Chương 71
Sau khi hồi phủ, Hàn Như Ngộ vô cùng phiền muộn. Loại phiền muộn này hắn ta chưa bao giờ có, thậm chí còn sinh ra cảm giác thất bại.
Đột nhiên hắn hất đổ tách trà trên bàn.
Hiếm khi chủ tử giận dữ như vậy, gã sai vặt kinh hoảng đến mức không dám thở mạnh.
Còn Hàn phu nhân khi nghe nói nhi tử đập đồ, hết sức kinh ngạc, vội vàng chạy đến.
"Như Ngộ, hôm nay gặp phải chuyện gì không vui sao?" Hàn phu nhân ân cần: "Nghe nói con đi gặp Tĩnh Xu, sao thế, xảy ra chuyện gì với ai à?"
"Vâng." Hàn Như Ngộ lắc đầu, nhẹ nhàng đáp: "Chỉ là phiền muộn trong lòng thôi, ngài đừng lo."
Hàn phu nhân cười: "Đang yên đang lành sao tự dưng lại phiền muộn được? Có tâm sự gì thì nói cho mẹ nghe xem."
Nhưng Hàn Như Ngộ nào chịu nói.
Ngẫm lại cũng thật buồn cười, bao người phương tâm ám hứa mình coi như không nhìn thấy, giờ đến mình cũng chẳng khác họ là bao.
Ít nhiều có chút cảm giác gặp báo ứng.
"Như Ngộ." Hàn phu nhân thấy hắn ta không nói gì càng lo lắng: "Rốt cuộc là có chuyện gì thế? Nói cho mẹ nghe đi, đừng làm hỏng thân mình, hay ở nha môn có chuyện gì à?"
Hàn Như Ngộ đột nhiên nghĩ đến lời Lục Tĩnh Xu, muốn cưới Tô Nguyên thì phải từ từ.
Có lẽ là nên như vậy, dù sao Tô Nguyên chỉ là một tiểu cô nương, bình thường cũng không có cơ hội gặp mặt thì làm sao Tô Nguyên thích mình được?
Hàn Như Ngộ quay sang nói với Hàn phu nhân: "Nhi tử có tâm sự, nhi tử thích một vị cô nương."
"Cái gì?" Hàn phu nhân giật mình.
Trai lớn dựng vợ bà biết rõ, chỉ là từ trước tới nay Hàn Như Ngộ không để ý đến ai nên bà cũng không để trong lòng, ai ngờ hôm nay lại được nghe một câu như vậy.
"Là cô nương nhà nào?"
"Tô gia Tam cô nương."
Hàn phu nhân trợn tròn mắt. Lúc trước Tô Nguyên là thứ nữ nên bà không để ý, ít nhất Tô Cẩm còn là đích nữ, Tô Thừa Phương lại là trọng thần nên bà khá vừa ý Tô Cẩm, cảm thấy tiểu cô nương này có thể làm con dâu mình, không ngờ Hàn Như Ngộ lại thích Tô Nguyên.
Hàn phu nhân không nhớ được Tô Nguyên có tài hoa gì, chỉ nhớ rằng dung mạo rất đẹp, còn kính hiến một bức họa cho Lục Thái phu nhân hôm sinh thần, miễn cưỡng cũng có thể nhìn vừa mắt.
"Như Ngộ." Hàn phu nhân cân nhắc ngôn từ: "Bây giờ nhắc đến chuyện thành thân thì hơi sớm, Tô Tam cô nương còn chưa cập kê đúng không?"
"Sang năm mới cập kê." Hàn Như Ngộ nhìn Hàn phu nhân bằng ánh mắt chờ đợi: "Có thể đính thân trước, hai năm nữa rồi thành thân cũng không vội."
Hàn phu nhân thật sự đau đầu. Trong lòng bà đã có con dâu mình vừa lòng, nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Như Ngộ lại thích cô nương này, nếu quả quyết cự tuyệt sợ là ảnh hưởng tới tình mẫu tử: "Như Ngộ, để ta gặp Tam cô nương đã, được chứ? Chuyện này không thể quyết định tùy tiện được."
Hàn Như Ngộ gật đầu: "Vậy làm phiền mẹ."
Hàn phu nhân còn nói vài câu nữa rồi mới rời đi.
Lúc đi cũng gọi gã sai vặt của Hàn Như Ngộ đi theo.
"Công tử không hề gặp Tam cô nương một mình, mấy vị cô nương đều ở đó."
"Trước đó thì sao?"
"Cũng không có ạ." Gã sai vặt lắc đầu.
Hàn phu nhân lấy làm lạ, chẳng nhẽ con trai mình chỉ gặp Tô Nguyên vài lần đã thích sao? Vậy thì thật khó làm, may mắn Tô gia cũng là danh môn thế gia, Nguyễn gia bây giờ cũng đã thoát ly thương hộ, cũng coi như là môn đăng hộ đối.
Nhưng bà vẫn không yên tâm, vì thế hôm sau liền tới Lục gia gặp Hàn thị.
Nghe nói Hàn Như Ngộ nhìn trúng Tô Nguyên, Hàn thị cũng không bất ngờ lắm, cười rộ lên: "Đúng là hữu duyên, Nguyên Nguyên thông minh lại hiểu chuyện, Như Ngộ có ý vậy cũng khó trách."
Chữ chữ đều thiên vị, Hàn phu nhân hỏi: "Tam cô nương thật sự tốt như vậy sao?"
"Đương nhiên." Hàn thị kéo tay bà ấy: "Chẳng lẽ ta còn đi gạt người sao?" Tô Nguyên trước kia không quá tốt nhưng giờ càng ngày càng hiểu chuyện, ngay cả Lục Tĩnh Xu cũng thường xuyên khen ngợi.
Có thể để khiến Lục Tĩnh Xu thích, nhất định là một cô nương tốt, hơn nữa mình cũng đã thấy được Tô Nguyên rất nặng nghĩa, bây giờ cũng rất thân thiết với Tô Cẩm, nếu không phải lòng dạ thoáng đạt thì sao có thể dễ dàng như vậy được.
"Nếu không tin thì ngươi có thể đi hỏi Thái phu nhân, mà chuyện này ấy, nếu Như Ngộ thật sự thích thì còn có thể thế nào? Chỉ sợ cũng phải thành toàn thôi."
Hàn phu nhân thở dài, nhưng trong lòng cũng đã hơi xuôi.
Bởi vì Hàn thị rất hiểu Tô gia, tuyệt đối sẽ không nói bừa.
Lục Tĩnh Xu tới, thấy Hàn phu nhân cáo từ bèn hỏi Hàn thị: "Sao đột nhiên biểu thẩm lại tới vậy?"
"Là chuyện của biểu ca con." Hàn thị cười: "Chỉ sợ là sắp có chuyện vui."
Lục Tĩnh Xu thầm kêu không ổn: "Là chuyện gì ạ?"
"Như Ngộ thích Nguyên Nguyên, biểu thẩm con tới nói."
Lục Tĩnh Xu run lên, ban nãy mới nghe Lục Sách lại tặng Tô Nguyên một con họa mi, đây chính là thành đôi đấy!
Thấy vẻ mặt con gái kỳ lạ, Hàn thị mới hỏi: "Sao thế?"
Lục Tĩnh Xu không biết phải nói thế nào.
Mất một lúc lâu mới kể hết được mọi chuyện cho Hàn thị nghe.
Hàn thị trợn tròn mắt, dạo này do bận bịu chuẩn bị đồ cưới cho Lục Tĩnh Xu nên cũng không có thời gian để ý chuyện xung quanh.
Lục Sách với Tô Nguyên sinh tình từ bao giờ thế?
"Sớm nói có phải tốt không, ban nãy còn khen Nguyên Nguyên hết lời, giờ phiền rồi." Hàn thị nhíu mày. Lục Sách rất thông minh, khi còn bé được sủng ái khá tự cao nhưng từ khi bị Lục Hoán Dương ghét bỏ thì đã dần thay đổi, biết lợi dụng Thái phu nhân để kiềm chế Lục Hoán Dương, lại dựa vào trượng phu mình để tới được Đồng Châu.
Nửa đường tiểu thiếp Giang thị của Lục Hoán Dương mất tích, chỉ sợ cũng do tay Lục Sách, chỉ là không ai có chứng cớ.
Cho nên chuyện này sợ là phiền rồi, rất dễ khiến Hàn Như Ngộ và Lục Sách sinh thù.
"Để ta ngẫm lại." Hàn thị đau đầu.
Lục Tĩnh Xu cũng gật đầu.
Hoàng đế không vội thái giám đã vội, bên kia Tô Nguyên nghĩ thông, hiểu được Lục Sách có rất nhiều điểm tốt, thay vì lấy một người chưa gặp bao giờ thì nàng khá quen với Lục Sách, dù gì cũng đã không còn cách nào nữa, đến đèn thỏ ngọc Lục Sách còn không chịu nhường nữa là chuyện thành thân?
Chẳng phải nàng vẫn biết Lục Sách là một người cực kỳ cố chấp sao, đã muốn cái gì thì sẽ không buông tay.
Thản nhiên tiếp nhận tốt hơn là cố gắng vô ích.
Đương nhiên, đến khi chuyện thành cũng phải tới bốn năm sau, đến lúc đó mình mười tám, Lục Sách cũng đã hai mươi hai.
Nghĩ đến việc này, Tô Nguyên cảm thấy mình nhịn được.
Thải Cần cầm chiếc lồng cười tủm tỉm: "Cô nương, Tam công tử lại tăng một con họa mi, nói là sợ con trước cô đơn, để chúng ở cạnh nhau."
Vẫn làm thật, Tô Nguyên cũng cười: "Cũng treo ở chỗ hành lang kia đi."
Rồi nàng đi thỉnh an lão phu nhân.
Hôm nay là ngày nghỉ, Tô Thừa Phương và Nguyễn Trân đều ở phủ, Tô Thừa Phương đang nói chuyện với lão phu nhân: "Mời nữ quyến Giang gia, để Tri Dung nhìn xem."
Cậu sao?
Hai mắt Tô Nguyên lóe sáng, đang xem vợ cho cậu đây mà: "Cha, nay cậu tới ạ?"
"Phải, nhớ cùng Cẩm nhi giúp đỡ tiếp đãi."
Tô Nguyên gật đầu liên tục.
Nàng còn đang muốn tìm Nguyễn Trực, thật là tiện quá.
Nguyễn lão thái thái ở phủ chọn y phục rồi đổi trang sức, lề mề mất nửa canh giờ.
"Cũng không phải là chuẩn bị gả con đi, mẹ vội cái gì thế?" Nguyễn Trực đợi đến mất kiên nhẫn.
Lão thái thái tức giận: "Gả cái gì, lát nữa gặp Giang phu nhân với Giang cô nương mà nói bậy thì xem ta làm gì con."
Ân Lạc đi theo cố nhịn cười.
Nguyễn Trực thầm nghĩ nàng ấy đúng là không có lương tâm. Y nghĩ hết cách tạo một tử thi giả cho nàng thoát tội, bây giờ nha môn cũng đã bỏ lệnh truy nã, ấy vậy mà chưa gì đã đòi rời khỏi Nguyễn phủ.
"Được được, nói năng tử tế, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai biết Giang cô nương này thế nào."
Lão thái thái trừng mắt: "Còn có thể làm sao, đừng có chọn ba lấy bốn.”
"Sao thế, ít nhất cũng phải xinh đẹp chứ? Mà dù có sứt sẹo gì thì đầu óc cũng không thể đần độn được, chả lẽ cưới về rồi hàng ngày mắt to trừng mắt nhỏ."
"Ôi yêu cầu cũng nhiều quá." Đột nhiên lão thái thái nhớ tới một người: "Thẩm cô nương lần trước đâu, sao không có tin tức gì thế? Thẩm cô nương này cái gì cũng tốt, dung mạo xinh đẹp, cũng nhanh mồm nhanh miệng, lễ nghi cũng không tệ, không giống xuất thân thương hộ. Sao không đi nghe ngóng người ta xem."
Thẩm cô nương? A, không phải ngay bên cạnh đây sao?
Nguyễn Trực gật gật đầu: "Về nhất định ta sẽ hỏi." Nói xong y nhìn Ân Lạc rất chăm chú.
Ân Lạc thầm kêu không ổn, nàng có một cảm giác cực kỳ không tốt.
May mà Nguyễn Trực nhanh chóng nhìn đi chỗ khác, cùng lão thái thái tới Tô gia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...