Tử Khúc

Tử Yên vẫn đang gặm nhắm cơn giận dỗi bé nhỏ của mình. Nàng trừng mắt nhìn Viễn Kỳ thị uy, rồi thẳng tay cầm đũa lùa một hơi thức ăn vào miệng.
Chà!
Ngon thật!
Thử món này xem sao.
Cũng ngon!
Cả món này nữa!
Tuyệt vời!
Thế là Tử Yên vô tư ăn hết bát cơm này tới bát cơm khác. Chẳng buồn để ý Nhược Cầm lẫn Viễn Kỳ cứ trố mắt nhìn mình. Mặc hai người bọn họ nhìn gì thì nhìn. Phát tiết không được nên Tử Yên đành cố sức nuốt vào. Hiếm khi được ăn ngon như vậy, nàng tội gì không tự mình tận hưởng. Chợt nhớ ra điều gì, Tử Yên liền dừng đũa:
-À, Nhược Cầm, tỷ làm sao biết được muội vừa khỏi bệnh?
-Tiểu Ái nhà muội và Liễu Trân – a đầu của tỷ vốn là chỗ bạn bè thân thiết. Chuyện của muội ta cũng là vô tình nghe được. – Nhược Cầm vừa trả lời, vừa tiện tay rót hai chung rượu. – Cũng tại tỷ hại muội phải chịu phạt oan, chung rượu này… tỷ mời muội để tạ lỗi.
Tử Yên luống cuống đáp:
-Tỷ đừng nói thế. Tỷ giúp muội may áo, sao lại nói là hại muội chứ. Có trách thì trách số muội sao quá xui xẻo. Với lại muội trước giờ chưa từng uống rượu.
-Thật lòng ta cảm thấy ray rứt vô cùng. Nếu muội không uống, tức là không nể mặt ta rồi.
-Nhược Cầm tỷ tỷ, muội không có ý đó. Thôi được. – Tử Yên đỡ lấy chung rượu từ tay Nhược Cầm. – Muội uống.
Tử Yên ngửa cổ uống cạn. Mũi nàng chun lại khi từng giọt rượu cay xè thấm vào đầu luỡi. Cổ họng bỏng rát như lửa đốt. Khắp thân người đang bắt đầu nóng lên.

-Được lắm! Rất có chí khí. – Nhược Cầm không tiếc lời khen. Nàng tiếp tục rót rượu và quay sang Viễn Kỳ. – Tới phiên chúng ta cạn chung.
Viễn Kỳ còn chưa kịp phản ứng Tử Yên đã bất thình nhảy xổm tới, ôm chầm Nhược Cầm từ phía sau. Hơi rượu phảng phất vờn quanh tai Nhược Cầm, hòa cùng cảm giác nặng trịch trên vai. Tử Yên cất lời, ngữ điệu vốn chẳng còn tỉnh táo:
-Nhược Cầm tỷ tỷ, uội hôn tỷ cái nào!
Lời vừa nghe khiến Nhược Cầm toàn thân buốt lạnh, còn Viễn Kỳ đã hóa đá từ lúc nào chẳng rõ. Cả hai nhất thời đều chưa kịp hoàn hồn, nên Tử Yên lại được dịp hoành hành. Nàng bây giờ đã mặt đối mặt với Nhược Cầm. Đôi gò má Tử Yên ửng hồng, làn môi mỏng như cánh sen ẩn chứa một nụ cười ngô nghê.
-Nhược Cầm tỷ tỷ, muội đến đây!
Tử Yên đang từ từ tiến tới thì bất chợt khựng lại. Một cánh tay rắn rỏi đang cuộn chặt eo nàng:
-Cô quậy đủ chưa?
Nhược Cầm bị Tử Yên dọa đến phát khiếp. Vừa bình tĩnh lại, liền trông thấy một cảnh tượng hết sức oan nghiệt.
Vuột mất con cá nhỏ, ta bắt được con cá to hơn. Đó là những gì Tử Yên đang thấy. Tử Yên nhìn Viễn Kỳ, ánh mắt reo vui như đứa trẻ được quà.
-A! Viễn Kỳ, huynh đây rồi! – Và trò cũ cứ tiếp tục tái diễn. – Cho tôi hôn huynh cái nào!
Viễn Kỳ chỉ vung tay một cái, Tử Yên đã treo lơ lửng trên lưng chàng. Nàng hét lên oai oái:
-Á á á. Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! Tôi muốn hôn! Tôi muốn hôn!
Viễn Kỳ nhìn Nhược Cầm:
-Xin lỗi nàng, ta phải đưa Tử Yên về trước. Nếu để nha đầu này lại đây…không biết còn gây ra chuyện quái đản gì nữa.
Nhược Cầm áy náy nói:
-Thiếp không biết Tử Yên uống say lại thành ra thế này.
Viễn Kỳ không hề có ý bênh vực Tử Yên. Chàng thẳng thừng bảo:
-Không phải lỗi do nàng. Là do nha đầu này tửu lượng kém, lại không biết lượng sức. Thật ngại quá. Cáo từ.
Viễn Kỳ lạnh lùng từ biệt. Trong đáy mắt dường như không hề có chút luyến lưu.
Chỉ có người ở lại… đã âm thầm đánh rớt giọt lệ rơi.
…………………
Tiểu Ái mỉm cười nhìn Liễu Trân. Nàng lúc lắc hai bím tóc xinh xắn, bờ môi chúm chím vẽ thành nét cười:
-Muội biết không, sáng nay tỷ vừa nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng kì lạ.
-Nhà tỷ thì có gì lạ đâu? – Liễu Trân trề môi dè bĩu.
-Muội…im lặng để ta nói. Sáng nay, chính mắt tỷ đã trông thấy nhị thiếu gia đích thân xuống bếp, chuẩn bị bữa sáng cho nhị thiếu phu nhân.
-Thật không? Thật không?
Liễu Trân tròn mắt sững sờ. Đây quả là một tin kinh tâm động phách. Nàng tuyệt nhiên không thể tưởng tượng nổi, đường đường là Đạo Hoa Vương danh chấn Lương Châu, lại có thể xuống bếp, tự tay nấu nướng, sắc thuốc cho nương tử của mình. Ôi! Sao mà ngọt ngào quá thể!

-Dĩ nhiên là thật rồi. Ban đầu tỷ cứ tưởng mình hoa mắt, nhưng khi nhị thiếu gia quay sang cười với tỷ, tỷ mới biết mình không hề nhìn nhầm.
-Trời ơi, muội thật sự cảm thấy ghen tị với Tử Yên cô nương. – Liễu Trân ngây người mơ mộng. - Trong thành này có biết bao cô gái muốn được như cô ấy mà không thể. Không biết thức ăn do chính tay Viễn Kỳ công tử nấu có mùi vị thế nào?
Đột nhiên Liễu Trân khẽ hạ giọng:
-À, chuyện này không được để Nhược tỷ biết đâu đấy, bằng không tỷ ấy đau lòng đến chết mất.
…………
Suốt quãng đường về nhà, Tử Yên cứ không ngừng giãy giụa, la hét inh ỏi. Đến khi đặt lưng xuống giường, mới ngoan ngoãn cuộn người vào chăn đánh một giấc say sưa.
Viễn Kỳ uể oải nhìn Tử Yên, chàng mắng:
-Trông cô còn mệt hơn cả trông trẻ. Sau này, cô mà còn đụng đến một giọt rượu nào nữa… là biết tay ta.
Chàng vừa dứt lời, thì Tử Yên đột nhiên bật dậy như bị trúng tà. Nàng mơ màng nhìn Viễn Kỳ, làm chàng sững sờ chốc lát, buột miệng hỏi một câu vô cùng ngớ ngẩn:
-Thế nào? Lại muốn hôn nữa à?
-Cha, mẹ! Sao hai người lại ở đây? – Tử Yên ngờ nghệch lên tiếng, trong đáy mắt ánh lên tia nhìn níu kéo, quá đỗi phức tạp. Hình ảnh của mấy trăm năm sau trôi nhanh trong vô thức, rồi biến mất không để lại vết tích. Giọng nàng bỗng chùng xuống như thỏ thẻ. – Con thật sự rất nhớ hai người.
Trong cơn say, chính là lúc tâm hồn con người mong manh, yếu đuối, và chân thật nhất. Đó cũng chính là khi bản thân có thể thẳng thắn đối diện với lòng mình mà chẳng cần phòng bị. Cô gái nhỏ này cũng không ngoại lệ.
Viễn Kỳ nãy giờ vẫn lặng im xem Tử Yên độc diễn. Nhận thấy nhãn quang ngơ ngác đang hướng thẳng vào mình, chàng cảm thấy có chút không ổn:
-Sao rồi? Có cần ta kêu người làm cho cô một chén canh giải rượu không?
Tử Yên không đáp, chỉ khẽ chạm tay lên má Viễn Kỳ.
Cử chỉ rất dịu dàng.
Sự tiếp xúc trong khoảnh khắc khiến Viễn Kỳ xao động.
Lại là cảm giác ấy.

Như một cơn gió xuân đang gợn nhẹ vào lòng…
Thổi bay mọi muộn phiền.
Đến phút cuối chỉ còn lắng lại…
Là…
Âm hưởng của …
Ngọt ngào,
Ấm áp.
Loại cảm giác kì lạ này rốt cuộc là gì?
Viễn Kỳ nhìn thẳng vào mắt Tử Yên. Đôi đồng tử tròn đen kia giờ như đang phủ lên một màng sương mỏng.
Cả hai đều im lặng, nghe từng nhịp thời gian trôi qua rất khẽ.
-Vĩnh Huy!
Tử Yên đột ngột lên tiếng, đưa Viễn Kỳ thoát khỏi mộng tưởng, trở về thực tại. Chàng nhìn nàng ngã vật xuống giường, hai mắt nhắm nghiền như chẳng có chuyện gì.
Trong tâm thức chợt cuộn lên cơn sóng lòng vô cớ.
Vĩnh Huy!… Hắn là ai???


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận