Chương 61
Tiểu cô nương nhanh chóng quay lại đứng cạnh Lục Tĩnh Xu, hai người nói cười vui vẻ.
Hôm nay nàng mặc một chiếc áo ngắn màu hoa anh đào, váy dài màu xanh nhạt, tóc chải thành hai búi nho nhỏ trên đầu, cài một chiếc ngọc trâm, xinh xắn động lòng người.
Lục Sách nhịn không được nhìn nhiều hơn một chút. Rốt cuộc Tô Nguyên muốn nói gì với mình đây, lại còn hẹn ở chỗ vắng vẻ như vậy... Chẳng lẽ lại muốn hỏi chuyện lần trước à? Vậy mình có nên lừa nàng nữa không? Nếu lại lừa thì có tiếp tục đắc tội nàng không nhỉ? Đột nhiên thiếu niên cảm thấy vô cùng phiền não.
Hàn Như Ngộ thu hết khung cảnh đó vào mắt, sau hắn lại nhìn Tô Nguyên. Tô Nguyên không nhìn Lục Sách nữa. Dù ban nãy nàng có lại gần hắn nói chuyện, nhưng lại không có nửa phần thẹn thùng luyến mộ.
Nhưng lần trước đi săn, Tô Nguyên lại thân mật chọn ngựa với Lục Sách, Lục Sách còn dạy nàng cưỡi ngựa, rốt cuộc hai người này có quan hệ gì với nhau? Hắn ta hơi nghi hoặc nhưng đồng thời trong lòng cũng có chút chờ mong. Có lẽ lần trước chỉ là hiểu lầm thôi. Hoặc là Tô Nguyên không hề thích Lục Sách.
Nghĩ tới đây, hắn ta nhìn sang Lục Tĩnh Xu, âm thầm quyết định.
Mọi người nói cười một lát đã tới lúc dùng bữa, lần lượt nhập tọa.
Bởi vì nam nữ hữu biệt nên có mười hai tấm bình phong ngăn cách ở giữa.
Nguyễn Trân ngồi cạnh lão phu nhân, thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho bà. Lục Thái Phu nhân thấy vậy thầm nghĩ, lão tỷ tỷ thật sự là có phúc, rồi bà ấy cười hỏi thăm Tô Thận, Tô Tú.
"Đều khỏe mạnh, ăn ngủ rất tốt, ta lại mời thêm một nhũ mẫu đến cho mỗi đứa một người." Lão phu nhân nhắc đến cháu trai là cười đến không ngậm được miệng: "Thận nhi thông minh lắm, đã biết nhận người rồi, cứ thấy ta là mở to mắt nhìn, chắc hẳn cũng sắp nói được rồi, lớn thêm chút nữa sẽ bế sang cho ngươi xem."
Mới ba tháng đã mong chờ biết nói chuyện, quả nhiên là rất yêu thương đứa cháu này, Lục Thái Phu nhân cười: "Đừng nuông chiều nó quá, có lẽ ngươi không chỉ có một đứa cháu trai đâu."
Lời này làm Nguyễn Trân đỏ bừng mặt.
Lão phu nhân nhìn nàng một cái, cũng cười.
Lần trước tiết Đoan Ngọ bị làm hỏng nên cứ được nghỉ là nhi tử lại dẫn Nguyễn Trân ra ngoài đi dạo. Nghe nói hai người đã dạo hết tất cả các con đường ở kinh thành, còn mua về rất nhiều đồ ăn, vải vóc, trang sức, còn mang tới hiếu kính bà, chỉ riêng đồ ăn thôi, bà cũng phải ăn mấy ngày mới hết. Ban đêm hai người lại thường thường tận khuya mới ngủ, ân ái như thế không có hài tử cũng khó, bà cũng rất hy vọng có thêm mấy đứa cháu trai. Lão phu nhân căn dặn Nguyễn Trân: "Ăn nhiều chút, đừng chỉ ăn chay, bây giờ con không béo tý nào cả, đừng nóng lòng gầy xuống."
Nghe theo lão phu nhân nên bát Nguyễn Trân lại bị nha hoàn gắp đầy thức ăn.
Ăn cũng không hết được, nàng gắp mấy miếng cho Tô Nguyên ngồi cạnh, nói khẽ: "Con cũng ăn nhiều một chút."
Sao làm thế được, Tô Nguyên cười không ngừng nhưng vẫn giúp mẫu thân ăn hết, nhất là thịt, mẫu thân không thích ăn nhưng nàng còn phải ăn để lớn nha.
Ăn cơm xong, các trưởng bối dần rời tiệc, ngồi trong phòng khách nói chuyện. Tô Nguyên thừa dịp không ai chú ý, lén tới chỗ đã hẹn Lục Sách.
Tiếng chim líu ríu không ngừng, Lục Sách còn chưa đến. Tô Nguyên lấy thức ăn đút cho chúng, rồi đổ thêm nước vào lồng.
Đang bận rộn thì Lục Sách tới.
Nàng buông bầu nước xuống, bảo Thải Vi và Bảo Lục lui ra xa chờ.
Sắc mặt tiểu cô nương hết sức trịnh trọng làm Lục Sách rất bất an, thậm chí hắn còn có ý muốn lui bước. Cảm giác này khiến hắn rất không vui. Tại Đồng Châu, khi gặp được Kỳ Huy, nghe hắn ta nói rõ thân thế của mình, từ lúc đó nhân sinh của hắn thay đổi nghiêng trời lệch đất, nhưng hắn cũng trở nên cứng cáp hơn rất nhiều, làm việc không còn do dự và sợ hãi, nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại sinh ra cảm giác này với Tô Nguyên.
Lục Sách chắp tay sau lưng, thản nhiên nói: "Rốt cuộc muội muốn nói gì?"
Không thể cách xa như vậy được, Tô Nguyên chủ động lại gần.
Hai người đứng sóng vai, cực kỳ gần, gần đến mức hắn có thể ngửi được mùi hương trên người nàng. Lục Sách ho nhẹ một tiếng: "Rốt cuộc là có chuyện gì?"
Tô Nguyên không nói gì, nhìn xung quanh một lượt rồi mới hỏi: "Huynh chắc chắn là không có ai nghe trộm chứ?"
"Không có, dù có cũng sẽ bị ta phát hiện." Lục Sách chỉ chỉ tai mình: "Tai nghe tám hướng, trừ khi là rất xa, nhưng nếu xa như thế thì cũng không nghe được chúng ta nói gì."
Đã tự tin như vậy thì nàng nói.
"Ta biết chuyện của huynh với cậu."
Lục Sách khẽ giật mình, nàng có thể biết được gì mà dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy.
Tô Nguyên ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Sách: "Đừng tưởng rằng lần trước huynh lừa ta thì ta không đoán được, huynh và cậu đang bàn tính một chuyện kinh thiên đại sự."
"Kinh thiên đại sự?"
"Đúng vậy, liên quan đến chủ nhân của giang sơn này." Tô Nguyên nhíu mày: "Nếu ta đoán không sai thì Hoàng Thượng vẫn luôn giấu tài, căn bản không thật sự mặc kệ triều chính, trầm mê luyện đan..." Còn chưa nói hết, nàng đã thấy hít thở không thông. Lục Sách bóp chặt cổ nàng đè vào hành lang.
Thiếu niên lạnh lùng, giọng điệu lạnh như băng: "Ngươi nghe ai nói?"
Cả người hắn đằng đằng sát khí.
Tô Nguyên thật sự không ngờ Lục Sách sẽ ngoan độc như thế, chẳng lẽ hắn muốn giết người diệt khẩu hay sao? Bây giờ hắn mới chỉ là một thiếu niên, hơn nữa không phải bọn họ còn có giao tình ư?
Nàng thật sự không ngờ Lục Sách lại đột nhiên ra tay!
Người này... khó trách kiếp trước giết nhiều người như vậy, trở thành công thần số một của Kỳ Huy!
Đột nhiên nàng cảm thấy hối hận, tự trách mình lỗ mãng. Tuy nàng tha thứ cho Lục Sách, nhưng Lục Sách sẽ coi nàng là người một nhà sao? Thực chất hắn là một kẻ vô cùng đáng sợ.
"Nhị biểu ca." Tô Nguyên nhịn không được nhắc nhở hắn: "Dù ở đây không có ai nhưng nếu huynh giết ta thì nhất định cha ta sẽ tra ra, người sẽ lấy mạng huynh."
Hắn giết nàng ư?
Sao nàng có thể nghĩ như vậy chứ? Vì quá chấn kinh nên hắn mới làm theo bản năng, hắn không hề có ý định giết Tô Nguyên, một chút suy nghĩ cũng không. Mắt thấy trên gương mặt nàng hiện lên vẻ sợ hãi, hắn nới lỏng tay nhưng không hề buông ra, mà càng xích lại gần: "Ta chỉ sợ muội nói lung tung dẫn tới họa sát thân. Rốt cuộc muội nghe ai nói thế? Người nói cho muội điều này nhất định là muốn hại muội."
Loại chuyện này, một tiểu cô nương không thể nào biết được.
Tô Nguyên ngậm chặt miệng. Trực giác mách bảo nàng, lần này phiền phức lớn rồi. Nhưng nàng vốn cũng muốn hỗ trợ mà, không phải sao? Dù sao nàng cũng biết chuyện kiếp trước.
"Muội không nói à?" Lục Sách nhìn chằm chằm nàng.
Tô Nguyên cắn cắn môi: "Nếu ta không nói, có phải huynh sẽ giết ta không?"
Sao cứ luôn miệng nói mình giết nàng thế. Lục Sách nheo mắt, chẳng lẽ trong lòng Tô Nguyên, mình là người tâm ngoan thủ lạt thế sao? Ánh mắt của hắn rơi xuống đôi môi nàng, nho nhỏ đỏ mọng, lấp lánh động lòng người.
Ma xui quỷ khiến thế nào, hắn đột nhiên lại muốn cúi đầu xuống...
Lục Sách thả tay ra, quay lưng rời đi: "Từ sau đừng nói những lời như thế này nữa."
Không truy hỏi sao?
Tô Nguyên hơi kinh ngạc.
Có phải vì hắn cố kỵ Lục gia không? Nhưng chẳng lẽ hôm nay lại tay trắng mà về? Tô Nguyên suy nghĩ một chút, tới rồi, cũng nói rồi, cố gắng tranh thủ một lần đi.
"Sở dĩ ta đoán được là vì tính cách của huynh, Nhị biểu ca. Huynh kỳ tài ngút trời, văn võ song toàn, tuyệt sẽ không can tâm làm bạn chơi, bọn họ đều nói huynh chơi chọi gà với Hoàng Thượng, nịnh nọt Hoàng Thượng, nói hai người có rượu thịt chi giao ở Đồng Châu, nhưng ta không tin. Trừ khi Hoàng Thượng cũng giống huynh, tính cách hai người hợp nhau, huynh mới bằng lòng làm Phủ quân tiền vệ, bằng lòng trung thành với ngài ấy."
Lục Sách càng nghe càng giật mình.
Chẳng lẽ Tô Nguyên thật sự thông minh như thế sao, đoán được cả chuyện này?
"Nhưng không phải muội vừa nói ta muốn giết muội sao?" Lục Sách thản nhiên nói: "Ta là kẻ giết người như ngóe, sao là người tốt được?"
"Cái này thì khác, một tướng công thành vạn cốt khô, huynh muốn phụ tá Hoàng Thượng, hoàn thành đại nghiệp, thì đương nhiên phải quét dọn chướng ngại. Ta nói huynh muốn giết ta là vì ta cảm thấy huynh coi ta là chướng ngại, sợ ta tiết lộ tin tức." Tô Nguyên nhìn thẳng vào Lục Sách: "Nhị biểu ca, ta đoán đúng không?"
Trong mắt nàng có ánh sáng rực rỡ, có vài phần đắc ý, và cũng có vài phần van lơn.
Lục Sách trầm mặc không nói.
Hắn thực sự không biết phải đối phó với Tô Nguyên thế nào.
Có thể thấy, dù hắn còn cảnh giác với mình nhưng đã không còn sát khí nữa. Lục Sách đã dao động rồi. Nàng cố lấy can đảm bước lại gần hai bước, thành khẩn nói: "Chỉ là ta muốn giúp huynh thôi Nhị biểu ca, dù sao cậu cũng đã bị cuốn vào đó, ta không thể trơ mắt nhìn hai người gặp phải nguy hiểm được. Nhị biểu ca, huynh tin ta được không, những lời này ta chỉ nói với một mình huynh thôi, ta có thể thề độc, nếu ta tiết lộ..."
Lục Sách đặt ngón tay lên môi nàng: "Ta không muốn muội phải thề độc."
Chẳng lẽ tiểu cô nương muốn thề sét đánh à?
Thế gian vốn dĩ biến hóa khôn lường, giả sử có ngày nàng thật sự bất đắc dĩ mà gặp sự nguy hiểm đến tính mạng, muốn nói ra thì hắn không muốn nàng sẽ bị sét đánh chết. Hơn nữa, nếu ông trời có mắt thì cũng sẽ không có câu 'Người xấu sống ngàn năm'.
"Vậy huynh tin tưởng ta rồi chứ?" Tô Nguyên cười tươi rói: "Huynh tin ta rồi đúng không?"
Nàng mong mình tin nàng đến thế sao? Lục Sách nhíu mày: "Dù ta tin thì thế nào? Muội giúp được cái gì?” Nàng thì biết cái gì?
"Cái này..." Tô Nguyên cắn cắn môi, nàng không thể nói chuyện trọng sinh được, chuyện này quá kinh người, mà nàng cũng không muốn bất kỳ ai biết mình trọng sinh. Dù là trời cao ban ân nhưng chuyện này quá đáng sợ, nàng sẽ giữ bí mật này cả đời.
Vậy phải làm sao mới có thể nói cho Lục Sách đây? Hoặc là trước hết phải dụ hắn nói ra kế hoạch của bọn họ trước, sau đó nàng đưa ra ý kiến thì sẽ hợp lý hơn, Lục Sách cũng dễ chấp nhận hơn.
Nàng đang chờ muốn hỏi, Lục Sách lại đột nhiên nói: "Có người đến."
Quả nhiên không lâu sau thì nghe thấy giọng Lục Tĩnh Xu: "Tam biểu muội, thì ra muội ở đây, làm ta đi tìm mãi."
Dưới hành lang, Tô Nguyên và Lục Sách đang đứng cạnh nhau, dường như hai người đang nuôi chim, cách nhau rất gần. Nghĩ đến việc mà Hàn Như Ngộ ủy thác, Lục Tĩnh Xu thầm nghĩ không được, xem ra biểu ca có chút hảo cảm với Tô Nguyên, nhưng Tô Nguyên lại thích Lục Sách ư? Nếu thế mình cũng phải thăm dò cẩn thận một chút.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...