Chương 54
Tô Nguyên về đến phủ rồi mới nhớ ra mình còn chưa kịp nói chuyện quan trọng cần nói, nàng vốn định nhờ Nguyễn Trực đi thăm dò Trương Tôn Tích, kết quả lại bị Lục Sách làm cho cáu giận mà quên mất.
Nàng mang một hũ dưa muối về, chia cho lão phu nhân một nửa: "Còn lại con mang cho mẹ ăn."
Lão phu nhân cười: "Thật là thơm, bỏ vào cháo sáng nhất định sẽ rất ngon, có khi ta còn ăn thêm được nửa bát. Nhưng con sang đó có quấy rầy cậu con đọc sách không?"
Đọc cái gì chứ, không biết là đang mải trù tính cái gì với Lục Sách nữa. Nhưng Tô Nguyên hiểu rằng cậu sẽ không giao hảo với Ngô Tông Viêm, có lẽ là muốn để cậu đi nghe ngóng gì đó... Cậu là người hào sảng, dễ kết giao bằng hữu, đương nhiên thật lòng thì ít, chủ yếu là hồ bằng cẩu hữu, nhưng người như Ngô Tông Viêm cũng khó nói tới thực tình.
"Ta cũng không nói được mấy câu với cậu, không quấy rầy đâu ạ." Tô Nguyên nhìn hũ dưa muối trong tay, đột nhiên thở dài: "Nếu Văn Huệ tỷ không giữ đạo hiếu thì ta sẽ đưa cho tỷ ấy một chút. Tổ mẫu, hôm đó đại biểu tỷ nói Trương gia muốn cưới Văn Huệ tỷ, nhưng rất xem thường Văn Huệ tỷ, liệu Trương gia có tốt không."
Lão phu nhân biết tình cảm của hai người rất tốt, trấn an: "Con đừng lo lắng, phụ thân con nói sẽ đi điều tra về Trương Tôn Tích một chút, nếu thật sự có gì đó thì sẽ nói cho đường tổ phụ của con."
Nghe vậy Tô Nguyên thở phào một hơi, xem ra cả tổ mẫu lẫn phụ thân đều rất quan tâm tới Tô Văn Huệ, như vậy hẳn là sẽ không giẫm lên vết xe đổ kiếp trước đâu nhỉ?
Nàng cầm hũ dưa muối tới chỗ Nguyễn Trân.
Kỳ thi mùa xuân chẳng mấy chốc đã đến, Nguyễn Trực không chỉ trúng Cống sĩ, mà sau khi thi đình còn được ban thưởng Tiến sĩ, tới Hình bộ học tập.
Từ đó Nguyễn gia thành nhà quan chân chính, lão thái thái vui vẻ ra mặt, tới Tô gia thăm Nguyễn Trân.
Nguyễn Trân vẫn còn đang ở cữ nên ngồi sau bình phong nói chuyện với lão thái thái.
"Trân nhi, ta tới là vì A Trực, ta thật sự là không làm gì được nó." Dù vui vẻ nhưng lão thái thái vẫn không thể an tâm: "Trước kia nói là muốn đọc sách, trúng cử rồi lại nói muốn tiếp tục đi thi, giờ đã làm quan rồi mà con xem, vẫn không chịu thành thân. Ta đã gấp lắm rồi, đều đã ba bốn mươi tuổi, có người bằng tuổi nó còn có cả cháu rồi. Nhưng nó thì sao, ta có nói với nó cô nương nhà nào không tệ, nó toàn coi như không nghe thấy."
Nguyễn Trân nắm chặt tay lão thái thái: "Mẹ, ngài đừng gấp, từ từ nói."
"Ta có thể không nóng sao? Trân nhi, lý do ta chuyển đến kinh thành một nửa là vì con, một nửa là vì A Trực, giờ nhìn con ta yên tâm rồi, con giúp ta khuyên A Trực đi, Nguyễn gia không thể tuyệt hậu được, nếu không cha con trên trời có linh thiêng cũng không thể nhắm mắt."
Nguyễn Trân nghe mà đau đầu, nàng bế Thận nhi, cầm trống bỏi đùa cậu bé, Thận nhi quơ quơ tay ê a ê a.
Tính tình của ca ca cũng khó mà nói được: "Ca ca nói thế nào?"
"Còn có thể nói thế nào, chỉ nói đừng nóng nảy thôi, ta nói đã hơn ba mươi rồi... nó còn nói năm mươi cũng có thể thành thân sinh con được." Lão thái thái tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Nguyễn Trân thở dài: "Để hôm nào ta tìm cơ hội nói chuyện với ca ca xem, nhưng sợ là huynh ấy cũng sẽ không nghe ta." Nàng suy nghĩ một chút: "Mẹ, mẹ nói xem ca ca nên cưới một thê tử như thế nào đây?"
"Thế nào cũng được, chỉ cần có thể sinh con, khỏe mạnh, không xấu."
Nguyễn Trân che miệng cười, xem ra mẫu thân đã gấp lắm rồi, gần như là không có điều kiện gì cả: "Để ta hỏi tướng công xem có người nào thích hợp không."
Lão thái thái vui mừng: "Thế là tốt nhất."
Ban đêm Tô Thừa Phương hồi phủ, chuyện đầu tiên là bế hai đứa trẻ, con ngủ rồi thì sẽ ôm Nguyễn Trân, tay chẳng bao giờ rảnh.
Nguyễn Trân dựa vào lòng hắn: "Tướng công, ta có chuyện muốn làm phiền chàng."
Khó có lúc Nguyễn Trân làm nũng gọi y là tướng công, Tô Thừa Phương nghe mềm cả người, cúi đầu hôn nàng một cái: "Chuyện gì phiền đây?"
"Vì ca ca ta, hôm nay mẹ tới, rất lo lắng về chuyện chung thân đại sự của huynh ấy."
Nghe vậy Tô Thừa Phương lại hơi đắn đo, ho nhẹ một tiếng: "Con người Tri Dung nàng còn không hiểu sao, ép buộc nhất định là không được. Nếu chúng ta lén chọn cô nương nào đó sau lưng huynh ấy, kết quả huynh ấy lại không đồng ý thì chẳng phải là phí công à? Bằng không để ta đi hỏi huynh ấy trước, chúng ta đều là nam nhân, không giống nàng, nàng đi hỏi chưa chắc huynh ấy đã nói."
Nguyễn Trân cũng thấy làm thế rất ổn, dịu dàng nhìn Tô Thừa Phương: "Cảm tạ tướng công."
Mỹ nhân trong ngực, ôn hương nhuyễn ngọc nhưng người vẫn còn đang ở cữ, Tô Thừa Phương sợ mình không cầm giữ được nên vội gọi nha hoàn đi bày cơm. Dáng vẻ khó xử làm Nguyễn Trân rất buồn cười.
Chuyện quan trọng trong tháng này ngoại trừ kỳ thi mùa xuân, thi đình, thì chính là đại hôn của Hoàng đế, chẳng mấy đã tới tháng năm.
Từ lâu đã có phong thanh chuyện tiết Đoan Ngọ Hoàng đế và Hoàng hậu cùng dạo Bạch Hà, thưởng thức đua thuyền rồng. Tuy Hoàng đế không quản sự nhưng đến cùng vẫn là Chân Long Thiên Tử, cho nên các nha môn cũng rất phối hợp, trên đường xuất hiện không ít quan binh. Nghe nói hai bên Bạch Hà cũng vô cùng náo nhiệt, tại phạm vi cho phép đã có vô số sạp hàng, loại gì cũng có.
Lão phu nhân dặn dò con dâu và hai đứa cháu gái: "Hôm nay náo nhiệt thì náo nhiệt nhưng đông người, các con phải cẩn thận một chút, ta sẽ không đi, qua ngồi với vị lão muội muội của ta một lát."
Sau khi Lục gia phân gia, Lục Thái Phu nhân rất đau lòng, dầu gì cũng là con trai mình, sao không đau lòng cho được, lão phu nhân thường tới thăm bà ấy.
Nguyễn Trân nói: "Mẫu thân, ngài yên tâm đi, chúng ta sẽ không ở lâu, xem hết đua thuyền rồi sẽ về." Hai đứa trẻ còn quá nhỏ không nên bế ra ngoài, nên nàng đi lâu cũng không yên tâm.
Lão phu nhân cười, gật đầu.
Ba người cùng ngồi một cỗ xe ngựa.
Đây là lần đầu ra ngoài với mẫu thân, Tô Nguyên vô cùng hưng phấn: "Mẹ, lát nữa con dẫn ngài đi ăn, ở đây có rất nhiều tiệm bán đồ ăn không tệ, còn có cả hàng vải, hàng trang sức, chúng ta cũng đi xem xem."
Bên ngoài rất náo nhiệt làm Nguyễn Trân nhớ lại khi còn bé, có mấy lần nàng được đi theo ca ca và phụ thân đến kinh thành, phụ thân cũng dẫn hai huynh muội đi khắp nơi ăn uống, dạo chơi, nàng vui vẻ vô cùng.
Giờ năm qua tháng lại, đã bao nhiêu năm, thật sự là cảnh còn người mất.
Trong lòng có chút thê lương, nhưng nhìn Tô Nguyên, Nguyễn Trân cảm thấy không đau lòng đến thế, ít ra nàng có một đứa con gái đáng yêu và hiểu chuyện.
Ca ca cũng đã làm quan, không biết phụ thân có nhìn thấy không?
Nguyễn Trân cười: "Chỉ sợ lúc về đã trễ, cũng không cần quá vội vàng."
"Chắc là không quá khuya đâu." Tô Nguyên rất muốn dẫn mẫu thân đi dạo một vòng quanh kinh thành. Mẫu thân luôn ở trong nhà không đi đâu, có rất nhiều nơi người chưa từng được tới.
Đúng là quan tâm sẽ bị loạn, Tô Cẩm thầm nghĩ, đây chẳng phải là một ví dụ sống sờ sờ sao: "Muội thật là khờ, ai cần muội đưa đi chứ? Chờ cha nghỉ thì sẽ có thời gian đi, muội cướp làm cái gì?
Nguyễn Trân nghe mà đỏ bừng mặt, nhưng khó mở miệng nói Tô Cẩm.
Tô Nguyên bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng vậy, đúng vậy."
Con gái mình thì lại dễ, Nguyễn Trân lén nhéo tay Tô Nguyên: "Đừng nói bậy."
Dáng vẻ không hề giống đang trách cứ, nàng luôn dịu dàng như thế, hai tiểu cô nương đều cười rộ lên.
Quả nhiên trên bờ Bạch Hà đã đông nghìn nghịt người, có khi còn nhiều gấp đôi lễ Đoan Ngọ mọi năm. Có lẽ Kỳ Huy sẽ không lộ diện, nhưng một Hoàng đế có thanh danh bất cần đời thì sẽ có vô số người hiếu kỳ muốn diện kiến thánh nhan.
Tô Nguyên theo mẫu thân, Tô Cẩm xuống xe, ba người tới bờ sông.
Lục Tĩnh Xu thấy họ cười gọi: " "Lại đây, chỗ này nhìn rõ."
Sau khi phân gia, hai tỷ muội Lục Tĩnh Xu cũng cắt đứt quan hệ với Lục Tĩnh Anh, nghe nói đã không còn gặp nhau nữa. Hành vi trơ trẽn của Lục Tĩnh Anh làm Lục Tĩnh Xu cảm thấy quá vô liêm sỉ, đi lại thân thiết hơn với Tô Nguyên và Tô Cẩm. Lục Tĩnh Nghiên cũng vô cùng thất vọng về Lục Tĩnh Anh, người này từng là người mà nàng ấy ngưỡng mộ, giờ hình tượng này đã bị hủy sạch.
Hàn thị cũng ở đó, nói với Nguyễn Trân: "Khó được một hôm muội ra ngoài, đi với ta gặp mấy vị phu nhân, các nàng ấy đã sớm muốn gặp muội, có được không?"
Hàn thị rất quan tâm tới Nguyễn Trân, đây là lần đầu tiên Nguyễn Trân xuất hiện sau khi được phù chính, nàng ấy có lòng tốt giới thiệu, những phu nhân kia hẳn cũng rất có giáo dưỡng, Nguyễn Trân vô cùng cảm kích, nắm chặt tay Hàn thị: "Làm phiền tỷ."
Tô Nguyên hơi lo lắng đưa mắt nhìn bóng lưng mẫu thân.
Nhưng khi nàng thấy bóng lưng Nguyễn Trân càng ngày càng thẳng, càng ngày càng tự tin, nàng đột nhiên bật cười. Mẫu thân không hề ngốc, chỉ là những năm nay làm tiểu thiếp nên bất đắc dĩ phải ẩn nhẫn, che giấu sự thông minh của mình. Đại trí giả ngu, bằng không phụ thân cũng sẽ không thích người đến thế?
Nàng không cần lo lắng, nhất định mẫu thân sẽ làm tốt vị trí Tô phu nhân.
Đang nghĩ ngợi thì phía xa kia bỗng ồn ào huyên náo, đi đầu là mấy trăm cấm quân mở đường, tiếp theo là mười hai chiếc lọng ngũ sắc, mười sáu chiếc quạt song long, cờ lớn thêu rồng ngũ sắc, ngự trượng, dài dằng dặc, không biết phải đi bao lâu mới nhìn thấy long liễn Hoàng đế Hoàng hậu ngồi.
Nhất thời tất cả quỳ xuống hô vạn tuế.
Chỉ là cách quá xa nên không thấy rõ mặt, Tô Nguyên quay đầu đi.
Một lúc lâu sau mới yên ắng lại, có lẽ là Hoàng đế Hoàng hậu đã nhập tọa, đua thuyền cũng sắp bắt đầu, tất cả mọi người đều đang đặt cược, đây là trò vui nhất của mọi người mỗi dịp Đoan Ngọ, thắng thì vui vẻ, dệt hoa trên gấm, thua cũng không mất nhiều tiền, coi như là mua vui.
Cho nên từ quan lại quyền quý tới lê dân bách tính, ai cũng tham gia.
Khi đĩa bưng đến trước mặt Tô Nguyên, nàng nghĩ một chút rồi đặt mười lượng bạc cho Khâu gia, trong trí nhớ của nàng thì có vẻ như Khâu gia thường xuyên đoạt giải quán quân.
Nhưng có một cánh tay cản nàng lại: "Vẫn nên đặt Hứa gia đi."
Không biết Lục Sách tới gần từ lúc nào, mặc quân phục đỏ sậm, hông đeo trường kiếm, tuấn mỹ lại không mất đi vẻ cương nghị của nhà binh.
Nhưng Tô Nguyên coi như không nhìn thấy hắn, thả bạc cược cho Khâu gia.
Lục Sách nhíu mày lại.
Tam biểu muội đúng là thù dai, rõ ràng Hứa gia có khả năng thắng hơn nhưng lại không nghe, nhất quyết làm trái ý mình. Hắn rủ mắt xuống, chẳng biết tại sao đột nhiên cũng mất đi hứng chơi cá cược.
Hắn quay người đi.
Tô Nguyên hừ lạnh một tiếng, ai bảo Lục Sách cô phụ sự tín nhiệm của nàng? Nàng tin hắn nên mới tới căn nhà đó, kết quả hắn lại lừa nàng, giờ nàng không thèm nghe nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...