Chương 46
Sinh con rất tốn sức, lão phu nhân biết Nguyễn Trân mệt mỏi nên sau khi nhìn nàng uống một bát canh gà xong thì nói với mấy người Tô Thừa Phương: "Đừng vây quanh Trân nhi nữa, để nàng ngủ một giấc, có gì thì mai rồi nói."
Thật ra Tô Nguyên cũng không muốn nói gì thêm nữa, vì nàng cảm thấy nhân sinh như thế này đã đủ viên mãn rồi.
"Mẹ, mai ta tới thăm ngài." Nàng cười tủm tỉm.
Tô Cẩm cũng cáo từ.
Chỉ có Tô Thừa Phương không đi, ngồi tại bên giường: "Ta trông nàng ngủ."
Lão phu nhân lắc đầu, không quấy rầy phu thê ân ái, vội vàng ra ngoài cùng hai cháu gái.
Bà ra ngoài, sang phòng bên nhìn hai đứa trẻ một lát càng thấy vui sướng, sợ là đêm nay sẽ không ngủ được, quay sang nói với Lý mama: "Ta phải viết thư cho lão gia ngay, nói cho ông ấy biết Thừa Phương có con trai rồi. May mà đã mời nhũ mẫu sớm, không thì nay lại luống cuống."
Nhũ mẫu mới mời đợt đầu tháng, được chọn rất kỹ lưỡng, giờ đang trông hai đứa trẻ.
Lý mama cười: "Ngài đi chậm một chút."
"Ai nha, không đúng, ta còn phải tới từ đường thắp một nén nhang."
"Trời tối thế này, ngài muốn đi luôn bây giờ ạ?" Lý mama sợ lão nhân gia bị ngã.
"Đi, phải đi." Lão phu nhân kiên quyết, có ngã cũng phải đi, bà phải nói cho liệt tổ liệt tông biết Tô gia bọn họ có hậu rồi!
Lý mama bất đắc dĩ đỡ lão phu nhân đi dâng hương.
Lúc này Tô Nguyên mới nghĩ tới lão thái thái và Nguyễn Trực, phát hiện tổ mẫu quá hưng phấn nên đã quên mất chuyện này, vội vàng gọi gã sai vặt tới Nguyễn gia báo tin vui.
Gã sai vặt đập cửa ầm ầm.
Người gác cổng ra mở cửa, gã sai vặt nói: "Tô phu nhân sinh long phượng thai, ngươi mau đi bẩm báo."
Đây là chuyện tốt, người gác cổng vội chạy vào nhà trong.
Lão thái thái và Nguyễn Trực đều đã ngủ, vì không biết Nguyễn Trân sẽ sinh non nên còn tưởng là tháng ba mới sinh, trước khi ngủ lão thái thái còn dặn phòng bếp ngâm măng, muốn làm vịt nấu măng cho Nguyễn Trân ăn, còn nghĩ mai phải đi chợ sớm chọn một con vịt thật béo, ai ngờ lại bị Nguyễn Trực đánh thức. Mơ mơ màng màng, lão thái thái coi là đang nằm mơ, đến tận khi Nguyễn Trực nhắc lại vài lần mới tỉnh táo.
"Con nói Trân nhi sinh rồi ư? Long phượng thai?" Lão thái thái ngồi bật dậy: "Thật sao, sao lại sinh bây giờ?"
"Ngài quản là sinh lúc nào, dù sao cũng sinh rồi, người lớn người nhỏ đều khỏe mạnh." Nguyễn Trực cười toét cả miệng: "Ngài mau dậy đi, giờ chúng ta qua thăm muội muội."
Lão thái thái ngăn lại: "Nói vớ vẩn cái gì thế, đã giờ nào rồi, chắc Trân nhi cũng ngủ rồi. Để mai đi, giờ sang để quấy rầy nó à? Đàn ông các con không biết sinh con mệt mỏi như thế nào đâu."
Nguyễn Trực không đồng ý lắm.
"Để mai, ta mang vịt nấu măng sang cho nó ăn luôn." Lão thái thái lại nằm xuống ngủ: "Ta phải dậy sớm mới được, để trưa còn mang sang."
Nguyễn Trực kinh ngạc: "Ngài còn ngủ được sao?"
"Sao lại không ngủ được, không phải đều bình an sao?" Lão thái thái cười: "Nhìn con xem, cứ như sang muộn một tý thì không được gặp Trân nhi vậy, sau này chúng ta có thể gặp nhau thường xuyên, lão phu nhân cũng đã nói muốn đến thì đến, ta không lo lắng gì cả, con cũng mau đi ngủ đi."
Lời của mẫu thân làm y an tâm, Nguyễn Trực gãi gãi đầu quay về phòng.
Hôm sau, quả nhiên lão thái thái mang vịt nấu măng sang thăm Nguyễn Trân.
Hai đứa bé ngủ bên cạnh Nguyễn Trân, có nhũ mẫu hầu hạ, bú sữa đến no căng, lão thái thái nhìn chằm chằm một lúc lâu: "Thật là đáng yêu, gọi là gì rồi?"
Nguyễn Trân cười: "Còn chưa đặt ạ, lão gia..." Hôm qua nàng hỏi tên con nhưng Tô Thừa Phương vẫn chưa chọn được vì sinh sớm hơn dự kiến: "Chàng muốn chọn hai cái tên thật hợp ý, hẳn là chưa đặt được ngay."
Có lẽ vì đây là trưởng tử của Tô Thừa Phương nên y sẽ rất coi trong, Nguyễn Trực vuốt ve mặt cháu trai: "Lúc Nguyên Nguyên sinh ra không phải có vị tiên sư phán mệnh cho con bé sao, phán thật chuẩn, hay để ta tìm ông ta tới nhé?"
Lời này đúng lúc bị Tô Nguyên nghe được, nàng suýt thì ngạt thở, thì ra tiên sư phán mệnh cho nàng do Nguyễn Trực mời, nói cái gì mà tử khí đông lai, hợp phúc tường thụy, nhưng kiếp trước mệnh cách của nàng hoàn toàn tương phản. Có lẽ năm đó Nguyễn Trực làm vậy để nâng thể diện cho mẫu thân, nhưng ý tưởng này quá tệ, nàng bước nhanh vào phòng: "Cậu, ngài quen tiên sư kia sao?"
Đương nhiên Nguyễn Trực không thừa nhận: "Không quen, nhưng sau khi ông ta phán mệnh cho con thì quen."
Nhất định là nói dối: "Đã không quen thì mời làm gì, tiên sư cũng không phải thần tiên, ai biết có nói hươu nói vượn không, hơn nữa người là dựa vào mình, không phải tiên sư nói thế nào thì thế ấy."
Không ngờ tiểu cô nương sẽ nói ra những lời này, Nguyễn Trực giật giật khóe
miệng.
"Đúng vậy, đừng mời tiên sư thần sư gì cả." Lão thái thái sợ Nguyễn Trực lại gây sự: "Cô gia tài trí hơn người, lấy tên mà còn cần nghe tiên sư sao? Bây giờ Trân nhi và hai đứa bé khỏe mạnh là tốt rồi."
Mọi người đều phản đối nên Nguyễn Trực cũng thôi.
Lão thái thái đổ canh măng vào bát cho Nguyễn Trân: "Đun tới trưa đấy." Rồi cũng đổ cho Tô Nguyên một bát: "Nguyên Nguyên, con cũng uống đi."
Mùi rất thơm, Tô Nguyên uống một bát lớn.
Tới đêm Tô Thừa Phương mới về, cực kỳ phấn khởi ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Trân: "Ta thấy hay con trai thì gọi là Tô Thận đi? Thận tự, cẩn dã. Trong có nói 'Thử vị thành vu trung, hình vu ngoại, cố quân tử tất thận kỳ độc dã', trưởng tử của chúng ta tương lai nhất định sẽ được mẫu thân yêu thương, không biết sẽ được sủng đến mức nào, ta hi vọng nó có thể thường xuyên tự kiểm điểm trong lòng." Y ôm vai Nguyễn Trân: "Nàng thấy được không, còn con gái thì gọi là Tú nhi đi, góp thành một đôi với chữ Cẩm, 'Cẩm Tú', nàng thấy được không?"
Hỏi liên tục hai câu được không, đều đang trưng cầu ý kiến của nàng.
Tên của nhi tử không tệ, còn Tú nhi, Nguyễn Trân hiểu rằng Tô Du đã sớm xuất giá, bây giờ bốn đứa bé trong nhà có ba đứa là do nàng sinh, Tô Thừa Phương hi vọng Tô Cẩm có thể coi Tô Tú là muội muội ruột, nàng cười nói: "Đương nhiên được, hôm nay mẹ còn nói, luận tài hoa không có ai bì kịp tướng công."
"Nhạc mẫu tới sao?" Nhìn nàng cười là Tô Thừa Phương biết nàng thật sự vừa lòng, thở phào một hơi: "Tri Dung cũng tới à?"
"Đúng vậy, mẫu thân còn nấu canh măng mang tới, rất nhiều, ta và Nguyên Nguyên đều ăn không hết, để lại cho chàng nếm thử đó."
Tô Thừa Phương cười: "Tài nấu nướng của nhạc mẫu rất tốt, vậy chúng ta ăn cơm thôi."
Nguyễn Trân gật gật đầu.
Tô Thừa Phương sai người bưng thức ăn lên, y cởi quan phục, ngồi xếp bằng trên giường cùng ăn với Nguyễn Trân.
Nghe nói hai đứa bé đã có tên nên Tô Nguyên và Tô Cẩm đều tới thăm. Tô Cẩm bế Tô Tú đung đưa nhẹ nhàng, cố ý chọc giận Tô Nguyên: "Thấy không, đây là muội muội của ta, tên cũng là một đôi với ta đấy, sau này muội đừng có bế."
Giọng nói đầy thân mật, Tô Nguyên liếc xéo một cái: "Được được, ta không bế, ai thèm tranh đâu. Ta có Thận nhi rồi."
Hai tiểu cô nương mỗi người bế một đứa.
Mai là lễ tắm ba ngày, Tô Nguyên nói với Nguyễn Trân: "Mẹ, đã chọn xong y phục chưa ạ? Phải ăn mặc thật xinh đẹp, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người nhìn đấy."
"Vẫn chưa." Nguyễn Trân cười, nói với Huệ Nương: "Lấy y phục ra đi, đúng lúc Nguyên Nguyên và Cẩm Nhi đều ở đây, để hai đứa cùng chọn."
Một rương y phục sơ sinh, ngoài đồ Nguyễn Trân tự làm, còn có Tô Nguyên làm, Tô Cẩm làm, lão phu nhân dặn tú nương làm, Lục Tĩnh Xu làm, còn có hai vị phu nhân Lục gia tặng nữa, phải tới bốn năm mươi bộ, nhưng Tô Nguyên chỉ lướt qua đã thấy bộ mình làm.
"Thận nhi có thể mặc bộ này không mẹ?" Nàng cầm lên cho Nguyễn Trân
xem: "Ta làm mất năm ngày liền đấy."
Thì ra là có ý này, khó trách muốn chọn y phục, Nguyễn Trân cũng không bác bỏ nữ nhi: "Rất đẹp, không hề kém tú nương chút nào, chọn cái này đi. Huệ Nương, nhớ để mai lấy ra."
"Cả cái này nữa..." Tô Nguyên lại chọn một bộ y phục màu đỏ cho tiểu cô nương.
Nhìn nàng muốn chiếm cả hai bộ, Tô Cẩm rất không vui: "Ta thấy cái này ta thêu không tệ, để muội muội ta mặc cái này."
"Bộ này của tỷ nhìn không vui bằng của ta."
"Ở đâu, ta thêu hoa sen cá chép này có chỗ nào không vui?"
Hai tiểu cô nương đấu võ mồm làm Huệ Nương bật cười: "Ai nha, hai vị cô nương, tiểu công tử và Tứ cô nương mới được ba ngày tuổi, thời tiết lại lạnh, đâu chỉ mặc mỗi y phục này đâu, còn phải quấn tã bên ngoài, đến lúc ấy còn nhìn được gì nữa đâu."
A...
Giờ hai tiểu cô nương mới biết là phí công, nhìn nhau cười một tiếng.
Thiền Y bế Thận nhi thả xuống giường: "Mắt díu vào rồi, chắc là buồn ngủ."
Ai ngờ Thận nhi vừa đặt lưng xuống giường đã khóc lên.
"Đói bụng à?" Tô Nguyên hỏi.
Nguyễn Trân vội vàng bế Tú nhi lại đặt xuống bên cạnh, thế mà ngừng khóc thật.
Tô Nguyên trợn tròn mắt.
"Có lẽ ở cạnh nhau lâu nên quen rồi." Nguyễn Trân ngồi ở bên cạnh nhìn hai đứa bé, cười nói: "Ta cũng mới phát hiện hôm qua, nếu không có Tú nhi bên cạnh thì Thận khi sẽ khóc, nhưng khi được đặt nằm cạnh nhau thì lập tức sẽ ngủ thiếp đi."
Thật là thú vị, hai tiểu cô nương đều ngồi ở bên cạnh nhìn, nhìn cả một buổi trưa.
Hôm sau, Lục gia và Nguyễn gia đều tới, Tô phủ bên kia chỉ có mình Tô Thiệm đến, Hàn phu nhân và Hàn Như Ngộ cũng tới chúc mừng.
Các nữ quyến sôi nổi vào nhà thăm đôi long phượng. Lục Thái Phu nhân nắm tay lão phu nhân: "Ta mừng thay cho ngươi, lần này ngủ được an ổn rồi."
Lão phu nhân hớn hở, lời này không hề sai.
Hai đứa bé đã ngủ cả buổi sáng nên rất có tinh thần, không khóc không nháo, khiến cho người ta yêu mến, tất cả mọi người đều tán dương.
Phòng ngoài đã sớm được bố trí cẩn thận, mời lão phu nhân đi dâng hương.
Tô Nguyên nghe đã tới giờ lành liền bế Tô Thận ra, đệ đệ đến với thế gian này không dễ, nàng phải tự bế đi mới an tâm. Nàng liếc qua Tô Cẩm, nghĩ là nàng ấy cũng sẽ bế Tô Tú nào ngờ người này đã sớm thất thần, không biết hồn bay đi đâu rồi, y phục hôm nay cũng là tỉ mỉ chuẩn bị đây. Tô Nguyên lắc đầu, khắp thiên hạ nơi nào không có cỏ thơm, sao Tô Cẩm lại thích Hàn Như Ngộ chứ?
Nhưng mà nàng cũng không quản được, thở dài một tiếng rồi bế Tô Thận ra ngoài.
Lão phu nhân dâng hương xong liền đổ thêm nước vào chậu, lại ném vào một thỏi vàng ròng, sau đó đến di tổ mẫu, rồi mọi người cũng bước lên thêm nước theo thứ tự.
Lúc này đương nhiên Tô Nguyên cũng muốn làm, đưa Tô Thận cho Thiền Y rồi cũng tới thêm nước. Đổ nước xong móc ra đủ thứ trong hà bao như nhãn, táo đỏ, hạt dẻ, vàng, trân châu... giống như một chiếc túi thần kỳ chứa được vạn vật, mấu chốt là nàng còn thể hiện rất thành kính làm các trưởng bối bật cười.
Hàn Như Ngộ thấy thế cũng mỉm cười.
Trên gương mặt tuấn tú có vài phần vui vẻ.
Tô Cẩm thấy mà lạnh lòng. Ban nãy nàng tới thêm nước cũng không thấy Hàn Như Ngộ vui vẻ thế này, thì ra cũng không phải không thèm để ý, mà là mình không có gì hấp dẫn được Hàn Như Ngộ như Tô Nguyên.
Có phải chính chính Tô Nguyên cũng biết thế không?
Đột nhiên Tô Cẩm cực kì tức giận, chờ Tô Nguyên thêm nước xong liền kéo nàng ra một chỗ yên tĩnh.
Tô Nguyên kinh ngạc hỏi: "Nhị tỷ, sao thế?"
"Làm sao?" Tô Cẩm cắn răng nói: "Ta đã hoàn thành tâm nguyện của muội, chúng ta hòa hảo rồi, cũng tôn kính mẫu thân, nhưng muội thật sự coi ta là tỷ tỷ sao?"
"Ta không biết tỷ có ý gì..."
"Không phải muội thích Lục Sách sao, đã như vậy sao còn cố ý hấp dẫn Hàn công tử?" Tô Cẩm hạ giọng: "Rõ ràng muội biết ta thích chàng."
Tô Nguyên ngạc nhiên.
Lục Sách ở ngoài tường cũng giật mình, hắn thấy Tô Cẩm hung hăng kéo Tô Nguyên ra đây, cứ tưởng là Tô Nguyên bị bắt nạt, nhất thời hiếu kì ai ngờ lại nghe được tin này.
Tô Nguyên thích mình sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...