực im lặng, chăm chú quan sát cảnh tượng vốn chỉ có trên phim chưởng Hồng Kông. Nay tận mắt chứng kiến, nàng quả đã được “đại khai nhãn giới”.
Nửa canh giờ trôi qua, sắc mặt Vệ Quân cũng theo đó mà trở nên hồng hào. Khí huyết trong người đã phần nào ổn định, thân nhiệt mỗi lúc một ấm dần. Giờ chàng đã có thể khẳng định, lời nói của bạch y nam tử là hoàn toàn đáng tin.
Cả ba người lại tiếp tục lên đường.
Vệ Quân ngồi ngoài, đánh xe cùng Viễn Kỳ, còn Tử Yên ngồi một mình trong xe. Không khí yên ắng bao trùm mọi ngóc ngách, dai dẳng bám theo đến tận buổi chiều tàn. Khi nắng nhạt đang dần dần tan biến. Từng mảng đen rợp lũ lượt chao lượn trên nền trời.
Nhiệt độ xuống thấp đột ngột. Vài hạt bụi trắng muốt mềm mại vụt chốc hóa thành những bông tuyết to tướng, dày đặc, phủ kín cả tầm nhìn. Gió lạnh từng đợt nổi lên, ngạo nghễ bao trùm cả rừng già đang gồng mình chống chịu.
Tử Yên rất thích tuyết, vì đây là thứ quê hương nàng chẳng bao giờ có. Nhưng tuyết rơi dày như thế, lạnh như thế, kì thực nàng cũng chẳng còn hứng thú để ngắm cảnh, thưởng ngoạn.
Tử Yên bó mình trong chiếc áo bông to tướng. Cả người vẫn không ngừng rúm ró, run rẩy. Nàng ngồi co cụm dưới gốc cây, mặc răng môi cứ lập cập biểu tình. Đây là lần đầu tiên nàng thấy lạnh đến vậy. Tử Yên nhất thời không cách nào thích ứng. Cái lạnh khắc nghiệt như châm buốt vào da, âm thầm lan rộng trên cơ thể nhỏ nhắn.
Trông Tử Yên mặt mày tái xanh, Viễn Kỳ vô cùng lo lắng. Chàng vội lấy áo khoác của mình, nhẹ nhàng choàng lên người Tử Yên, ân cần hỏi:
-Không sao chứ?
Tử Yên mệt mỏi lắc đầu, cơ hồ chẳng muốn nói gì cả. Nàng không phải là cô gái yếu đuối. Nhưng ngồi trên xe ngựa cả ngày, lại phải chịu lạnh, chịu rét, ăn uống qua loa sơ sài. Bấy nhiêu đó cũng đã đủ bòn rút hết mọi sức lực của nàng. Viễn Kỳ nhét cho Tử Yên một chiếc bánh bao, nàng cũng chẳng buồn ăn. Chàng ngước nhìn hoàng hôn đang lịm tắt. Thầm sốt ruột vì trời mỗi lúc một tối dần.
Chuyện vô tình gặp Vệ Quân đã khiến cả hai không kịp đến thị trấn như dự định. Chẳng còn cách nào khác, cả ba đành qua đêm trong rừng. Xe ngựa đi thêm được một đoạn thì dừng chân gần một căn nhà hoang, xập xệ và cũ nát. Nhưng đối với Tử Yên bây giờ, căn nhà ấy chẳng khác nào hoàng cung. Có còn hơn không, ít ra cũng có chỗ tránh gió tránh rét. Giữa thời tiết oái ăm nhường này, nàng không thể tưởng tượng cảnh phải ngủ ngoài trời sẽ khủng khiếp thế nào.
Trăng lên.Cánh rừng già chìm sâu trong hố đen không đáy.Tinh thể tuyết như cũng được nhuộm màu, u ám và quỷ dị.Cánh cửa chầm chậm mở, một làn mưa bụi tuôn xuống xối xả.
Tử Yên quơ tay quờ quạng, tìm kiếm chút không khí trong lành trong căn nhà cũ kỹ.
Dường như đã ấm hơn, nàng thoải mái rúc người vào một góc rồi ngồi bệt xuống đất, nhâm nhi chiếc bánh bao mà Viễn Kỳ đưa cho.
Vệ Quân đã ra ngoài tìm chút củi khô, nên Tử Yên cũng thấy thoải mái hơn. Nàng không còn giữ dáng vẻ ngại ngùng suốt từ trưa đến giờ.
Tử Yên nghĩ thầm.
“Điều quan trọng bây giờ là không nên tự hành hạ bản thân, càng không thể để dạ dày bị đói. Tóm lại là… không cần để ý đến hình tượng.”
Trông Tử Yên ra sức ngốn lấy ngốn để một lượt hai chiếc bánh bao, Viễn Kỳ vừa xót xa, vừa buồn cười quá đỗi. Hai tâm trạng trái ngược đan xen trong lòng không có chỗ bộc phát, khiến gương mặt Viễn Kỳ bỗng trở nên kì quái. Chàng khẽ tiếng hỏi:
-Đói đến thế cơ à?
Tử Yên không đáp, chỉ miệt mài lo gặm bánh bao.
-Trông bộ đạng cô kìa. Để người khác trông thấy, họ lại tưởng ta ngược đãi cô, không cho cô ăn.
Tử Yên vẫn tiếp tục im lặng. Đây đã là cái bánh bao thứ ba. Thấy hai má nàng phúng phính, căng tròn vì ngốn đầy bánh bao, Viễn Kỳ không kìm được đưa tay búng một cái.
-Chỉ việc ăn thôi mà cũng chăm chú như vậy.
Tử Yên lúc này mới quay sang, giận dữ nhìn Viễn Kỳ. Nàng chỉ muốn an lành ăn hết bữa tối, vậy mà chàng cũng chẳng để nàng yên. Thật mong có thể bứt sạch tóc, nhổ trụi lông mày trên mặt chàng để xả giận phần nào. Nhưng biết đó chỉ là chuyện không tưởng, Tử Yên đành uất ức lườm Viễn Kỳ, rồi trở về với “sự nghiệp” ăn uống.
Tử Yên cuối cùng đã no bụng.
Ăn xong vận động nhẹ rất tốt cho tiêu hóa, ngoài ra còn có tác dụng làm ấm người, hơn hẳn việc ngồi lì một chỗ, than ngắn thở dài. Nghĩ vậy, Tử Yên bèn đứng lên, đi đi lại lại trong nhà, hai tay không ngừng đánh tới đánh lui trước ánh nhìn khó hiểu của Viễn Kỳ.
“Phịch”
Toan bước ra ngoài hòng thay đổi không khí, Tử Yên đột ngột va phải Vệ Quân đang lặng lẽ bước vào. Và thế là, bộp chộp tiểu thư liền mất đà, ngã lăn ra đất.
Vì đã được nhiều lần chứng kiến, cảnh tượng này đối với Viễn Kỳ vốn không còn lạ lẫm. Nhưng đây là lần đầu tiên chàng thấy Tử Yên lúng túng như thế. Nàng cứ loay hoay mãi mà chẳng thể ngồi dậy.
Vệ Quân ôm hết đống củi bằng một tay, tay còn lại chìa trước mặt Tử Yên.
Nàng bất giác đỏ mặt, ngượng nghịu đón lấy tay Vệ Quân. Bàn tay chàng ấm nóng, âm thầm truyền nhiệt sang Tử Yên, khiến cả người nàng như rung lên thật khẽ.
Vệ Quân vận lực rất nhẹ, từ từ kéo Tử Yên lên. Đáy mắt chàng thoáng động, một lúc sau mới lãnh đạm hỏi:
-Cô không sao chứ?
-Không việc gì. Thật…thật ngại quá. Tại tôi không ngó trước ngó sau. – Tử Yên bối rối đáp.
-Không sao thì tốt. – Vừa dứt lời, Vệ Quân liền nhanh chóng lướt qua người Tử Yên.
Viễn Kỳ ngồi ngoài, phải quan sát cảnh tượng chướng tai gai mắt suốt từ đầu đến cuối, bây giờ lại “được” dịp mở rộng tầm nhìn. Bộ dạng thục nữ ấp úng ấy là sao? Nếu đổi lại là Viễn Kỳ, chắc chắn Tử Yên sẽ giãy nảy, quát tháo buộc tội chàng, chứ chẳng đời nào nhún nhường, nhận sai như vừa rồi.
Tại sao lại có sự khác biệt lớn đến vậy?
Lòng Viễn Kỳ chợt cảm thấy ê ẩm.
…
Lửa được thắp lên.
Căn nhà xập xệ bỗng trở nên ấm áp. Ánh sáng bập bùng như một sinh thể sống. Nghịch ngợm và linh động.
Vệ Quân lặng lẽ ngồi giữ lửa, chốc chốc lại cho vào một nhành củi nhỏ. Cả người chàng không ngừng toát lên luồng hàn khí mờ nhạt. Đến nửa lời cũng chẳng buồn nói.
Tử Yên cũng ngồi đấy sưởi lửa. Ngắm nhìn dòng khói trắng đan hờ qua kẽ tay như vuốt ve, mơn trớn, nàng đột nhiên thấy dễ chịu hơn nhiều. Không còn cảm giác khó thở, choáng ngợp lúc đầu, dù đang ngồi đối diện với Vệ Quân.
Thi thoảng Tử Yên lại vụng trộm nhìn thanh y nam tử, rồi lập tức dời mắt đi nơi khác.
Kì thực rất giống.
Mỗi đường mỗi nét đều giống đến hoàn hảo, như thể Vĩnh Huy và Vệ Quân cơ hồ được đúc từ một khuôn.
Gương mặt Vĩnh Huy đang sờ sờ trước mặt, Tử Yên sao có thể bình tâm.
Nàng khẽ thở dài.
Thì ra bản thân là kẻ thiếu ý chí đến vậy.
…
Nhất cử nhất động của Tử Yên đều không hề lọt khỏi tầm mắt chàng Viễn Kỳ.
Nhãn quang đầy ẩn ý mỗi khi nhìn Vệ Quân. Thái độ vừa sợ sệt, vừa bồn chồn. Vẻ mặt hiện rõ nét thất vọng mang theo tiếng thở dài kìm nén.
Tất cả biểu hiện ấy nói lên điều gì?
Viễn Kỳ không cần biết.
Ý nghĩ lúc này đang hiện hữu trong chàng…
Là…
Nha đầu kia, vốn không hề để chàng ở trong mắt.
Dám liếc nhìn nam nhân khác tình tứ như vậy.
Xem ra nếu không nhắc nhở nàng, đến bản thân là ai, nàng cũng sẽ quên mất.
Viễn Kỳ đột ngột đứng lên. Chàng bước nhanh tới chỗ Tử Yên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...