Dẫn Tử Yên đi được một quãng xa, bỗng Đinh Lý đột ngột rẽ vào một con hẻm tối tăm, vắng vẻ. Thấy vậy, Tử Yên chợt dừng bước. Nàng thoáng chần chừ. Trong đầu Tử Yên đang gióng lên hồi chuông cảnh báo. Có gì đó không ổn. Chính xác là ở người trung phu này, có gì đó cực kì không ổn. Nàng căng thẳng đánh ực, giọng nói vô thức pha chút run rẩy:
-Đinh thúc thúc, đây là đâu? Chúng ta đang đi đâu đây?
Bất ngờ, Tử Yên bị tấn công từ phía sau. Một chiếc khăn tẩm đầy thuốc mê đang bịt kín miệng nàng.Tử Yên cật lực giãy giụa, nhưng phút chốc thấy mụ mị cả đi. Chỉ còn kịp nhìn thấy nụ cười giảo hoạt của Đinh Lý, bốn bề quanh nàng nhanh chóng tối sầm.
………..
Tử Yên cắn môi, cố cưỡng lại cơn đau nhức đang giằng xé trong đầu. Nàng bật dậy, đảo mắt nhìn quanh. Một căn phòng hoàn toàn xa lạ, trống trơn và sực mùi ẩm thấp. Dường như đã lâu lắm rồi nơi này chẳng có ai ở, cũng chẳng có người đến dọn dẹp. Chợt Tử Yên nhận thấy bên ngoài phát ra tiếng nói chuyện thì thào. Đinh Lý! Chính hắn chứ không ai khác. Còn người phụ nữ kia… Bà ta là ai ? Họ đang nói gì vậy? Tử Yên bước đến gần vách phòng để nghe cho rõ.
-Này lão già! Sao đắt thế hả?
-Không đắt, không đắt chút nào. Bà không thấy sao? Cô gái này vóc dáng cân đối, diện mạo lại thanh tú đáng yêu. Chỉ cần bà cố gắng chăm chút, hẳn sau này sẽ trở thành viên ngọc quý giúp Thiên Hương Quán ăn nên làm ra. Được như thế thì tốn bấy nhiêu đây, nào có đáng là gì? – Giọng Đinh Lý lẽo lự phân trần.
Nghe đến tiền, Hồng Đại Nương thấy sướng rơn trong bụng. Bà giả vờ đăm chiêu, rồi nói:
-Thôi được! Nể tình chỗ làm ăn lâu năm, tôi tin ông lần này. Mau theo tôi xuống dưới thanh toán. Còn ngươi, A Bảo, canh chừng cho cẩn thận, khi nào cô tatỉnh, lập tức báo ngay cho ta biết!
Không nghi ngờ gì nữa, Tử Yên đã rơi vào tay lũ buôn người bất lương. Và giờ đây, Chúng đang cố bán nàng ột thanh lâu trong trấn. Tử Yên dáo dác nhìn khắp căn phòng lần nữa. Hẳn cửa chính đã có người canh gác. Vì vậy, lối thoát duy nhất của nàng lúc này duy chỉ có cửa sổ. Nhưng.. căn phòng này… không có cửa sổ.
Tử Yên ngồi bệt xuống sàn. Mặt nàng trắng bệch, hai bên thái dương ướt đẫm mồ hôi. Cả người Tử Yên bắt đầu run rẩy. Những tưởng tượng ghê sợ bỗng trỗi dậy trong nàng, mạnh mẽ như cơn lũ bất kham. Ở thời đại của Tử Yên, có biết bao cô gái vì nhẹ dạ cả tin, trót trót rơi vào tay những kẻ “mặt người dạ thú”, để rồi rốt cuộc bị bán sang nước ngoài, cuộc đời và tương lai từ đấy bị vùi dập trong tủi nhục, bẽ bàng. Chẳng lẽ số phận của nàng rồi cũng giống như họ. Tử Yên không nguôi trách mình ban đầu sao quá ngu muội, quá dễ tin, để bây giờ hiểu ra thì cũng đã muộn màng.
Hình bóng Vĩnh Huy lại bất ngờ hiện lên. Bên cạnh chàng, Tử Yên lúc nào cũng thấy thật an toàn, bình yên. Chỉ cần nghĩ về chàng, lí trí của nàng tựa hồ một thanh sắt ngoan cường sắp bị nung chảy . Tử Yên căm ghét nỗi sợ hãi, sự yếu đuối đang hiện hữu trong lòng, nhưng lại chẳng cách nào khắc chế được nó.
“Huy ơi…
…em phải làm sao đây…?”
Cùng lúc đó, tại một căn phòng khác.
Nhược Cầm từ nãy đến giờ vẫn không hề rời mắt khỏi Viễn Kỳ. Nàng nhỏ nhẹ:
- Lúc nãy thiếp nghe Trân Nhi nói, chàng đang cùng nương tử đến chùa Vĩnh Nghiễm. Vậy mà… cũng tại thiếp cả.
- Nàng cũng biết là tại nàng à?
Lời Viễn Kỳ khiến Nhược Cầm thảng thốt. Đôi đồng tử nở to, cơ hồ ngụ ý bảo :“Thiếp không ngờ chàng lại nói như vậy”.
Viễn Kỳ sẵn giọng trách móc:
- Cũng may mà nàng không sao… Sau này nếu còn suy nghĩ dại dột như thế nữa, ta nhất định sẽ bỏ mặc nàng!
Cảm nhận được sự quan tâm của Viễn Kỳ, Nhược Cầm thấy lòng ấm lại, nàng tỏ ra biết điều:
-Thật ngại quá, khiến chàng phải lo lắng. Thiếp đã không sao rồi. Chàng cũng mau về đi, kẻo Tử Yên trông.
- Nhưng… – Nhìn má phải Nhược Cầm vẫn còn sưng, Viễn Kỳ cảm thấy không yên tâm. – Nàng kì thực đã ổn?
Nhược Cầm gật đầu cương quyết.
- Chàng xem, bây giờ thiếp rất khỏe.
Viễn Kỳ nhíu mày vẻ băn khoăn, cuối cùng, chàng nói:
- Thôi được, vậy ta đi đây. Nếu có chuyện gì nhớ báo ngay cho ta.
…
Nhìn bóng Viễn Kỳ xa dần rồi biến mất, lòng Nhược Cầm chợt quặn lên những xúc cảm đan xen. Đêm qua, nhìn thấy Viễn Kỳ trên đường rước dâu về, Nhược Cầm đã vô cùng đau khổ. Nàng bấu chặt tay vào thành giường. Tại sao người ngồi trong kiệu hoa kia không phải là nàng?
Đến bao giờ, những tâm tư thầm kín này mới có bến đỗ?
Đến bao giờ, mong ước duy nhất của đời nàng mới đơm hoa kết trái?
Mặc dù Viễn Kỳ vốn tính đào hoa, từ xưa đến nay có biết bao nữ tử xinh đẹp được chàng để ý, chiều chuộng nâng niu, nhưng Nhược Cầm chẳng mảy may lo lắng. Duy chỉ có lần này, tại sao nàng lại cảm thấy bất an đến thế? Nhược Cầm sợ Viễn Kỳ sẽ bị nhan sắc của tân nương quyến rũ, hay còn điều gì khác mà trực giác nàng đang kịch liệt mách bảo? Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi bị bỏ rơi, bị quên lãng khiến trái tim nàng không giữ được bình tĩnh. Hòng giải tỏa bao nghi hoặc cứ khiến mình dằn vặt không yên, ngay sáng hôm nay, Nhược Cầm đã một mực nhờ Phi Trân cùng dựng lên màn “khổ nhục kế” để thử xem phản ứng của Viễn Kỳ. Và, nàng đã trào lệ vì vui sướng, khi thấy chàng vội vàng đến đây ngay dù cho đang ở cạnh vị nương tử mới cưới.
Nhược Cầm khẽ nhắm mắt. Môi chợt nở một nụ cười mãn nguyện.
Đâu nhất thiết phải buộc chàng lúc nào cũng túc trực bên cạnh. Chỉ cần trong lòng chàng luôn có hình bóng mình… là đủ.
………..
A Bảo – tên gia đinh làm việc tại Thiên Hương Quán nhìn vào phòng không biết đây là lần thứ mấy, nhưng lúc nào cũng thấy vị cô nương vận tử y nằm bất động trên giường. Có lẽ nàng ta vẫn chưa tỉnh. Nghĩ thế, A Bảo lại quay ra tiếp tục canh gác. Thình lình tên tổng quản Phan Khải đi ngang. Hắn nhìn vào phòng, rồi lên tiếng hỏi:
-Nghe nói hôm nay quán chúng ta vừa nhận về một tiểu mỹ nhân hết sức xinh đẹp. Có đúng thế không?
-Thưa vâng.
-Nàng ta đâu?
-Dạ, cô ấy còn hôn mê chưa tỉnh, hiện đang nằm bên trong.
-Sao lại để tiểu mỹ nhân trong đó một mình. – Phan Khải vờ lo lắng. Đôi mắt hắn hau háu nhìn vào căn phòng không tiếng động. Bỗng nhiên, Phan Khải bật cười đểu giả. – Ngươi tránh ra mau, để ta vào xem nàng thế nào?
-Nhưng…
-Không nhưng nhị gì cả, ngươi muốn chết à?
Trước thái độ hung hăng pha lẫn sự sốt sắng của Phan Khải, A Bảo đành rụt rè lui ra.
…………..
Trở về chùa Vĩnh Ngiễm mà chẳng thấy Tử Yên, đoan chắc cô nàng vì chờ đợi quá lâu nên đã sớm bỏ đi. Một người ưa thích náo nhiệt như Tử Yên, thế nào cũng mò ra chợ mua vui. Nhưng thật kì lạ, Viễn Kỳ đi lòng vòng quanh phố Kim Thiền đã là lần thứ ba, nhưng vẫn không hề trông thấy nàng. Chàng vô tình dừng chân trước Thiên Hương Quán, nghĩ ngợi.
“Nha đầu này, lại lẩn đâu mất rồi! Không khéo…cô ấy về trước rồi cũng nên. Vậy mà bảo nhất định phải cùng đi cùng về.”
Viễn Kỳ cẩn thận nhìn lại phố Kim Thiền lần nữa, rồi từ tốn quay đi.
…………….
Phan Khải nhẹ nhàng đẩy cửa. Hắn vô cùng phấn khích khi nghĩ rằng tiểu mỹ nhân đang nằm đấy đợi mình. Nhưng đáp lại Phan Khải chỉ là căn phòng trống trơn, lạnh lẽo và sặc mùi ẩm thấp. Hắn trố mắt ra nhìn, rồi vội vã bước vào.
Bụp.
Một chiếc bình gốm bất ngờ giáng xuống đầu khiến Phan Khải lập tức bất tỉnh. Nghe tiếng động phát ra, A Bảo cũng lập tức xông vào. Thấy Phan Khải yên vị dưới đất, còn Tử Yên đang tựa vào vách phòng, hơi thở dồn dập cùng vẻ mặt tái nhợt thất thần. Dù bị bất ngờ, nhưng A Bảo vẫn kịp nhận ra tình hình. Y giận dữ quát:
- Nha đầu kia, dám đánh người của Thiên Hương Quán, ngươi chán sống rồi sao?
Lời A Bảo chẳng những không làm Tử Yên sợ hãi, ngược lại còn khiến nàng hồi tỉnh. Tử Yên lao vội ra cửa, nhưng A Bảo đã nhanh chóng chặn đường. Bằng phản xạ linh hoạt và tỉnh táo, nàng lùi lại tạo đà ột cú đá trái chân uy lực khiến A Bảo ngã nhào. Trước khi y kịp lên tiếng báo động, Tử Yên vội chớp lấy thời cơ, cắm đầu bỏ trốn.
Tử Yên cứ chạy, chạy mãi, chạy cật lực như chưa từng được chạy. Thật không hổ danh nàng từng học võ, lại còn là thành viên trong đội điền kinh của trường. Có thể nói từ tốc độ đến thể lực đều vô cùng đáng nể. Cho đến khi nhìn lại, Tử Yên ngạc nhiên nhận ra mình đang chôn chân ở một khu phố lạ lẫm khác, nhưng may mắnkhông có ai bám đuôi. “Chẳng lẽ mình chạy được xa đến thế?” Nàng thảng thốt nghĩ thầm. Tử Yên váng vất nhìn quanh. Nàng suýt òa khóc khi trông thấy vị đại thẩmtốt bụng lúc nãy đã chỉ đường ình.
Dù vất vả, nhưng cuối cùng Tử Yên cũng bình an về tới Dương phủ.
…
Tử Yên bước vào nhà mà trong lòng cứ thấp thỏm không yên. Nàng không biết phải ăn nói thế nào với Dương phu nhân về những chuyện vừa qua. Nói ra rồi liệu bà có tin không? Trời đã chạng vạng tối, những vệt chỉ đen thẫm vắt ngang khung cửi khổng lồ, rối bời như tâm trạng của chính nàng.
Giữa sảnh đường, Thúy Đường đã đứng đó từ lâu. Gương mặt bà khi trông thấy nàng dâu đang e dè bước vào, từ trắng xanh đã chuyển sang đỏ hồng. Không đợi Tử Yên kịp lên tiếng, bà đã vội quy tội:
- Cô còn dám bước chân vào nhà này nữa sao? Những lời tôi đã nói với cô ban sáng, cô kì thực chẳng hề để tâm. Tôi thật không hiểu cô đang nghĩ gì? Mới về làm dâu nhà ta chưa được một ngày, đã tự tiện ra ngoài đến tối mịt mới về. Mặc tướng công ra sao thì ra, mặc nhà chồng làm gì thì làm. Khách khứa hôm nay ai đến cũng hỏi, cũng muốn được xem mặt con dâu Dương gia. Cô có biết chúng tôi đã khó xử thế nào không? Người con dâu như cô, Dương phủ này thật không dám nhận!
Càng nghĩ, Thúy Đường càng cảm thấy sôi ruột sôi gan. Bà định bụng khi Tử Yên đi chùa về, sẽ chỉ cho cô cách chuẩn bị trà nước, cùng mình chiêu đãi và ra mắt khách khứa. Nhưng kết quả thế nào, người ra kẻ vào Dương gia từ sáng đến chiều cứ nườm nượp không ngớt, còn nàng thì mãi chẳng thấy đâu. Đứa con ngốc nghếch của bà hôm qua vừa thành thân, hôm nay đã phải một thân một mình đứng đón khách. Ai hỏi đến Tử Yên, Viễn Kỳ chỉ nhất mực cười trừ, viện cớ nương tử hôm nay không khỏe nên không tiện ra ngoài. Bắt gặp cảnh tượng ấy, Thúy Đường lại thấy giận Tử Yên vô cùng.
Tử Yên chợt tái mặt. Nàng lắc đầu giải thích:
- Không phải vậy đâu mẹ! Vì Viễn… à không, vì tướng công có việc, nên con đành về trước. Trên đường về bị bọn xấu bắt cóc, nhưng rất may con đã kịp trốn thoát. Về trễ thế này là chuyện ngoài ý muốn. Xin mẹ hãy tin con!
-Tin cô? – Dương phu nhân gằn giọng. – Cô muốn bịa chuyện thì phải bịa sao cho hợp lý một chút. Như thế bảo tôi phải tin cô thế nào?
Thấy Dương phu nhân hoàn toàn không hiểu lý lẽ, cũng không thèm nghe mình đến nửa lời, Tử Yên ấm ức vô cùng. Nhưng bản thân nếu bướng bỉnh đôi co, ắt về sau sẽ chẳng được lợi gì, ngược lại còn khiến Lâm gia bị đem ra xài xể. Nghĩ đến đấy Tử Yên đành cắn răng nhẫn nhịn, xuống nước nài nỉ:
-Con xin mẹ! Những điều con nói hoàn toàn là sự thật. Xin mẹ hãy tin con, chỉ lần này thôi. Con xin mẹ!
-Thật… chẳng còn gì để nói! Cô đã làm một chuyện không thể chấp nhận được! Nay lại còn đặt điều nói dối. Đã vậy…Nếu cô còn muốn ở lại đây, lập tức hãy quỳ xuống, trước lệnh đường Dương gia tự mình nhận lỗi. Chừng nào còn chưa biết hối cãi, tuyệt đối không được đứng lên. Bằng không, mau cuốn gói đi khỏi đây ngay!
-Nhưng thưa mẹ, con không hề có lỗi.
-Cô mà còn nói thêm nửa lời, lập tức bước ra ngoài cho ta. Đi hay ở là do cô quyết định! – Nói rồi, Dương phu nhân lạnh lùng quay đi, mặc Tử Yên đứng đó, lặng người vì bất lực.
…
Thân hình Tử Yên nhỏ bé, biệt lập hoàn toàn với sảnh đường rộng lớn.
Trong ngôi nhà khang trang này, nàng sao lạc lõng quá.
Nào có ai quan tâm nàng đã phải trải qua chuyện gì.
Nào có ai để ý nàng hiện giờ ra sao.
Suy nghĩ của nàng vốn không được coi trọng
Đã bước chân vào đây, Tử Yên hiểu rõ, nàng chỉ có thể phục tùng.
Khoảng khắc hai gối Tử Yên co cụm rồi chạm đất, nàng phải cắn chặt môi, ép nước mắt vào trong.
Nàng vốn ương bướng, ngang ngạnh…trước giờ chưa từng phải quỳ gối trước ai.
Nàng thường tự nhủ, đầu gối của mình chỉ dùng để quỳ lạy đấng sinh thành.
Vậy mà giờ đây…
Hình ảnh về Lâm gia lại thoáng qua trong ý nghĩ. Đó là điều quý báu nàng nguyện đánh đổi bằng cả hạnh phúc và tôn nghiêm.
Mi mắt Tử Yên khẽ run run. Hai bàn tay cụm co yếu ớt.
Cảm giác lạnh buốt từ sàn nhà truyền đến tận tim.
Từng thời khắc cứ chậm chạp qua đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...