Tử Khúc

Trong lòng Tử Yên đột nhiên xuất hiện một linh cảm lạ lẫm.
Nàng bất giác ngó nghiêng tìm kiếm.
Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau.
Nỗi thôi thúc thường trực nơi Viễn Kỳ như đứt cương và vùng lên mạnh mẽ.
Không kịp để nó thừa cơ chi phối, chàng liền xoay người, vội vã rời đi.
-Viễn Kỳ! Huynh khoan đi đã!
Giọng Tử Yên vang nhẹ giữa không trung, mỏng manh như tiếng gió khua trên những đóa bạch quỳnh, nhưng lại có sức mạnh vô hình ghìm chân Viễn Kỳ – ngay - tức -khắc.
-Viễn Kỳ!
Tử Yên đã đuổi theo đến nơi. Ánh mắt nàng ngời sáng khi thân ảnh Viễn Kỳ mỗi lúc một gần.
-Nếu không có chuyện gì quan trọng thì hãy để khi khác. Ta phải đi bây giờ. – Chàng lạnh lùng lên tiếng.
-Huynh chỉ vừa về tới thôi mà, lại phải đi ngay rồi sao?
Âm vực khẽ chùng xuống, chứa đựng sự thất vọng rõ ràng không giấu diếm. Cảm nhận được điều đó từ Tử Yên, tâm hồn Viễn Kỳ thoáng xao động.
Tựa gió hờ vãn ve.
Tối hôm ấy tâm trạng chàng thật sự rất rối loạn. Giận dữ, đau lòng, bất lực. Mọi thứ đã đi quá xa, xa tới mức bản thân chàng không cách nào chế ngự. Vừa hay có một việc hệ trọng cần giải quyết, thế là Viễn Kỳ thu xếp rời khỏi nhà vài ngày, coi đây là dịp cân bằng lại cuộc sống.
Phần lớn thì giờ của chàng là vùi đầu vào mớ văn thư cùng đống sổ sách, hòng biến mình trở nên cực kì bận rộn, để không còn thời gian nhớ về ai khác.
Nhưng đôi khi, xen cài vào những khoảng tất bật đang hiện hữu, là một góc lặng người với bao câu hỏi cứ chực chờ.
Nàng hiện đang làm gì?
Chàng đi đã nhiều ngày như thế, liệu nàng có nhớ đến chàng dù chỉ trong thoáng chốc?
Liệu sự vắng mặt của chàng, có bất cứ ý nghĩa nào, đối với nàng?
Nỗi mong muốn được trông thấy nàng bỗng đột ngột ập tới.

Mạnh mẽ và dồn dập.
Nhưng… rất nhanh đã được kiểm soát.
Viễn Kỳ lại quay về với công việc của mình.
Luôn luôn là thế.
Và bây giờ…
…phải chăng nàng đang muốn …giữ chàng lại…
Giọng Tử Yên mềm mỏng:
-Việc quan trọng lắm sao? Ở lại một chút cũng không được à?
Có câu nói ấy của Tử Yên, bây giờ dù có dùng đến tám chiếc xe bò cũng chẳng thể kéo Viễn Kỳ rời khỏi nơi này. Chàng đột ngột quay lại, tức tối nhìn nàng, không tiếc lời quở trách:
-Cô là đồ ngốc à !?! Cô không biết lạnh sao!?! Ăn mặc phong phanh ngồi ngoài trời rét như vậy, cô rốt cuộc muốn làm gì chứ?
Thấy Viễn Kỳ tự dưng nổi đóa, không ngừng mắng mỏ, trách cứ mình, Tử Yên uất ức cãi lại:
-Huynh ở đây la lối cái gì. Bổn cô nương ngồi đấy là để chờ huynh!
-Chờ gì mà chờ…
Viễn Kỳ đang sẵn giọng quát tháo, thì đột nhiên dừng gấp.
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
-…Cô vừa nói là…cô chờ…ta sao?
Tử Yên tủi thân lầm bầm:
-Vì huynh nên người ta mới ngồi ngoài trời lạnh lâu như thế. Tay chân muốn đông cứng hết cả rồi. Vậy mà huynh còn hung dữ với tôi.

Viễn Kỳ đột nhiên đờ người. Một lúc lâu mới trở lại bình thường. Chàng cố ra vẻ thản nhiên, ngữ điệu đầy nhún nhường:
-Cô chờ ta…để làm gì?
Tử Yên hồ hởi đáp :
-Theo tôi đến một nơi.
………………..
Bầu trời trên cao điểm xuyết vài điểm sáng, lung linh khoác lên người bộ thiết giáp bàng bạc.
Từng đợt gió lãng du phiêu nhẹ giữa đêm đông, xé toang những bờm mây thành muôn vạn cánh quỳnh, lất phất rơi rớt giữa không trung tơi xốp.
Viễn Kỳ lặng im ngắm khung cảnh trước mặt.
Chàng như không tin vào mắt mình.
Khẽ đưa tay chạm vào chiếc đèn lồng đang lửng lơ gieo đùa trong gió, làm đốm lửa nhỏ thu mình giận dỗi, leo lét cùng từng đợt đong đưa.
Hàng chục chiếc lồng đèn đang dung dị che chắn cho những đốm lân tinh thi nhau phát sáng.
Không gian ngập chìm trong vầng hào quang lơ lửng.
Viễn Kỳ chậm rãi tiến đến chiếc bàn đá nằm quây quần giữa khung cảnh ảo huyền, nheo mày ngắm kĩ mẫu bánh tròn được trang trí lạ mắt. Trên mặt bánh còn có cả một cây nến chưa thắp.
Cùng lúc đó, Tử Yên cũng đã trở lại với một khay thức ăn thật lớn, đầy ắp “mĩ vị nhân gian” do tự nàng chế biến.
Viễn Kỳ nhìn Tử Yên với ánh mắt dò xét:
-Tất cả những chuyện này là sao?
Tử Yên vui vẻ đáp:
-Mừng sinh thần cho huynh.

-Mừng sinh thần cho ta? – Viễn Kỳ bất giác lặp lại. – Những thứ này đều do cô… một mình chuẩn bị.
-Đúng vậy. Hôm nay là ngày Dương Viễn Kỳ chào đời, là một ngày – rất - rất - trọng đại. Nên cần phải làm gì đó sao cho thật ý nghĩa. Tôi bày ra nhiều trò thế này, cũng chỉ muốn nói với huynh một câu. -Tử Yên nhìn sâu vào mắt Viễn Kỳ, từng từ từng chữ đều hết sức chân thành. – Cảm ơn huynh… vì đã sinh ra trên cõi đời này.
Viễn Kỳ thoáng chốc ngẩn ngơ, rồi đột ngột quay phắt mặt đi, chàng gắt:
-Mừng sinh thần gì chứ? Ngày hôm nay đối với ta vốn chẳng có tí ý nghĩa nào cả!
-Sao huynh lại nói vậy? – Tử Yên tròn mắt ngạc nhiên, mặc dù thái độ này của Viễn Kỳ, nàng đã hoàn toàn tiên liệu từ trước. Bằng điệu bộ hết sức nhã nhặn, Tử Yên kiên nhẫn giải thích. - Tôi không biết điều gì làm huynh chán ghét ngày này. Nhưng bất cứ sinh mệnh nào cũng đều đáng quý, ngày sinh thần của bất cứ ai cũng đều đáng trân trọng. Và… huynh cũng vậy.

Viễn Kỳ lớn lên ở Dương phủ, ngay từ nhỏ đã được quản giáo rất nghiêm khắc. Bản thân vốn là một cậu bé hiền lành, hiểu chuyện, Viễn Kỳ lúc nào cũng chăm chỉ ôn văn luyện võ. Nhưng dù chàng có cố gắng đến mấy, Dương lão gia chẳng bao giờ mở lời ngợi khen. Lúc nào ông cũng nhìn chàng với ánh mắt nghiêm nghị và thiếu thốn tình thương. Lặp đi lặp lại trong tuổi thơ của chàng, không hề có gì khác ngoài những câu răn bảo lạnh lùng. Dương lão gia cởi mở với con trưởng Dương Lỗi bao nhiêu, thì càng lãnh đạm với Viễn Kỳ bấy nhiêu.
Đôi khi chàng tự hỏi, liệu cha có yêu thương mình hay không?
Trong tâm hồn non nớt của đứa trẻ đang lớn, dần dần in hằn những vết thương.
Cho đến ngày hôm đó.
Thúy Đường nhẹ nhàng rót chung trà nóng đưa cho Viên Trung, đoạn dịu dàng hỏi:
-Viễn Kỳ chỉ là một đứa trẻ, ông hà tất phải khiêm khắc với nó như thế?
Viên Trung nhấp một ngụm trà, từ tốn đáp:
-Bà biết rõ, Viễn Kỳ không phải là con ruột của chúng ta kia mà…
Toàn thân Viễn Kỳ đột nhiên đông cứng. Chàng ép sát người vào thành cửa, khó nhọc hít thở. Chẳng còn tâm trí nghe nốt câu sau, chàng đã vội vàng rời đi. Bước chân loạng choạng, dồn dập như chạy trốn.
Năm ấy, Viễn Kỳ vừa tròn mười bảy tuổi.
Lúc đó, trong căn phòng sáng đèn, cuộc nói chuyện vẫn đang tiếp diễn, dù đã thiếu mất một thính giả không mong muốn.
-…Tôi từng hứa với Vĩnh Hạo phải dạy dỗ nó khôn lớn thành người, trở thành anh hùng xuất chúng, nếu không phu thê chúng ta còn mặt mũi nào mà nhìn huynh ấy dưới suối vàng. Thằng bé vốn rất có tư chất, nhưng sớm đã sinh thói tự mãn ngạo đời, không nghiêm khắc uốn nắn từ bây giờ, thì còn chờ đến lúc nào nữa.
Thúy Đường đáp lời bằng một câu kiên định:
-Tôi từ lâu đã coi Viễn Kỳ như con ruột của mình.
Viên Trung vẫn còn nhớ lần đầu tiên khi trông thấy Viễn Kỳ, nhìn đôi mắt sáng như sao của con, trong lòng ông đã vô cùng yêu thích. Yêu thương càng nhiều, kì vọng càng lớn. Chính vì thế Viên Trung đối với Viễn Kỳ nghiêm khắc vô cùng, dù tấm lòng vẫn như ngày con còn bế trên tay. Chẳng biết từ lúc nào, trong ánh nhìn non nớt ấy, ông đã trở thành một người cha lạnh lùng, xa cách. Không biết từ lúc nào, trước mặt mình, tiểu hài tử kháu khỉnh với đôi mắt sáng ngời đã không còn biết cười. Viên Trung buồn rầu hỏi:
-Thế bà tưởng tôi không yêu thương nó sao?
-Tôi không cảm nhận được điều đó. Và hình như …Viễn Kỳ cũng thấy vậy. Đôi khi ông cũng nên mềm mỏng một chút.

Viên Trung cố nén tiếng thở dài;
-Có lẽ, tôi đúng thật là… đã quá nghiêm khắc với nó.

Kể từ ngày hôm ấy, Viễn Kỳ đột ngột thay đổi. Chàng không còn suốt ngày vùi đầu trong thư phòng đọc sách, cũng chẳng thèm mãi võ luyện công, mà chỉ nhất mực rong ruổi chốn thị phường, tập tành uống rượu, tụ hội ăn chơi. Chàng như biến thành một con người khác. Hư hỏng, bất cần, và ngạo ngược.
Thì ra lí do Dương lão gia luôn lãnh đạm với Viễn Kỳ, bởi vì chàng không phải là con ruột của ông. Đã vậy chàng còn cố gắng để làm gì? Chàng còn ngoan ngoãn làm một con rối hiền lành để làm gì?
Trong nhất thời Viễn Kỳ như mất phương hướng, chàng lao vào những cuộc tiêu pha trác tán. Thế giới của chàng được bao bọc bởi mỹ nữ, mỹ tửu, và những tiếng cười đùa tích đầy mọi ngóc ngách.
Nhìn cơn giận Dương lão gia trút xuống đầu mình, Viễn Kỳ chợt cảm thấy dễ chịu lạ kì. Ít ra lúc này, ông không còn nhìn chàng với ánh mắt lạnh lùng vô cảm. Ít ra lúc này, ông không còn dùng đến những lời lẽ rập khuôn cứng nhắc trách cứ chàng, Ông… đang nổi giận thật sự. Điều này cũng chứng tỏ ít nhiều, Dương lão gia vẫn có chút quan tâm đến đứa con không cùng chung huyết thống.
…..
Viễn Kỳ bất chợt cười khẩy:
-Cô thật quá ngây thơ. Có những cố gắng không bao giờ được biết đến. Có những nỗ lực không bao giờ được hồi đáp. Có những vết thương không bao giờ lành lại được. Và…- Giọng chàng bỗng chùng xuống. – …có những người sinh ra trên cõi đời này, vốn chẳng có tí giá trị nào cả.
Tử Yên nhìn Viễn Kỳ. Trong đôi mắt sâu thẳm của chàng, dường như chẳng có lấy một chút ánh sáng, tất cả đều tối đen, mờ mịt. Nàng thoáng chốc có thể cảm nhận rõ bao u uất, bi thương mà chàng đang cố giấu, để trước mắt Tử Yên, vẫn là một Viễn Kỳ với chiếc mặt nạ lạnh lùng.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối diện với nét lãnh đạm xa lạ ấy, Tử Yên cũng chẳng biết phải ứng phó thế nào. Nhưng nàng thật sự không muốn chàng như thế. Tử Yên nhẹ nhàng gợi chuyện khi cả hai đang rơi vào im lặng:
-Tôi từng nhớ đã đọc được một câu nói rất hay. Huynh có muốn nghe không?
-Câu gì?
Giọng Tử Yên chậm rãi:
-Có thể… đối với cả thế gian huynh chỉ là một ai đó, nhưng đối với một ai đó, huynh là cả thế gian.
Thấy Viễn Kỳ đột nhiên trầm tư như chiêm nghiệm điều gì. Tử Yên lên tiếng dò xét:
-Thế nào? Rất ý nghĩa đúng không?
Viễn Kỳ sau một hồi yên lặng, lúc này mới từ tốn mở lời:
-Vậy còn cô? Đối với cô…ta là gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui