Tử Khúc

Gió ngàn dìu dặt gọi đêm đông, khe khẽ đặt lên rặng mây mờ một nụ hôn lả lướt.
Những cánh quỳnh trắng xóa rủ nhau đáp xuống đáy vườn khuya, đủng đà đủng đỉnh.
Thấy Tử Yên lui cui với chậu chén bát đầy vun, Viễn Kỳ liền ngỏ ý:
-Để ta phụ cô.
Tử Yên trố mắt nhìn Viễn Kỳ, nàng chớp chớp hàng mi, âm thầm yêu cầu chàng lặp lại lời vừa nói lần nữa.
Viễn Kỳ húng hắng:
-Khụ khụ… để ta phụ cô.
Dù chỉ là lời đề nghị ngẫu hứng, nhưng cũng khiến Tử Yên mát dạ phần nào. Nàng mỉm cười đầy ẩn ý:
-Sao hôm nay lại tốt bụng đột xuất vậy?
Viễn Kỳ điềm nhiên đáp:
-Cô chẳng bảo hôm nay là ngày đặc biệt còn gì. Ngày đặc biệt thì phải làm gì đó thật đặc biệt.
-Điều đặc biệt của huynh là… phụ tôi rửa chén?
Viễn Kỳ nhếch mày như khẳng định.
-Thôi thôi thôi, cho tôi xin. – Tử Yên vội khoa chân múa tay khi trông thấy Viễn Kỳ toan ngồi xuống. – Lỡ để mẹ huynh trông thấy thì sao?
Viễn Kỳ vui vẻ trấn an:
-Bây giờ đã qua giờ Tý, mẹ ta và mọi người trong phủ chắc ngủ lâu rồi. Không việc gì phải sợ.

Tử Yên định mở miệng cải bướng thì Viễn Kỳ đã lên tiếng cướp lời:
-Hôm nay là sinh thần của ta đúng không? Nên mọi chuyện nhất nhất phải theo ý ta, được chứ?
Lại là lí do cũ hơn cả chữ cũ, xưa hơn cả chữ xưa. Nói tóm lại là vô cùng xưa cũ. Tử Yên cộc cằn lẩm bẩm.
“Được lắm, đợi qua hết ngày hôm nay… rồi huynh sẽ biết!”
Đang đứng trước giàn rửa bằng tre cao ngang thắt lưng với tư thế làm chủ, Tử Yên đành miễn cưỡng nhích người sang, nhường một khoảng cho Viễn Kỳ bước vào.
Sống lưng chàng bất giác cứng đơ. Lần đầu tiên đối diện với nhiều chén bát thế này, không tránh khỏi có chút căng thẳng. Mặt mày nghiêm trọng nhưng vẫn hiên ngang như sắp bước vào trận chiến.
Tử Yên len lén nhìn điệu bộ của chàng, bấm bụng nhịn cười đến mặt mày biến dạng.
Như một vị võ tướng xông pha trận mạc, nàng đường bệ đằng hắng, rồi uy quyền ra lệnh:
-Huynh đứng yên đây, đợi ta rửa xong cái nào thì rửa lại bằng nước sạch cái ấy, được chứ?
-…
Đáng tiếc thay, vị “tướng lĩnh” này tuy rất có khí thế, nhưng “ba quân” lại chẳng để vào mắt, cụ thể là Viễn Kỳ đã ra tay “tác chiến” tự lúc nào.
Ngón tay chàng thon dài, bàn tay to lớn, khỏe khoắn, không gân guốc, không xương xẩu, vốn chỉ quen với việc múa bút, phẩy quạt; nay lại phải lóng ngóng cầm chén bát trên tay, chẳng biết nên rửa nước trước, hay cho tro bếp vào trước. Kì thực vô cùng khốn đốn.
Ấy thế là…
Xoảng.
Tiếng bát vỡ khiến Tử yên giật bắn người.
Có thể nói, vì chàng thân thủ quá nhanh, khiến nàng nhất thời không kịp trở tay. Và hậu quả…

Xoảng.
Chiếc bát thứ hai trơn tuột khỏi tay Viễn Kỳ, bướng bỉnh đáp xuống bệ đá.
Tất nhiên là…vỡ nát.
Nhìn khóe môi giật giật đến không thốt nên lời của Tử Yên, Viễn Kỳ chỉ còn biết cười trừ. Vẻ mặt vô tội như muốn hỏi. “Sao kì vậy nhỉ?”
Xoảng.
“Quá tam ba bận”, đến chiếc bát thứ ba, Tử Yên đã chẳng còn kiên nhẫn, xem Viễn Kỳ tiếp tục “cuộc thảm sát” “dòng dõi” nhà chén bát.
Nàng một mực lôi chàng đứng dậy, đôi mắt trợn to đầy bất lực:
-Chúng có thù oán gì với huynh sao? Một phát ba mạng, huynh đúng là quá dã man!
-Ta có cố ý đâu.- Viễn Kỳ vội vàng phân bua. – Chắc tại chưa quen tay.
-Thôi thôi, đợi đến lúc huynh quen tay chắc cả phủ này chẳng còn một cái chén ăn cơm. – Tử Yên lạnh lùng gạt ngang. – Làm ơn, vô trong dùm tôi. Huynh ở đây chỉ có nước bày thêm việc cho tôi thôi.
-Này! Bổn công tử ta chỉ muốn…
-Muốn giúp đúng không? Huynh mà chịu ngồi yên là đã giúp tôi nhiều lắm rồi.
“Cầm có mấy cái chén mà cũng để bể nát. Vụng về đến mức này, không phải ai cũng làm được đâu.” Tử Yên bi đát thở dài.
Mặc kệ vẻ mặt trách móc của “kẻ phá hoại số một”, nàng liền bắt tay vào dọn dẹp.
Trước khi “ rút trận lui quân”, Viễn Kỳ lầm lũi mang những mảnh sứ vỡ tìm chỗ phi tang. Bởi thế, chàng giờ đã yên tâm trả nàng về với “ chiến trường” của mình.


Bàn tay thon nhỏ lia nhanh trong chậu nước.
Vài sợi tóc mai lòa xòa phủ kín bên thái dương.
Nửa gương mặt khuất hẳn trong khoảng tối.
Bờ môi khẽ mím hờ, vẩn lên màu hồng nhạt.
Viễn Kỳ lặng im ngồi ngắm Tử Yên.
Mỗi đường mỗi nét, nhất cử nhất động đều không hề bỏ sót.
Đột nhiên…
Viễn Kỳ rùng mình khi những giọt nước vô thưởng vô phạt, không biết từ đâu rơi vãi trên người chàng, buốt lạnh. Viễn Kỳ gắt lên:
-Cô làm gì vậy hả?
-Thế huynh nhìn gì vậy hả? – Tử Yên vẫn không ngừng vẩy nước lên Viễn Kỳ, dẩu môi đáp trả.
-Mắc mớ gì tới cô! – Chàng giãy nảy như đĩa phải vôi. – Cô có thôi ngay không! Lạnh lắm đấy!
-Huynh lạnh chứ tôi có lạnh đâu. – Tử Yên tỏ ra vô cùng thích thú.
-Cô…
Nhận thấy trong đáy mắt Viễn Kỳ ánh lên những tia nhìn tức tối, Tử Yên chợt cảm thấy chột dạ. Khoảnh khắc chàng vừa đứng dậy, cô đã nhanh chóng co giò bỏ chạy.
-Đứng lại đấy! Nha đầu này…cô hôm nay xơi phải gan hùm rồi.
Tử Yên gấp rút chạy ra sau vườn, môi gợi mở một nụ cười lém lỉnh. Nhưng thật không may, trong lúc nàng đang cực kì khoái chí, đôi chân vô dụng lại vướng phải nhành cây khô, khiến toàn thân loạng choạng sắp ngã.
Trong chốc lát cảm thấy như đất trời quay cuồng, những phiến lá khô nương theo cơn chấn động tung nhẹ lên cao, cuốn theo màn bụi mỏng loang phả vào không khí. Đợi đến khi “sóng yên biển lặng”, ý thức còn sót lại trong Tử Yên mách bảo rằng, nàng đang đè lên một vật gì đó vừa mềm vừa ấm.
Thâu trọn toàn bộ gương mặt giận dữ của Viễn Kỳ vào tầm mắt, Tử Yên cuống quýt toan gượng dậy, liền bị chàng lôi tuột trở lại. Giọng Viễn Kỳ hàm chứa vẻ trách móc, xen lẫn chút giễu cợt:

-Đi dễ thế sao.
Tử Yên đặt tay lên ngực Viễn Kỳ làm điểm tựa, hai tay chàng cũng đang giữ chặt tay chàng. Tư thế hai người bây giờ trông hết sức kì quái. Tử Yên cố kìm sao cho không thở dốc, gắng bật ra vài từ sứt mẻ:
-Sao…sao chúng ta không đứng dậy để…nói chuyện cho thoải mái nhỉ?
-Hửm? – Khóe môi Viễn Kỳ nhẹ điểm một nụ cười tà mị. – Như vầy có chỗ nào không thoải mái sao?
Tử Yên nhìn vẻ mặt tỉnh đến không thể tỉnh hơn của chàng, xuống nước van nài:
-Lão gia gia của tôi, huynh muốn thế nào thì mới vừa lòng đây?
Viễn Kỳ vờ chau mày nghĩ ngợi, nét cười vẫn không hề thuyên giảm:
-Bây giờ là cô đang nằm trên người ta, cô bảo ta muốn thế nào đây?
Tử Yên đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, những lời này sao quen thuộc quá đỗi. Nàng từ lúc nào đã thành “cá nằm trên thớt”, bị Viễn Kỳ lần nữa đem ra đùa bỡn thế này. Đúng thật là “ gậy ông đập lưng ông”. Tử Yên cay cú nghĩ thầm. Nàng run run căng giật khóe môi, cố nặn ra một nụ cười đau khổ:
-Tiểu nữ tuổi còn nhỏ dại, tính tình bồng bột, quả không biết trời cao đất dày, vô ý phá hỏng nhã hứng của Viễn Kỳ công tử, thật ân hận vô cùng. Xin nguyện với lòng từ đây về sau không bao giờ tái phạm. Kính mong công tử đại lượng hải hà, tha thứ lần…
Tử Yên đang cố dốc hết sức trổ tài văn chương, chữ không biết từ đâu cứ tuôn ra không dứt, bay lượn dạt dào. Trong ý có nhạc, trong nhạc có thơ. Thật là một lời tạ lỗi hết sức chân thành, hết sức cảm động. Đang đến lúc cao hứng bỗng Tử Yên bất chợt ngưng ngang vì trán nàng đột nhiên đau điếng. Mở toang mắt ra nhìn nhận cho kĩ, hóa ra thủ phạm là tên “vương giả” trước mặt. Đang định phùng mang trợn má hỏi cho ra lẽ, thì Viễn Kỳ đã lên tiếng kịp thời:
-Ở đây chỉ có ta và cô, cô diễn nhiệt tình như vậy để làm gì?
Tử Yên vờ tỏ vẻ oan ức:
-Diễn đâu mà diễn, tôi đang thật lòng tạ lỗi với huynh đấy chứ. Ý huynh chẳng muốn thế còn gì?
Nhân cơ hội tay Viễn Kỳ vừa thả lỏng, Tử Yên liền nhanh nhẹn đứng lên.Trông thái độ của nàng tựa hồ “nắng hạn gặp mưa rào”, vội vàng ruồng rẫy chàng cứ như gặp quỷ dữ khiến Viễn Kỳ -buồn – bực – vô – cùng. Chàng âm thầm đứng dậy, rồi một mạch đi thẳng.
-Huynh đi đâu đấy?
Tử Yên gọi với theo. Nhưng đáp lại lời nàng chỉ là tiếng gió vọng lào xào trên những nhành liễu đêm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui