Tử khí đông lai


Chương 72
 
Giang gia nữ quyến đã tới, lão phu nhân và Nguyễn Trân đang dẫn hai đứa cháu gái ra tiếp khách.
 
Nói đến Giang gia, cũng có thể coi là thế đại trâm anh nhưng đến thế hệ này đã không còn có người nổi bật, Giang lão gia tử giờ đang nhậm chức Tri phủ ở Chiết Giang.

 
Nghe nói Tô Thừa Phương đang tìm thê tử cho em vợ, Giang phu nhân liền cân nhắc một hồi. Căn cơ Tô gia vững chắc, Tô Thừa Phương rất có năng lực, nhà mẹ đẻ của lão phu nhân là Chu gia cũng rất phát triển, còn có Lục gia, dù đã phân gia nhưng Lục gia nhị phòng Lục Hoán Vân làm người trung nghĩa nhân hậu, Hàn thị lại xuất thân danh môn thế gia, mấy nhà thân thích đều rất không tệ.
 
Hơn nữa gia sản Nguyễn gia phong phú, mặc dù Nguyễn Trực có hơi lớn tuổi nhưng thắng ở dung mạo đoan chính, bà ấy đã từng gặp, có thể chấp nhận được, nam nhân lớn tuổi cũng biết thương thê tử hơn.
 
Cho nên Giang phu nhân càng nghĩ càng hài lòng, trước khi đi đã căn dặn nữ nhi phải chú ý lễ nghĩa. Giang cô nương cũng rất nghe lời, ngôn hành cử chỉ mười phần hào phóng, lão phu nhân quan sát thấy vậy bèn âm thầm gật đầu, nếu Nguyễn Trực có thể lấy Giang cô nương này thì cũng là chuyện tốt.
 
Lão thái thái tới xem cũng rất vui vẻ, bởi vì Giang cô nương mặt mũi hiền lành, tính tình đôn hậu, chỉ là dáng người hơi nhỏ, đứng cạnh Nguyễn Trực trông càng nhỏ bé.
 
Đáng tiếc Nguyễn Trực không vừa lòng.
 
Y đã vốn chẳng có lòng dạ nào, Giang phu nhân nói chuyện với mình cũng chỉ khách sáo, vẻ mặt thì nhàn nhạt, lão thái thái thấy vậy rất muốn trách cứ nhưng trước mặt mọi người lại không tiện mắng con trai.
 
Nguyễn Trân thấy thế liền muốn khuyên Nguyễn Trực, mượn cớ: "Hôm trước ta mới có được một khối ngọc, ca ca xem giúp ta đi."
 

Hai người cùng đi ra ngoài.
 
Quanh đình vắng lạnh, Nguyễn Trân gọi Nguyễn Trực cùng đi: "Giang gia này, tướng công cũng đã suy tính một hồi mới chọn cho huynh, nói gia thế trong sạch, gia phong nghiêm cẩn, nghiêm túc mà nói thì huynh vẫn là với cao. Giang cô nương huynh cũng thấy rồi đấy, là tiểu thư khuê các... Huynh đừng vô lễ như vậy nữa, chọc mẫu thân lo lắng."
 

Muội muội có ý tốt, Nguyễn Trực biết, nhưng y vẫn không thể bắt ép bản thân.
 
"Ca ca!" Nguyễn Trân thấy y không nói lời nào bèn túm chặt lấy tay áo y: "Ca ca, huynh cũng nên có người làm bạn, trước kia luôn lo lắng ta làm thiếp, giờ đến phiên ta, huynh cũng phải hiểu ta bây giờ chứ."
 
Nguyễn Trực mềm lòng, thở dài nói: "Để ta cân nhắc được không? Dù sao cũng liên quan đến chung thân đại sự."
 
"Vậy huynh thấy Giang cô nương thế nào?"
 
"Cũng được." Thật ra Nguyễn Trực còn chẳng nhìn kỹ, chỉ liếc qua một cái đã biết mình sẽ không động tâm, chẳng qua y chỉ trấn an Nguyễn Trân mà thôi: "Ta sẽ suy nghĩ cẩn thận."
 
Nguyễn Trân thở phào một hơi.
 
"Lát nữa ta sẽ nói chuyện với Giang cô nương, cũng có thể hiểu rõ hơn một chút."
 
"Được, vậy muội đi đi." Nguyễn Trực đứng trong đình: "Trong ấy đều là nữ quyến, ta cũng không tiện ngồi lâu, lát nữa ta sẽ đi gặp muội phu."
 
Nguyễn Trân gật gật đầu, quay người về chính sảnh.
 
Tô Nguyên cũng mượn cơ hội này chạy tới, mắt thấy Nguyễn Trân đi liền rón rén tới đình.
 
"Cậu!" Nàng gọi một tiếng.
 
Nghe thấy giọng cháu gái, Nguyễn Trực liền đau đầu.
 
Tô Nguyên nhận ra, biết cậu bị nàng làm phiền nhiều nhưng có lẽ đây là lần cuối cùng, nàng giữ chặt tay áo Nguyễn Trực, nói nhỏ: "Cậu, người thân thiết nhất với con trên đời này, trừ tổ mẫu, cha mẹ, ngài xếp thứ tư, nhưng con tín nhiệm ngài nhất."
 

A, biết nói lời nịnh nọt cơ đấy.
 
Nguyễn Trực liếc xéo nàng một cái: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
 
"Ngài có biết Trương Tôn Tích không?" Tô Nguyên hỏi.
 
"Họ hàng của Tào quốc công à?"
 
"Đúng! Nhà họ cầu hôn Văn Huệ tỷ, con muốn nhờ cậu điều tra hộ con xem Trương Tôn Tích có chỗ nào không ổn không, để còn từ hôn."
 
"Đứa nhỏ này..." Nguyễn Trực nhìn nàng: "Trên đời này có chuyện gì con không quản sao?"
 
"Có ạ." Tô Nguyên nhón chân lên, ghé sát vào tai y: "Chuyện của ngài và tam biểu ca con sẽ không quản, bây giờ con cũng chỉ mở một mắt nhắm một mắt thôi, còn nếu cậu không giúp đỡ thì con đành phải đi hỏi phụ thân vậy."
 
Ngày càng to gan, còn dám uy hiếp mình. Nguyễn Trực đột nhiên hiểu ra tại sao Lục Sách lại bất đắc dĩ đến thế, đứa cháu gái này cũng có chút năng lực. Y giả ngu: "Chuyện gì, sao ta không biết?"
 
Tô Nguyên nhìn xung quanh rồi cầm lấy tay Nguyễn Trực, viết lên lòng bàn tay y hai cái tên: Thái Dung, Tào quốc công.
 
Sợ Nguyễn Trực không rõ tâm tư của mình, nàng dứt khoát viết cả Ngô Thái hậu.
 
Nguyễn Trực run tay, suýt thì trợn lác cả mắt.
 
Rốt cuộc là Lục Sách nói cho nàng biết hay tự nàng đoán được? Nếu là vế sau thì cũng quá kỳ dị, một tiểu cô nương quanh năm không ra khỏi cửa được mấy lần sao có thể có tuệ căn bậc này? Tuy ngày xưa y có mời tiên sư phán mệnh cho Tô Nguyên, nói tử khí đông lai nhưng thật ra chính y cũng không coi là thật.
 
Thấy Nguyễn Trực kinh ngạc, Tô Nguyên cũng trộm vui mừng. Nàng không sợ Nguyễn Trực nghĩ gì vì trong lòng nàng, nàng đã sớm cùng hội với Nguyễn Trực và Lục Sách. Bọn họ cảm thấy nàng thông minh hơn người thì càng tốt, để nếu sau này có chuyện gì thì sẽ tới thương thảo với nàng thì sao.

 
Đây cũng là mục đích của nàng.
 
"Thôi, chuyện này ta sẽ lưu ý thay con." Nguyễn Trực trấn định lại, đồng ý với Tô Nguyên.
 
Tô Nguyên còn trêu ghẹo: "Cậu, Giang cô nương này không tệ, cậu sớm cưới về một người mợ cho con đi!"
 
"Con..." Nguyễn Trực dựng râu trừng mắt.
 
Tô Nguyên vội vàng lủi mất.
 
Sau khi về, lão thái thái thấm thía nói với Nguyễn Trực: "Ta cảm thấy Giang cô nương không tệ, cả lão phu nhân và Trân nhi cũng nghĩ như vậy, ta thấy là nên chuẩn bị sính lễ thôi, Giang phu nhân tính tình niềm nở, cũng rất tán thưởng con, còn có nhà ai tốt hơn ư?"
 
Nguyễn Trực không nói gì.
 
Mẫu thân coi mình là cái gì, người không lấy nổi thê tử sao?
 
"Mẹ, ngài đừng quá vội vã như vậy..."
 
"Sao phải vội?" Thấy nhi tử không bằng lòng, lão thái thái nhịn không được bật khóc: "Còn không phải là vì ngươi? Ngươi có biết ta ngày ngày ăn không ngon ngủ không yên không, nếu sớm biết ngươi bất hiếu như thế thì ta đã không tới kinh thành, thà chết ở Tấn huyện cho xong."
 
Lời này đã có chút nặng.
 
"Mẹ, con trai không có ý này." Nguyễn Trực khó xử.
 
Lão thái thái không muốn nghe, bà ấy cảm thấy Nguyễn Trực đang nói dối, vì nếu thật sự có tâm thành gia thì sao bao năm vẫn không gặp được người phù hợp. 
 
Lão thái thái phất tay áo bỏ đi.
 
Nguyễn Trực nhìn theo bóng lưng mẫu thân, thở dài một hơi.
 

"Nguyễn đại nhân, nhìn xem ngươi làm lão thái thái giận thế nào rồi." Ân Lạc đứng sau lên tiếng: "Có câu nói, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, con muốn báo hiếu mà mẹ không đợi được, lão thái thái cũng là thật lòng thương ngươi, ngươi không ở nhà, bà ấy trông mòn mắt, lúc nào cũng quan tâm ngươi không biết ăn ở thế nào."
 
Nguyễn Trực có mẫu thân như vậy thì phải cố mà trân quý, chứ đừng như nàng, phụ mẫu đều đã mất, có lòng báo hiếu cũng không làm được.
 
Nguyễn Trực trầm mặc không nói.
 
Ân Lạc đi tới: "Dù sao cũng là chuyện nhà ngươi, ta không tiện nhiều lời, nhưng ta cũng không thể cứ ở đây mãi, Nguyễn đại nhân, ngươi nên thả ta đi thôi?"
 
Dưới mái hiên, nàng tháo mặt nạ, để lộ gương mặt như hoa như ngọc.
 
"Nếu không thì ngươi từ từ suy nghĩ chuyện ân tình nhé? Thứ cho ta không thể phụng bồi."
 
"Lúc ta nghĩ ra thì còn có thể tìm được ngươi sao?" Nguyễn Trực nhíu mày.
 
Ân Lạc trào phúng: "Bằng bản lãnh của ngươi, lo gì không tìm được?"
 
"Cũng khó nói." Nguyễn Trực nhìn chằm chằm nàng ấy, chậm rãi nói: "Ngược lại ta có một kế, một mũi tên trúng hai đích..." Y kéo nàng vào thư phòng: "Vừa có thể trừ bỏ Tào quốc công, để ngươi tự tay giết kẻ thù, lại có thể hoá giải ưu phiền của ta."
 
"Kế sách gì?" Ân Lạc nghe thấy có thể giết chết Tào quốc công liền hào hứng.
 
Nguyễn Trực liền ghé tai lại nói với nàng ấy vài câu.
 
Sắc mặt Ân Lạc cứng đờ.
 
"Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu không đồng ý thì sợ là cả đời này ngươi cũng không giết được Tào quốc công, nếu đồng ý thì ngươi và ta có thể cùng tạo ra thái bình thịnh thế."
 
Nguyễn Trực chăm chú nhìn nàng, nhàn nhạt nói: "Ta không ngăn cản ngươi, ngươi có thể đi luôn bây giờ, nhưng những năm này phiêu bạt bên ngoài hẳn ngươi cũng biết thế đạo bây giờ... cũng biết có bao nhiêu người giống như ngươi, lòng mang thù hận, dân chúng cũng phải sống những ngày như thế nào, có lẽ ngươi có thể nghĩ tới những chuyện xa hơn."
 
Ân Lạc không nói gì, mãi lâu sau mới đeo mặt nạ lên đi ra ngoài.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui