-Tỉnh rồi à?
Giọng nói dễ nghe khuấy đảo mảng lặng thinh. Hỏi tựa không hỏi, cơ hồ chỉ là lời buột miệng chực thôi thúc. Nhưng Tử Yên đã nghe ra nỗi vui mừng bộc trực không giấu diếm.
Tử Yên ngượng nghịu quay đi. Hai tay chống xuống giường làm điểm tựa. Nàng vừa khẽ động thân, cơn đau nhức đã tức thì truyền tới khiến thần trí choáng váng, mặt mày xây xẩm. Cả người vô lực lại ngã vật xuống giường.
-Cẩn thận! – Viễn Kỳ thốt nhiên khẽ vòng tay, nhẹ nhàng đỡ Tử Yên ngồi dậy. Chàng không quên nhắc nhở. – Cô còn yếu lắm, tạm thời đừng nên cử động mạnh.
Sau một hồi ngơ ngác nhìn quanh, Tử Yên lên tiếng:
-Tôi ngủ bao lâu rồi?
-Hai ngày hai đêm. – Viễn Kỳ nhìn sâu vào mắt Tử Yên, dịu dàng đáp.
Kì thực đã hai ngày trôi qua, chàng không được nghe giọng nói thánh thót như dòng suối mát, ngọt lành rỏ vào tai, không được nhìn thấy đôi phụng nhãn trong veo thường linh động nhắm chớp. Trong lòng cứ bứt rứt, lo lắng khôn nguôi. Nay chỉ một câu nói, một ánh mắt của Tử Yên cũng đủ làm tâm tình Viễn Kỳ bỗng nhiên bung mở, nhẹ nhõm và tràn ngập vui mừng. Thế là mị hoặc mỹ nam kia bất giác không kìm được, trưng ra nụ cười có độ sát thương cực đại, khiến hoa cỏ trong vòng một trượng đều nhất loạt điêu tàn, ngay cả Tử Yên vừa tỉnh dậy cũng không tránh khỏi đầu váng mắt hoa.
-Tiểu Ái! – Thanh âm trầm ấm khỏa đều vào bầu không gian lạnh lẽo.
Ngay sau đó, tì nữ vận hồng sam đã xuất hiện trước cửa, trên tay nàng cầm một khay gỗ không thể quen thuộc hơn.
Trông thấy Tử Yên tỉnh lại, Tiểu Ái thật hết sức phấn khởi. Suốt hai hôm qua, sáng chiều đều đặn, ngày nào nhị thiếu gia cũng căn dặn nàng phải sắc thuốc và nấu cháo, phòng khi thiếu phu nhân tỉnh lại, lập tức mọi thứ đều phải được chu tất hòng giúp người khôi phục thể trạng. Còn khi người chưa tỉnh, đương nhiên nồi cháo ấy sẽ do nàng “đảm nhận”. Hai ngày liền cứ phải ăn cháo mãi, Tiểu Ái thật khóc không ra nước mắt.
-Mừng thiếu phu nhân tỉnh lại!
Tiểu Ái nhẹ mỉm cười. Thầm nghĩ rốt cuộc hôm nay đã có thể ăn cơm, trong lòng chợt cảm thấy hoan hỉ vô cùng. Biết mình không tiện nán lại lâu, nàng liền cuối đầu thi lễ rồi ý nhị lui ra.
-Cô bây giờ hẳn là đói lắm rồi. Ăn ít cháo trước đã. – Viễn Kỳ vừa nói, vừa múc một muỗng cháo đầy, kiên nhẫn thổi nguội rồi kê đến miệng Tử Yên.
Gương mặt nàng bất giác ửng hồng, thẳng thừng tỏ ý chối từ:
-Huynh cứ để tôi.
-Tay cô bị thương, phải băng bó thành bộ dạng đấy thì tự ăn thế nào được. – Viễn Kỳ khẽ chau mày. – Bổn công tử hiếm khi có hảo ý, cô tốt nhất đừng nên cự tuyệt.
-Nhưng…
Toan lên tiếng phản bác thì Tử Yên đột ngột im bặt. Cảm giác như bong bóng xì hơi, mọi dũng khí đều bất chợt tiêu tan. Cũng không thể trách nàng, điệu bộ Viễn Kỳ trừng mắt thị uy đến trẻ con cũng sẽ bị dọa mà bất thình khóc thét. Thật khó có thể tin được, nhân vật vừa nãy mỉm cười với nàng và kẻ có gương mặt dữ dằn này là cùng một người.
Tử Yên ủy khuất nhủ thầm, người mới ốm dậy như nàng đúng lí ra phải được chiều chuộng nâng niu. Cớ sao lại bị áp chế, ức hiếp không thương tiếc thế này?!? Nghĩ đến đấy, nàng không khỏi cảm thán.
Bờ môi mỏng nhợt nhạt mở hờ, miễn cưỡng đón hết muỗng cháo này tới muỗng cháo khác. Gương mặt cũng theo đó càng lúc càng hồng nhuận, tới khi đỏ bừng cơ hồ sắp bốc khói.
Viễn Kỳ cứ ngỡ Tử Yên lại bỗng nhiên phát sốt, tay vội sờ trán nàng. Cảm giác mát lạnh ùa đến làm Tử Yên giật mình.
-Huynh làm gì vậy? – Nàng theo phản xạ liền hất tay Viễn Kỳ khiến chàng bất ngờ, cháo trong bát vừa hay đổ hết cả lên người.
Nàng Tử Yên luôn làm trước nghĩ sau đến lúc này mới nhận thấy hậu quả.
-Tôi…tôi không cố ý, xin lỗi…- Lo sợ Viễn Kỳ sẽ bị bỏng, nàng cuống cuồng lao đến khiến cơn đau như được giải phóng, truyền khắp cơ thể.
Viễn Kỳ ngồi ở mép giường, đang cúi đầu xem nơi vừa bị cháo đổ trúng, thì bỗng nhiên,Tử Yên chẳng biết từ đâu chợt ngã uỵch xuống người mình, làm chàng mất thăng bằng và ngã ngược ra sau.
Chỉ nghe thấy một tiếng “phịch” rõ to, hiện ra đấy là cảnh tượng cũ không thể cũ hơn.
Tử Yên đã “hạ cánh” an toàn ngay trong lòng Viễn Kỳ.
Luôn luôn là vậy.
-Thế nào rồi? Có bị đau chỗ nào không? Có động đến vết thương không? – Viễn Kỳ lo lắng hỏi Tử Yên. Cơ hồ hai lần bị nàng hại cho “sống dở chết dở” tức thời đều chẳng đáng là gì, duy chỉ có sự an nguy của nàng bao giờ cũng được đặt trên hết.
Tử Yên không phải kẻ đuôi mù, tất cả những điều ấy nàng nhìn thấy rất rõ.
Trong tâm hồn bé nhỏ, bất giác dấy lên chút xao động mong manh.
…………
Sau khi cả hai thay y phục, Viễn Kỳ lại tiếp tục giúp Tử Yên ăn cháo. Nàng lúc này tự dưng ngoan ngoãn hẳn, cơ hồ một đứa trẻ bướng bỉnh bỗng trở nên hiểu chuyện, chỉ lẳng lặng làm tốt phận sự của mình.
Bát cháo mới đã nhanh chóng hết sạch.
Viễn Kỳ trông Tử Yên hiền lành như vậy, không kìm được véo má nàng một cái. Giọng bông đùa:
-Tiểu bảo bối! Nàng ăn giỏi như vậy, nàng bảo ta phải thưởng cho nàng thứ gì đây? – Chàng mỉm cười hết sức vui vẻ.
-…
Mặt Tử Yên đơ ra chốc lát rồi lập tức đỏ bừng. Cử chỉ thân mật ấy, lời đùa cợt nhả ấy làm Tử Yên vô cùng bối rối. Nàng đưa tay chùi chùi lên mặt, gột bỏ hết nỗi thẹn thùng đang lảng bảng bám theo. Tử Yên giận dỗi quát:
-Ai cho huynh tự tiện chạm vào tôi !?!
Viễn Kỳ nhếch môi đầy ẩn ý:
-Trên người cô còn chỗ nào mà ta chưa chạm qua. Cô ở đấy ngại ngùng cái gì?
-Huynh…Huynh…- Đến cả tôm luộc lúc này cũng chẳng thể đỏ bằng mặt Tử Yên. Cơ hồ khói đang bốc tận đỉnh đầu. Cả người nàng không ngừng co giật.
Vẫn không hề để ý đến thái độ điên tiết của Tử Yên, Viễn Kỳ ung dung bưng thuốc tới.
-Nào! Uống chén thuốc này trước, rồi cô muốn nổi giận thế nào cũng được.
Chất lỏng màu đen sóng sánh toát lên mùi hăng hắc nồng đậm. Ắt hẳn thuốc kia phải cực kì đắng.
Tử Yên chỉ ngửi thôi cũng đã đủ toát mồ hôi hột. Nàng kịch liệt phản đối:
-Tôi không uống!
-Cô không uống làm sao khỏe lên được. – Viễn Kỳ kiên nhẫn bảo.
-Tôi không cần biết! Không muốn uống! Không muốn uống! Tôi không uống chỗ thuốc đó đâu! – Tử Yên quên cả đau. Nàng vừa nói vừa dùng tay che lấy mặt, rồi gấp gáp quay vào tường.
-…
Mãi một hồi chẳng thấy ai đáp lời, Tử Yên lại rụt rè hướng mắt ra ngoài. Nàng bất ngờ nhận thấy…
-Cô không muốn uống? - Trên gương mặt tuấn dật bỗng hiện lên nụ cười tà mị. – Vậy bổn công tử cũng không ngại dùng miệng giúp cô.
-…
Một giây.
Hai giây.
Ba giây.
Toàn thân Tử Yên đột ngột đông cứng.
Viễn Kỳ vừa nói gì ấy nhỉ?
Dùng miệng giúp nàng?
Dùng miệng giúp nàng… uống thuốc?
Cái gì?
Dùng miệng?
Phải chăng đó là cảnh hãi hùng hay xuất hiện trong những bộ phim?
Không!Thể!Nào!
Tử Yên chợt cười lạnh:
-Huynh đừng hòng dọa tôi. Tôi không tin huynh dám làm vậy.
Nét cười vẫn chẳng hề thuyên giảm. Viễn Kỳ bình thản nhìn Tử Yên, rồi điềm nhiên đưa chén thuốc lên, ngửa cổ uống cạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...