Tử khí đông lai


Chương 73
 
Hôm nay Hàn phủ đột nhiên gửi thiếp mời tới, mời nữ quyến Tô phủ tới làm khách.
 
Lão phu nhân hơi kinh ngạc.

 
"Lần trước là thăng quan nên có mời một lần, không biết hôm nay là vì gì." Vì Hàn phu nhân luôn luôn rất thanh cao, không thích náo nhiệt: "Nhưng đã mời thì cũng không tiện từ chối, con thu xếp rồi dẫn Cẩm Nhi, Nguyên Nguyên đi đi."
 
Giờ bà rất yên tâm về Nguyễn Trân.
 
Nguyễn Trân dạ một tiếng rồi nói về chuyện Tào quốc công phủ và Lục gia kết thân: "Quản sự hỏi ta, ta cũng không tiện quyết định, ngài thấy đưa lễ gì mới tốt ạ?"
 
Tháng sau Lục Tĩnh Anh sẽ gả qua đó.
 
Lão phu nhân lộ vẻ không vui: "Tên bất hiếu Hoán Dương kia làm muội muội ta tức giận đến mức nào! Dạy dỗ ra một nữ nhi độc ác như vậy, ta không muốn để ý tới bọn chúng chút nào; nhưng dù gì cũng quen biết mấy chục năm, con cứ tùy ý chọn thứ gì quý giá tặng sang đó, cũng coi như là tận tình tận nghĩa của hai nhà chúng ta." Chẳng qua là vì nể mặt Tào quốc công, lão phu nhân cũng không muốn đắc tội bên đó. 
 
Tùy ý chọn thì có nghĩa là không thể tặng những vật mà tổ tiên truyền xuống, đều là bảo vật quý hiếm, vậy thì chỉ có thể chọn vài thứ quý giá nhưng nhà mình không coi trọng. Nguyễn Trân lĩnh hội xong, gật đầu một cái rồi ra ngoài gọi nha hoàn đi thông báo với hai vị cô nương chuyện Hàn gia mời khách.
 
Tô Nguyên đang học vẽ tranh với Tô Cẩm ở chỗ Lưu Yến Tri, nghe vậy bút trong tay run lên, bất giác nghĩ tới hôm đó ở bờ Vĩnh Định, vẻ mặt của Hàn Như Ngộ nhìn vô cùng đáng sợ.
 

Nhất định là hắn không vui.
 
Nhưng tại sao Hàn phu nhân lại mời các nàng chứ?
 
"Nếu hôm nay có việc thì thôi." Lưu Yến Tri cười, đứng dậy thu dọn giấy bút: "Để mai tiếp tục."
 
Hai vị tiểu cô nương cáo từ.
 
Thấy Tô Nguyên tâm sự nặng nề, Tô Cẩm kéo tay nàng lại trêu ghẹo: "Sao thế, sợ Hàn Như Ngộ ăn mất muội à, nhìn muội xem!"
 
"Nhị tỷ!" Tô Nguyên nghĩ là Tô Cẩm còn đang ghen ghét chuyện Hàn Như Ngộ chú ý mình, vội cãi lại: "Nào có chuyện này, ta chỉ cảm thấy kỳ lạ tại sao đột nhiên Hàn phu nhân lại mời chúng ta, bình thường hai nhà chúng ta cũng không qua lại nhiều."
 
Nhìn mặt nàng đỏ rần, Tô Cẩm bật cười: "Đừng sợ, dù Hàn Như Ngộ có thật sự thích muội thì ta cũng không để bụng đâu. Ta đã nghĩ kỹ rồi, lấy chồng thì phải gả cho người thật lòng với mình, nếu không thì còn có ý nghĩa gì? Toàn tâm toàn ý hầu hạ hắn ta, hắn ta lại không thèm nhìn mình lấy một cái, sống thế cũng quá khổ sở."
 
Tô Nguyên vừa kinh ngạc vừa vui sướng: "Tỷ nghĩ được như thế thì quá tốt rồi."
 
Tô Cẩm cười: "Đều nhờ muội, ai bảo Hàn Như Ngộ ưu ái muội quá chứ."
 
Nói thì nói như thế, nhưng trong giọng nói của nàng thật sự không hề có chút oán hận. Đúng là nàng ấy đã buông được rồi. Nhưng Tô Nguyên nghĩ đến Hàn Như Ngộ thì thật sự không biết phải hình dung tâm tình của mình như thế nào.
 
"Muội thích Nhị biểu ca đến thế sao?" Tô Cẩm cau mày nhìn nàng, nói thầm: "Đến mức không để được Hàn Như Ngộ vào mắt à?"
 
Nói cứ như nàng khăng khăng một mực với Lục Sách lắm vậy, chẳng qua do cân nhắc lợi hại nên nàng mới bằng lòng gả cho Lục Sách thôi. Nhưng nàng cũng lười phản bác Tô Cẩm, dù sao chuyện của bọn họ sớm muộn gì các trưởng bối cũng biết, đã hạ quyết tâm thì nàng sẽ không thay đổi.
 
Vì nếu đổi ý thì sẽ là đắc tội Lục Sách, nàng cũng không muốn có một kẻ thù đáng sợ như vậy.
 
Tô Nguyên chuyển hướng: "Chúng ta đi nhanh lên, nhất định mẫu thân đang chờ."
 
Nàng bước nhanh làm Tô Cẩm phì cười.
 

Ba người ngồi kiệu tới Hàn phủ.
 
Cả đoạn đường vắng ngắt, không có một người khách nào. Nguyễn Trân rất kinh ngạc, nàng cứ nghĩ là ít nhất Hàn phu nhân cũng sẽ mời Hàn thị và hai vị cô nương Lục gia.
 
"Phu nhân đang chờ các vị ở phòng khách ạ." Nữ quản sự đi trước dẫn đường.
 
Nhìn thấy ba người lần lượt vào cửa, Hàn phu nhân liền nhìn Tô Nguyên chăm chú.
 
Tiểu cô nương mặc một bộ y phục đơn giản nhưng không xoàng xĩnh, màu sắc cũng tươi mát, khuôn mặt như được vẽ ra từng đường nét một, xinh xắn động lòng người. Cử chỉ cũng đoan trang dịu dàng. Đột nhiên Hàn phu nhân cảm thấy mình không có gì để chê trách cả, trước kia Tô Nguyên cũng không để lại cho mình ấn tượng gì xấu, ngoại trừ thân phận thứ nữ.
 
Nhưng bây giờ đã là đích nữ.
 
Hàn phu nhân càng thêm hài lòng về Tô Nguyên.
 
"Hôm nay mời các vị đến là vì trước đó không lâu mới có được ít trà ngon, muốn mời các vị nếm thử, đúng dịp hoa quế trong phủ nở rộ, ta cảm thấy rất vui lại sợ Trung thu mọi người đều bận rộn, không bằng tụ họp sớm một chút." Hàn phu nhân mời Nguyễn Trân ngồi cạnh mình, lại đánh giá Tô Nguyên: "Tô phu nhân, Tam cô nương thật giống ngài, tìm khắp cả kinh thành cũng không có ai xinh đẹp bằng."
 
Tô Nguyên nghe mà bồn chồn trong lòng.
 
Phải biết trước kia Hàn phu nhân còn chẳng thèm hé mắt nhìn nàng, hôm nay thế nào lại vừa tới đã khen nàng rồi?
 
Nguyễn Trân cũng cảm giác được, khiêm tốn nói: "Nào có, người dựa vào ăn mặc, chẳng qua là tỉ mỉ trang dung thôi."
 
Hàn phu nhân cười một cái, gọi nha hoàn dâng trà.
 
"Năm nay Cẩm Nhi cập kê, sang năm là đến Nguyên Nguyên đúng không, sinh nhật nàng vào tháng mấy? Để ta biết mà sớm chuẩn bị." Hàn phu nhân nhắc tới Hàn thị: "Vị biểu muội kia của ta ấy mà, nói là coi hai đứa trẻ nhà ngài như con ruột, ta nhìn cũng thích."
 
Nhưng lễ cập kê của Tô Cẩm, Hàn phu nhân còn không tới mà chỉ gửi tặng một phần hậu lễ.
 
"Là tháng ba." Nguyễn Trân cố nén sự kinh ngạc trong lòng, cười nói: "Ta thay Nguyên Nguyên cảm ơn ngài trước."
 
Hai người nói càng nhiều, Tô Nguyên càng khủng hoảng.
 
Tại sao trông Hàn phu nhân như là rất thích mình vậy?
 
Nhưng kiếp trước, nếu không phải Hàn Như Ngộ khăng khăng cưới nàng thì nhất định Hàn phu nhân sẽ không đồng ý, tân hôn kính trà Hàn phu nhân còn không che giấu vẻ chán ghét trên mặt.
 
Chẳng lẽ năm đó chỉ thuần túy là vì mình khắc chết song thân, Hàn phu nhân cảm thấy mạng mình không tốt nên mới đối xử với mình như thế sao? Mà đời này, phụ mẫu mạnh khỏe, mẫu thân được phù chính, mình lại thành đích nữ.
 
Tô Nguyên suy nghĩ lung tung.
 
Trà này uống không ra mùi vị, hoa cũng không thể ngắm, vất vả lắm mới về tới nhà lại thấy bất an, không biết mẫu thân sẽ nghĩ như thế nào, và sẽ nói với tổ mẫu ra sao.
 
Trên thực tế Nguyễn Trân đã hiểu rõ, chỉ là còn không biết tại sao Hàn gia lại đột nhiên coi trọng Tô Nguyên. Nàng đứng phía dưới lão phu nhân, nói nhỏ: "Hàn phu nhân khen Nguyên Nguyên rất nhiều lần, còn hỏi về lễ cập kê, vô cùng coi trọng, ta cũng không biết nên đáp lại thế nào."
 
Nghĩ tới dung mạo mỹ lệ của cháu gái, lão phu nhân trầm ngâm: "Con đừng gấp, để ta đi hỏi muội muội xem, chắc sẽ không đến mức chưa để lộ ý gì đã tới cửa cầu hôn chứ?"
 
Vậy cũng đúng, dù nói thế nào thì Hàn phu nhân cũng rất thân với Hàn thị, hẳn là đã nói qua.
 
Nguyễn Trân cảm thấy an tâm hơn, nhưng đợi Tô Thừa Phương về vẫn không nhịn được đề cập với y: "Nguyên Nguyên mới mười bốn, ta còn chưa nghĩ tới chung thân đại sự của nó."
 
Tô Thừa Phương cười, xoa mặt nàng: "Có lẽ là quá giống nàng, gây sự chú ý!"
 
"Tướng công!" Nguyễn Trân xẵng giọng: "Chàng còn đùa ta, ta đang nói thật đấy, ta không nỡ để Nguyên Nguyên gả đi sớm như vậy, mà Hàn gia..."

 
"Thế nào, nàng ghét bỏ Hàn gia à?" Tô Thừa Phương hơi bất ngờ: "Hàn Như Ngộ là tuấn tài trong trăm có một đấy."
 
Nguyễn Trân cắn cắn môi.
 
"Có chuyện gì không thể nói với ta sao?" Tô Thừa Phương kéo nàng lại ôm vào lòng: "Có phải là cảm thấy Hàn phu nhân hơi nghiêm khắc không?"
 
"Ừm, Hàn phu nhân không giống như biểu muội ngài ấy." Nguyễn Trân nhíu mày: "Ta luôn cảm thấy đó là một người không dễ đối phó, ta không kỳ vọng Nguyên Nguyên có thể gả được vào thế gia vọng tộc. Có lẽ suy nghĩ của ta không phóng khoáng, không thể nhìn xa trông rộng như tướng công, nhưng bất kể là Cẩm Nhi hay Nguyên Nguyên, ta đều chỉ xem nhà chồng thế nào, cha mẹ chồng có hòa ái không, vị hôn phu có yêu thương chúng, có thể toàn tâm toàn ý đối xử tốt với chúng không."
 
Đây là không phóng khoáng, nhưng Tô Thừa Phương không hề chê bai, y ôm lấy nàng nói: "Ta nhớ rồi, nếu có nhà nào thích hợp thì nhất định sẽ thương lượng với nàng."
 
"Cảm tạ tướng công." Nguyễn Trân cực kỳ vui vẻ.
 
"Nếu cảm tạ thì phải có chút thành ý." Tô Thừa Phương cúi đầu nói thầm bên tai nàng một câu làm Nguyễn Trân đỏ bừng mặt, đứng dậy che mặt đi ra ngoài.
 
Tô Thừa Phương cười to.
 
Sắp tới Trung thu, ngày Lục Tĩnh Anh xuất giá cũng ngay sau đó. Nàng ta ngồi trên giường nghe nha hoàn bẩm báo sính lễ Tào quốc công phủ đưa tới, nghe một lúc lâu vẫn chưa báo xong là có thể thấy được sính lễ nhiều đến mức nào, cười đầy đắc ý. Nhưng vinh quang bậc này lại không có chỗ để khoe khoang, mấy người Lục Tĩnh Xu không để ý tới nàng ta, tổ mẫu, Nhị thúc cũng phân ra, càng nghĩ càng oán hận.
 
Nhất định sau này bọn họ sẽ phải hối hận vì đã xa lánh mình.
 
Nàng ta đứng dậy trang điểm, hỏi: "Đại ca vẫn không về sao?"
 
"Vâng ạ." Nha hoàn run lẩy bẩy.
 
Đồ khốn nạn! Lục Vanh cũng không nhìn xem chức vụ của mình là ở đâu ra, nếu không phải vì Ngô Tông Viêm thì hắn ta làm sao được làm Phó Chỉ huy sứ, thế mà lại vì Tô Cẩm mà muốn đoạn tuyệt quan hệ với mình.
 
Nếu không phải phụ thân chỉ có mình hắn ta là con trai trưởng thì nàng ta đã sớm lột chức quan này đi rồi, chỉ là không muốn làm quá tuyệt tình, bằng không nhà họ lại trở thành trò cười của kẻ khác.
 
Lục Tĩnh Anh tức giận đi ra ngoài.
 
Liêu thị đang muốn đi gặp quản sự, thấy nàng ta bèn cười: "Tĩnh Anh, sính lễ đã được để vào kho rồi, nếu con muốn xem thì lúc nào tới xem cũng được."
 
Có gì đáng xem, đều là tục vật, chỉ là có thể diện thôi, Lục Tĩnh Anh hiểu rõ mình gả cho Ngô Tông Viêm cũng không phải vì những vật này, mà là vì quyền thế trong tay Tào quốc công, có quyền thế mới có tất cả. Nàng ta hừ nhẹ một tiếng: "Không cần, mẹ giữ giúp con là được."
 
"Được." Liêu thị yêu thương khẽ vuốt tóc nàng ta: "Sao lại gầy đi rồi, con ấy đừng quá kén chọn, ta sẽ bảo phòng bếp đun tổ yến cho con tẩm bổ. Là Vanh..."
 
"Đừng nói nữa mẹ." Lục Tĩnh Anh buồn bực: "Huynh ấy chuyển hẳn sang bên kia ở rồi."
 
Nhưng Liêu thị chỉ có một đứa con trai, làm sao có thể mặc kệ Lục Vanh được. Lục Sách có trở mặt thành thù với Lục Hoán Dương cũng được nhưng sau này Lục Vanh còn phải thừa kế Uy Viễn Hầu phủ: "Nó chỉ nhất thời hồ đồ thôi, chờ con thành thân nhất định nó sẽ về, lấy vợ xong tính tình cũng sẽ thu liễm hơn."
 
"Ngài muốn cưới vợ cho đại ca à?" Lục Tĩnh Anh sững sờ.
 
Trong mắt Liêu thị, Lục Vanh chỉ bị Tô Cẩm mê hoặc nên nhất thời nghĩ quẩn, nhưng chỉ cần tìm cho nó một thê tử mỹ mạo hiểu chuyện thì nhất định sẽ quay đầu.
 
"Đúng vậy, ta cũng đã tìm được người thích hợp rồi, lần sau sẽ nói với con." Liêu thị bước nhanh đi.
 
Lục Tĩnh Anh cúi đầu suy nghĩ, có lẽ mẫu thân nói đúng, dù sao người đại ca này của nàng ta cũng rất ngu si, chỉ cần dùng nữ nhân là có thể lung lạc được rồi.
 
Nàng ta đi dạo một vòng ngắm hoa, nhưng đủ loại kỳ hoa dị thảo cũng không thể làm nàng ta hứng thú. Trước kia ở cùng mấy người Lục Tĩnh Xu náo nhiệt biết bao! Bọn họ đều vây quanh mình, thích mình, nhưng tất cả những thứ này đều đã không còn.

 
"Bên kia có gì mới không?" Lục Tĩnh Anh hỏi nha hoàn.
 
Nha hoàn lắc đầu nói: "Không có gì ạ... Nhưng nô tỳ nghe nói Hàn phu nhân có mời Tô phu nhân và hai vị cô nương qua làm khách, nghe nói Hàn phu nhân rất tán thưởng Tam cô nương."
 
"Thật sao?" Lục Tĩnh Anh nhịn không được bật cười.
 
Ngày đó Tô Cẩm rơi xuống nước, cố sống cố chết cũng muốn bơi về phía Hàn Như Ngộ, hành vi này thật khiến người ta kính nể, nhưng bây giờ người Hàn phu nhân thích lại không phải là Tô Cẩm.
 
Tô Cẩm vẫn sẽ thân thiết với Tô Nguyên như trước sao?
 
"Hàn phu nhân coi trọng Tô Nguyên?" Lục Tĩnh Anh cười.
 
"Cái này nô tỳ không biết ạ."
 
"Sao lại không biết?" Lục Tĩnh Anh nhíu mày: "Chuyện đã rõ ràng như vậy rồi, ngươi đi nói với người khác đi, Hàn Như Ngộ coi trọng Tô Nguyên, muốn cưới nàng, mà Hàn phu nhân cũng có ý đó."
 
Nha hoàn giật mình, nhưng bị Lục Tĩnh Anh trừng một cái liền không dám hé miệng, gật đầu rời đi.
 
Ngày hôm sau chuyện này liền truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ, còn nghe phong thanh là truyền ra từ Lục gia, Hàn phu nhân và Hàn thị là biểu tỷ muội nên chắc hẳn tin này không phải giả, ai nghe cũng tưởng thật.
 
Lão phu nhân chấn kinh, vội vội vàng vàng đi gặp Lục Thái Phu nhân.
 
"Có chuyện gì thế? Ta còn chưa kịp thương lượng với ngươi mà bên ngoài đã ồn ào như thế rồi." Lão phu nhân nói: "Có phu nhân nào không từng tán thưởng cô nương nhà khác đâu. Hàn phu nhân mới chỉ khen Nguyên Nguyên vài câu sao tất cả mọi người đã làm như thật rồi thế!"
 
"Ta đã bảo Thừa Phương tới nha môn bắt hết những người tung tin đồn nhảm lại rồi."
 
Lục Thái Phu nhân lau mồ hôi: "Ta cũng mới biết, nhưng ngươi đừng gấp, chuyện này không có bằng chứng, mấy hôm nữa cũng sẽ dịu đi thôi. Nhưng Hàn phu nhân… thật sự không có ý này sao?"
 
"Có lẽ là có nhưng cũng không phải thật, hai nhà kết thân làm gì có chuyện vội vàng như thế, nhất định phải bàn bạc cho thật kỹ." Lão phu nhân nói: "Nếu Hàn gia thật sự có thành ý thì đương nhiên chúng ta sẽ cân nhắc, nhưng xảy ra chuyện này thật sự là sát phong cảnh, cũng không biết là ai làm, may mà Nguyên Nguyên và Hàn công tử chưa từng gặp riêng, không có gì để nói xấu bằng không đến thanh danh cũng bị hủy."
 
Lục Thái Phu nhân liên tục gật đầu: "Cũng may cũng may."
 
Lúc hai vị trưởng bối đang nói chuyện thì Lục Sách từ trong cung trở về. Thấy hắn vừa cởi phục sức đã thay một bộ y phục dạ hành, Trần Tân kinh ngạc hỏi nhỏ: "Công tử, ngài muốn đi đâu thăm dò ạ? Không cần thuộc hạ đi sao ạ?"
 
Bình thường những chuyện này đều là bọn họ làm thay.
 
Lục Sách nhìn ra ngoài cửa sổ, trời đã dần tối.
 
"Quả là có chuyện muốn các ngươi đi làm."
 
Trần Tân nghe xong, sắc mặt nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp.
 
Đã gần đến giờ Tý, Tô Nguyên còn chưa ngủ, lăn qua lộn lại trên giường, đầy bụng tâm tư.
 
Thật sự không ngờ đời này sẽ xảy ra chuyện như thế. Hàn phu nhân mới chỉ mời nhà họ qua làm khách một lần mà bên ngoài đã đồn đại ầm lên rồi.
 
Cái gì mà hai nhà muốn kết thân, là đi thương nghị hôn sự, còn nói Hàn Như Ngộ không phải nàng không cưới, Tô Nguyên đều không hiểu nổi câu này là do Hàn Như Ngộ thả ra hay ai nói. Nếu là vế trước thì Hàn Như Ngộ cũng quá đáng sợ, may mà nàng luôn nỗ lực tránh hắn ta, hai người chưa từng có tiếp xúc thân mật.
 
Nếu không lần này sợ là thảm rồi.
 
Nhưng dù thế cũng vẫn thấy phiền lòng.
 
Không biết tổ mẫu, phụ thân sẽ giải quyết như thế nào?
 
Nàng lật người, cảm thấy hôm nay sẽ không ngủ được, ai ngờ đột nhiên nghe được tiếng mở cửa, cứ nghĩ là Bảo Lục đến xem mình ngủ chưa nên sợ nha đầu ngốc này lo lắng, nàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
 
Lông mi tiểu cô nương rung lên giống như cánh bướm. Lục Sách ngồi xuống bên giường nhìn nàng chăm chú, nhìn gương mặt trắng nõn, chiếc mũi thẳng tắp và bờ môi căng mọng của nàng, trong lòng bất giác nhớ lại ngày hôm đó hai người gần như dính sát vào nhau.
 
Hô hấp của hắn đột nhiên trở nên dồn dập.
 

Tô Nguyên cảm thấy bất thường, lập tức mở mắt ra.
 
Gương mặt thiếu niên đập vào mắt làm nàng kinh hoảng.
 
Sợ nàng kêu lên, Lục Sách vội vàng che miệng nàng lại: "Nha hoàn của muội đều choáng rồi, không ai phát hiện đâu, đừng kêu, ta có chuyện muốn hỏi muội."
 
Thì ra là thế, Tô Nguyên nhẹ nhàng gật gật đầu.
 
Lục Sách buông tay ra, chỉ cảm thấy lòng bàn tay vẫn còn hơi ấm nàng vừa thổi vào, không khỏi đỏ mặt.
 
"Ta đã nghe chuyện Hàn gia." Hắn nói.
 
Thì ra là vì chuyện này. Tô Nguyên vui mừng ngồi dậy, đang lúc không có ai để thương lượng, nhưng nàng đã quên là mình đang mặc áo ngủ, hai cánh tay ngọc lộ ra, còn cả một phần ngực giống như mỹ ngọc. Năm trước nàng đã có quý thủy, đã bắt đầu phát dục.
 
Quá đột ngột, Lục Sách chỉ cảm thấy đầu mình ầm một tiếng, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng lên.
 
Thấy ánh mắt thiếu niên khác biệt, Tô Nguyên mới nhớ ra, vội vàng kéo chăn lên bọc kín mình lại.
 
Có đôi khi nàng sẽ quên mất giới tính của Lục Sách, chỉ coi hắn là đồng bọn, nhưng sang năm Lục Sách cũng đã mười chín, là một nam nhân thật sự.
 
Nàng cũng đỏ mặt, cúi thấp đầu.
 
Lục Sách nhìn nàng, cảm thấy Tô Nguyên hình như muốn quyến rũ mình, sao nàng có thể để lộ tư thái này tùy tiện thế chứ. Nhưng trong lòng hắn lại thấy vui vẻ, đã như vậy thì Tô Nguyên càng không thể gả cho người khác, thậm chí nàng đã sớm không coi mình là người ngoài nên mới làm như thế.
 
"Nguyên Nguyên." Hắn đột nhiên gọi nhũ danh của nàng.
 
Giọng nam nhân dịu dàng lại hơi khàn, gọi làm Tô Nguyên run lên, rõ ràng nàng cảm giác được Lục Sách đã động tình, đột nhiên cảm thấy thẹn thùng.
 
Thật ra nếu không phải tại mình cố ý đi tìm hắn ở Bạch Mã tự thì đời này chắc Lục Sách cũng chẳng chú ý tới mình, cũng sẽ không xảy ra chuyện như bây giờ.
 
Có lẽ mình cũng nên đối tốt với Lục Sách một chút, nàng dạ một tiếng.
 
Thấy nàng không cự tuyệt, Lục Sách tâm hoa nộ phóng, đánh bạo nắm chặt lấy tay nàng: "Nguyên Nguyên, nếu không mai ta cầu hôn luôn nhé, chỉ cần chúng ta đính hôn thì dù có đồn đại gì cũng sẽ tự tản mất."
 
Tô Nguyên giật mình: "Ngày mai?"
 
Nàng mới mười bốn tuổi thôi.
 
"Chỉ là đính hôn, có thể chờ sang năm mới thành thân." Lục Sách cảm thấy tay Tô Nguyên thật mềm mại, cầm vô cùng dễ chịu, hắn cảm thấy mình chờ không kịp nữa rồi.
 
Hôm nay nghe những lời đồn đại ở bên ngoài thật sự khiến hắn nổi trận lôi đình, hắn còn ngờ rằng Hàn Như Ngộ là người đứng sau chuyện này.
 
May mà Tô Nguyên không thích Hàn Như Ngộ, nếu không hắn thật sự không biết phải làm sao!
 
Tô Nguyên chần chừ.
 
"Nàng không muốn sao?" Lục Sách không nhận được câu trả lời của nàng liền nhíu mày.
 
Trong mắt hắn như có một ngọn lửa lớn đốt cháy mặt nàng, dù Tô Nguyên đã nghĩ tới chuyện gả cho Lục Sách thì cũng không ngờ rằng nhanh như vậy, nàng không nhịn được mà thấy hốt hoảng.
 
Chẳng lẽ nàng thật sự không đồng ý sao? Bọn họ đều đã vậy rồi, nàng còn bảo hắn đưa họa mi góp thành đôi, Lục Sách dụ dỗ: "Không phải nàng muốn thương nghị đại kế với ta sao, nàng sớm gả tới thì chúng ta muốn nói gì cũng được, ta đều có thể nghe... Hơn nữa hai nhà cũng gần, nàng muốn về nhà mẹ đẻ lúc nào cũng được, ở lại cũng không sao, ta không ngăn cản nàng."
 
Tô Nguyên giật mình.
 
Tốt như vậy ư...
 
Phải biết, người nàng không nỡ rời xa nhất chính là mẫu thân, giờ còn thêm cả đệ đệ muội muội.
 
Tô Nguyên nhất thời váng đầu liền muốn đáp ứng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui