Từ Không Diễn Ý


Thư Linh, Diệp Cảnh Hành cùng Nguyễn Từ ba người đứng ở trên ban công, phía sau là tiếng nhạc luân phiên vô cùng nào loạn, không khỏi lan đến trên ban công có chút quạnh quẽ.

Thư Linh chậm rãi mở miệng: “Mẹ chính là muốn cùng các con nói chuyện thẳng thắn, chuyện của Nguyễn Từ khi còn nhỏ sự là mẹ tiết lộ cho Đào Văn Trạch, lúc trước nó tìm được mẹ, cùng mẹ nói Nguyễn Từ là lấy hoàn cảnh của Hoành Thái uy hiếp Cảnh Hành, Cảnh Hành ở Nguyễn gia bị nhiều ít ủy khuất, mẹ vừa nghe liền tin, Đào Văn Trạch hỏi mẹ có biết chuyện Nguyễn Từ rốt cuộc có cái bệnh chướng ngại tâm lý hay không, mẹ lúc ấy cũng tức giận, đã bị nó lôi kéo nói, sau mẹ lại mới biết được nó ở công ty náo loạn một hồi, bệnh cũ của Nguyễn Từ còn bởi vậy tái phát, nhưng lúc ấy con một hai phải từ trong nhà dọn ra ngoài, mẹ còn tưởng rằng đều là Nguyễn Từ xúi giục, cho nên liền không cùng các con nói.

”Diệp Cảnh Hành vừa nghe đến “Đào Văn Trạch” tên này liền nhịn không được nhíu mày, “Lời mẹ vừa mới nói con đều biết, Đào Văn Trạch cùng con nói qua.

”Thư Linh mở to hai mắt nhìn, sau đó dường như mất sức lực lảo đảo một bước, Nguyễn Từ vội vàng đi lên đỡ lấy bà.

Thư Linh cười khổ nói: “Khó trách tại sao con một hai phải dọn ra ngoài, bắt đầu từ lúc ấy, con liền đối với mẹ hoàn toàn thất vọng rồi phải không?”Diệp Cảnh Hành không lên tiếng, nhưng ý tứ rất rõ ràng.

“Sau cha con cùng mẹ nói thật chuyện Nguyễn thị cứu Hoành Thái, mẹ mới biết được Nguyễn Từ có bao nhiêu thích con, nhưng lúc ấy, con đã cùng mẹ xa cách.

”“Mẹ không nợ con cái gì, nhưng mẹ thiếu Tiểu Từ một câu xin lỗi.

”Nguyễn Từ có chút không biết làm sao, kẹp ở giữa Diệp Cảnh Hành cùng Thư Linh vô cùng khó xử, “Con không ——”“Thực xin lỗi, Tiểu Từ, thật sự thực xin lỗi.

” Thư Linh cúi đầu trịnh trọng mà nói.


“Mẹ, không cần xin lỗi, mẹ chỉ là quá quan tâm Cảnh Hành, con hiểu mà, cũng biết mẹ hiện tại đối với con không hề có hiểu lầm, vậy đủ rồi.

”Diệp Cảnh Hành từ phía sau đem Nguyễn Từ ôm lấy, Thư Linh biết, cho dù ngoài miệng giải hòa, nhưng Diệp Cảnh Hành một chốc một lát không có khả năng cùng bà thôi có hiềm khích, vết rách không phải một ngày tạo thành, tự nhiên khép lại cũng không có khả năng một lần là xong.

Bà ích kỷ nên đổi lấy con trai xa cách, Thư Linh rốt cuộc biết Diệp Minh Hà vì cái gì sẽ đột nhiên trông già nua rất nhiều.

Không có liên quan với sự nghiệp cùng danh dự, làm cha mẹ mà thiếu sót để hình tượng bọn họ ở trong mắt con cái ầm ầm sập.

Là cha mẹ không hề để con cái tôn trọng cùng tín nhiệm, đó là quan hệ cùng con đứt gãy.

Diệp Minh Hà lặp đi lặp lại nhiều lần mà quấy nhiễu Diệp Cảnh Hành gây dựng sự nghiệp, Thư Linh liên tiếp xúi giục Diệp Cảnh Hành ly hôn, hai người bản chất giống nhau, đều là đem Diệp Cảnh Hành càng đẩy càng xa.

Trên thế giới này có thể không có nửa điểm tư tâm mà yêu Diệp Cảnh Hành, trừ bỏ cha mẹ, lại còn thêm Nguyễn Từ, Diệp Cảnh Hành sao còn có thể ở lại trong nhà?Thư Linh trước kia vẫn luôn kỳ quái thái độ của Diệp Cảnh Hành đối Nguyễn Từ vì cái gì chuyển biến đến nhanh như vậy, hiện tại bà đã biết, hết thảy đều là thuận theo tự nhiên.

“Bọn con ổn, mẹ yên tâm.

” Diệp Cảnh Hành ôm Nguyễn Từ vào phòng trước, để lại cho Thư Linh một câu.

Thư Linh không có dũng khí lại tới nhìn bọn họ.

Hai người từ ban công trở lại phòng bệnh, Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ ôm ở trước ngực, cúi đầu dựa vào bên tai Nguyễn Từ hỏi: “Anh cũng vẫn luôn thắc mắc, ngày đó ở trong văn phòng, Đào Văn Trạch rốt cuộc cùng em nói gì đó?”Nguyễn Từ hô hấp cứng lại, “Không có gì.

”Diệp Cảnh Hành cũng không vội, chỉ sâu kín mà nhìn cậu, chờ cậu cúi đầu đầu hàng, Nguyễn Từ ở trước mặt Diệp Cảnh Hành từ trước đến nay thẳng thắn thành khẩn, do dự nửa khắc, vẫn là đưa lỗ tai nói: “Cũng không có gì đáng sợ, cậu ấy chỉ là nói em cười rộ lên thực ghê tởm.

”Diệp Cảnh Hành chợt buộc chặt cánh tay ôm lấy eo Nguyễn Từ, Nguyễn Từ thậm chí có thể ngửi được trong không khí đột nhiên tràn đầy tin tức tố của Alpha, Diệp Cảnh Hành vẫn là tức giận.

“Kỳ thật cậu ấy nói lời này, em vốn dĩ cũng không thèm để ý, chính là thực vừa khéo, cậu ấy lại nói ngữ khí giống mẹ em như đúc, làm em cảm thấy giống như lại về tới khi còn nhỏ, thật là đáng sợ, thật sự, cái loại bóng đè một lần nữa đánh úp lại cảm giác thật là đáng sợ,” Nguyễn Từ ngữ khí bình đạm, giống như đang kể chuyện của người khác, “Cậu ấy cũng là chó ngáp phải ruồi, phỏng chừng cũng không dự đoán được em sẽ phản ứng lớn như vậy, sau lại sợ anh nghĩ cậu ấy làm em bị thương, liền lấy mảnh thuỷ tinh cắt chính mình, giả bộ một bộ vô tội bị hại.

”Nguyễn Từ biết chính mình không nên cao hứng kể lại chuyện này, chỉ là trong lòng chung quy là bất bình, “Em lớn như vậy, vẫn là lần đầu tiên gặp được người đáng ghét như vậy.


”“Là anh không tốt, liên lụy đến em.

” Diệp Cảnh Hành trong lòng khó chịu.

“Anh ưu tú như vậy, có người theo đuổi cũng thực bình thường a,” Nguyễn Từ tỏ vẻ hiểu, hôn hôn Diệp Cảnh Hành “Đương nhiên, sau khi kết hôn liền không thể lại có.

”“Tuân mệnh, lão bà đại nhân.

”Đột nhiên một tiếng khóc đánh vỡ hai người thân mật, Tiêu Mẫn vội vã đem Cười Cười ôm lại đây, đối với Nguyễn Từ nói: “Cười Cười đói bụng.

”Nguyễn Từ sửng sốt vài giây, mới phản ứng lại, đây là lần đầu tiên cậu cho con bú.

Mọi người đều đi ra ngoài trước, chỉ chừa Diệp Cảnh Hành một nhà ba người.

Nguyễn Từ ngay từ đầu còn có chút thẹn thùng không thích ứng, bị Diệp Cảnh Hành cởi một loạt cúc áo ngủ, lộ ra bộ ngực trắng nõn, trẻ sơ sinh đối sữa mẹ thực mẫn cảm, ngửi thấy muif của sữa mẹ lập tức há to miệng, liền khóc đều đã quên.

Diệp Cảnh Hành liền từ phía sau nâng đầu nhỏ của Cười Cười đưa đến phía trước, mãi cho đến khi núm ti của Nguyễn Từ bị tiểu gia hỏa ngậm lấy, trẻ con giống như trời sinh liền sẽ mút vào, rõ ràng cái gì cũng không biết, lại biết mút ti thật mạnh, Nguyễn Từ còn có thể nghe được tiểu yết hầu của cậu là phát ra tiếng lộc cộc lộc cộc, Diệp Cảnh Hành lúc trước tìm các biện pháp để có sữa tốt nhất, cho nên hiện tại sữa thực đủ, có thể đủ cho Diệp tiểu thiếu gia uống thoải mái.

“Không thể uống quá no.

” Diệp Cảnh Hành mới vừa nói xong, liền thấy Cười Cười đánh cái nho nhỏ nấc lên một cái, Diệp Cảnh Hành nhớ tới lời bác sĩ dặn dò, vội vàng đem Cười Cười dựng bế lên, ở trong tay đung đung, xác định không có sặc, mới đem nó lại thả lại trong lòng Nguyễn Từ.


Nguyễn Từ nhìn Diệp Cảnh Hành hơi có chút hoảng loạn nhưng thuần thục, lại hâm mộ lại vui mừng, chính lúc ôn nhu mà nhìn Diệp Cảnh Hành, lại thấy Diệp Cảnh Hành cũng đang nhìn cậu.

Diệp Cảnh Hành nắm cằm cậu nâng lên, Nguyễn Từ nghi hoặc khó hiểu, thẳng đến khi nhìn Diệp Cảnh Hành đến nhịn không được cười, mới phản ứng lại, cậu sờ sờ miệng mình, nơi đó vẫn vẫn duy trì trạng thái cong lên.

“Em cười rộ lên ——”“Rất đẹp, thật sự, rất đẹp.

” Diệp Cảnh Hành nghiêm túc mà nói.

Cười Cười ở trong lòng ngực cậu phát ra tiếng “Khanh khách”, như là đồng ý với cha cậu bé.

Nguyễn Từ cúi người hôn lên khuôn mặt nhỏ vừa non vừa mềm của Cười Cười một cái, “Ân, em đã biết.

”Diệp Cảnh Hành đem Nguyễn Từ cùng Cười Cười đồng loạt ôm lấy, nhẹ giọng nhưng hữu lực mà nói: “Từ từ sẽ tốt thôi, anh cùng con sẽ cùng giúp em được không?”Nguyễn Từ liên tiếp nói được, như là tìm thấy một bóng đèn dầu trong quãng đời âm u của cậu, không khỏi cảm kích.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận