Tử Khúc

Khi đỉnh núi bị bào mòn, khi nước sông ngừng chảy.
Khi thời gian ngừng trôi, ngày đêm chẳng còn phân biệt.
Khi vạn vật trong trời đất đều hóa thành hư không.
Ta vẫn không thể để nàng đi, không thể buông tay nàng.
Nụ cười của nàng là sự mong đợi lớn nhất đời ta. Khi mặt trời không còn thức dậy mỗi sáng.
Khi cả đất trời ngừng quay.
Khi xuân hạ thu đông chẳng còn thay nhau biến đổi.
Khi cỏ cây đều nhất mực điêu tàn.
Ta vẫn không thể rời xa nàng, không thể cách xa nàng.
Sự dịu dàng của nàng là nỗi quyến luyến nhất đời ta.
Hãy để đôi ta làm bạn với hồng trần.
Cưỡi ngựa phi nhanh, tận hưởng nhân thế phồn hoa.
Đối tửu xướng ca, hát lên bài hoan hỷ trong tim.
Oanh oanh liệt liệt nắm bắt tuổi thanh xuân.
(WHEN – ALEC SU)

…………………
Vạn vật vùng vằng khoác lên tấm thân trần chiếc huyền bào diễm lệ như nhắc nhở, trời đã khuya lắm rồi. Bốn bề không ngừng trở mình trong giấc ngủ miên man.
Đêm dịu dàng kì lạ.
Trong căn phòng ấm áp của đôi phu thê mới cưới, có một người đang đánh vật với sàn nhà lạnh ngắt.
Bất lực trước “đối thủ” gan lì, Viễn Kỳ cuối cùng đành “buông giáo đầu hàng”. Chàng ngồi dậy, nhìn sang Tử Yên đang say ngủ trên giường. Thỉnh thoảng nàng cứ gọi tên ai nhưng chàng không nghe rõ. Toan mở cửa ra ngoài hóng tí gió trời, Viễn Kỳ chợt khựng lại. Tiếng bước chân vọng đến mỗi lúc một gần. Chàng cuống cuồng quay ngược trở vào, nhanh tay nhặt lấy chiếc chăn lụa nằm ngổn ngang dưới sàn, và nhảy vọt lên giường. Tử Yên giật mình tỉnh dậy. Tưởng Viễn Kỳ có ý đồ xấu, Tử Yên hốt hoảng hét lên nhưng tay chàng đã kịp thời ngăn cản.
- Nếu cô không muốn chuyện chúng ta không động phòng bị lộ, hãy ngoan ngoãn nằm yên. Được chứ!
….
Được lệnh của Dương phu nhân, Tiểu Ái đúng giờ tý canh ba hôm nay phải đi kiểm tra đêm động phòng của nhị thiếu gia. Khéo léo châm thủng một chiếc lỗ nhỏ trên cửa sổ, Tiểu Ái ngần ngại nhìn vào.
Ánh nến lập lòe từ đèn lồng treo giữa hành lang cứ yếu ớt lùa vào, phủ lên người đôi phu thê đang yên giấc nồng vầng hào quang nhàn nhạt. Cả hai đang chụm đầu vào nhau. Tay Viễn Kỳ gác hờ qua bờ vai Tử Yên, rất đỗi dịu dàng. Chỉ có tiếng thở nhẹ cứ khẽ khàng lan tỏa.
Bầu không gian phảng phất mùi oải hương.
Trong bức tranh “uyên ương say ngủ” đẹp như mơ ấy, Tiểu Ái nhận thấy chẳng có gì bất thường. Nàng chần chờ giây lát, rồi quay gót bỏ đi.
Khoảnh khắc tiếng bước chân xa dần rồi im bặt, Tử Yên liền hất tay Viễn Kỳ khỏi người mình, còn chàng cũng lập tức rút tay về như vừa phải bỏng.
- Đồ cơ hội, ai cho huynh chạm vào tôi ?
- Ta… cơ hội? –Trước cơn giận dữ vô lý của Tử Yên, Viễn Kỳ khó chịu trả lời – Lâm tiểu thư, đừng tự đánh giá mình cao như vậy. Ta đã nói, với cô, ta chẳng hề hứng thú. Ngặt nỗi đã lỡ giả vờ thì phải làm cho giống. Chỉ như vậy thôi cô cũng không hiểu sao?
Rõ ràng Viễn Kỳ viện cớ lợi dụng nàng. Tử Yên suốt mười tám năm qua quyết giữ thân như ngọc. Đến Vĩnh Huy thân thiết như thế, cùng lắm cũng chỉ bẹo má, nắm tay. Nàng hoàn toàn chưa từng tiếp xúc với tên con trai nào khác. Viễn Kỳ và Tử Yên sau này chung sống thế nào không cần biết, nhưng lúc này cả hai chỉ mới gặp nhau được hai lần, kì thực hẳn vẫn còn xa lạ. Vậy mà chàng chưa gì đã động tay động chân. Tử Yên cảm thấy quá oan uổng, quá ấm ức. Giọng nàng gắt gỏng:
- Nhưng đâu nhất thiết phải đụng đụng chạm chạm, huynh không biết câu“ nam nữ thọ thọ bất tương thân” à?
- Dĩ nhiên ta biết, ta còn biết mẫu thân ta rất coi trọng chuyện “thành gia lập thất”, “khai chi tán nghiệp” nên mới đêm hôm khuya khoắt sai người đến kiểm tra chúng ta. Nếu không cố ra vẻ tình cảm một chút, sau này ta với cô đừng hòng sống yên thân.
Trong lúc Tử Yên đang ngẩn người suy nghĩ, Viễn Kỳ đã nằm phịch xuống giường. Chàng kéo chăn lên trùm kín đầu, cố giấu những tiếng ngáp dài dồn dập.
- Ta ngủ đây. Không được làm phiền đâu đấy!
Lời Viễn Kỳ làm Tử Yên tức giận. Nàng kéo phăng tấm chăn ra khỏi người chàng, lớn tiếng hỏi:
- Sao huynh lại ngủ ở đây, có muốn thì xuống dưới kia mà ngủ.
- Cô thật là… – Viễn Kỳ bực bội nói. – …lỡ lát nữa lại có người đến thì sao? Chịu khó hết đêm nay, từ ngày mai, ta sẽ để cô ngủ một mình trên giường. Được chưa?
Tử Yên đắn đo hồi lâu. Chợt trong đầu nảy ra một sáng kiến. Nàng cẩn thận đặt chiếc gối dài ngay giữa, làm vạch ngăn giữa mình và Viễn Kỳ, rồi lặng lẳng nằm xuống.

Đêm dung dị chở che giấc ngủ của muôn loài trong yên bình, thanh thản. Viễn Kỳ và Tử Yên vô tình tựa vào nhau. Mỗi người đều đang theo đuổi giấc mộng riêng, cho đến khi âm vang sớm bình minh bắt đầu le lói ngoài song cửa.
Tiếng gà gáy lảnh lót làm Viễn Kỳ tỉnh giấc. Chàng ngồi dậy, tựa lưng lên thành giường. Viễn Kỳ khẽ đảo mắt rồi chậm rãi nhìn sang bên cạnh.

Bất chợt…
Những xúc cảm không tên, mờ nhạt cứ lần lượt thoáng qua.
Cảm giác khi thức giấc, đối diện với mình không còn là bốn bức tường lạnh lẽo thường nhật.
Cảm giác khi sẻ chia chiếc giường rộng hằng ngày với một người con gái, vừa lạ vừa quen.
Cảm giác khi ngắm nhìn gương mặt ấy vô tư như mục đồng say ngủ, gần đến mức có thể nghe thấy cả hơi thở nhẹ, dịu dàng như vô thực.
Kì lạ.
Khó hiểu.
“Chết tiệt! Tất cả xúc cảm này là gì thế không biết!”
Viễn Kỳ khoác áo lên người rồi bước nhanh ra ngoài.

Khi Viễn Kỳ quay lại, Tử Yên vẫn yên vị trên giường. Biết rõ nếu không đánh thức nàng, thể nào lát nữa cả hai cũng sẽ gặp rắc rối. Nghĩ ngợi một hồi, chàng đành miễn cưỡng bước vào.

- Này!… Này! Dậy đi, trời sáng rồi đấy!
- Ư…ư…Còn sớm mà, cho con ngủ tí nữa đi mẹ. – Tử Yên nhăn nhó rồi kéo chăn phủ kín đầu.
- Ai là mẹ của cô, có dậy ngay không thì bảo!
Tử Yên giật mình mở mắt. Gương mặt đằng đằng “sát khí” của Viễn Kỳ khiến nàng thoáng ngây người, rồi lập tức hồi tỉnh. Tử Yên hét toáng lên:
- Huynh làm gì thế hả?
Viễn Kỳ chưa từng thấy ai ngủ say đến thế. Gọi cả buổi mà Tử Yên vẫn chẳng phản ứng. Chàng rất nhanh đã không còn kiên nhẫn. Trong lúc mơ ngủ Tử Yên còn dám nhầm chàng là mẫu thân. Giọng nói trầm ấm, đầy sức hút của chàng có chỗ nào giống mẹ nàng chứ. Thẹn quá hóa giận, Viễn Kỳ kéo phăng chăn đang cuộn chặt trên người Tử Yên, lấy hơi hét lớn. Rốt cuộc nàng cũng chịu tỉnh dậy. Hễ ở cạnh Tử Yên, hình tượng công tử hào hoa phong nhã mà Viễn Kỳ cố công xây dựng, cứ chốc chốc lại bị nàng đạp đổ.

- Gọi cô dậy chứ làm gì. Cô không nhớ hôm nay còn buổi lễ dâng trà cho cha mẹ ta nữa à?
- Dâng trà? – Tử Yên vừa dụi mắt, vừa uể oải hỏi lại.
- Thôi đừng nói nhiều, phòng tắm ở ngoài kia, cô mau đi chuẩn bị rồi ta dẫn xuống bếp. Mẹ ta mà đến thì không xong đâu.
- …Biết … rồi.
Tử Yên bước xuống giường mà hai mắt cứ díp lại bướng bỉnh. Chỉ nghe Viễn Kỳ kịp kêu lên hai tiếng :“ Coi chừng! ” Liền sau đó, đầu nàng đã đâm sầm vào thành cửa.
Thấy vậy, Viễn Kỳ nhanh chân bước đến, lo lắng hỏi:
- Không sao chứ?
Tử Yên tỉnh cả ngủ. Nàng ngước lên nhìn chàng, mặt tràn đầy nộ khí.
- Đồ độc ác, thấy tôi sắp đâm vào cửa mà không chịu la lên. Muốn tôi bị u đầu chết sao?
- Ta có nói, ai bảo cô không nghe.
- Hứ!
Viễn Kỳ dở khóc dở cười nhìn Tử Yên. Chàng nhận ra nàng không chỉ đặc biệt thú vị, ương bướng, trẻ con, mà còn rất vụng về. Trông Tử Yên ngúng nguẩy bỏ đi, không quên ném lại ình cái nguýt dài sắc lẻm. Viễn Kỳ chỉ còn biết ngán ngẩm lắc đầu.
- Đây là nương tử của ta sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận