Chương 31
Chủ tớ ba người đầu kinh ngạc ngẩng đầu.
Ánh mặt trời chói mắt làm Tô Nguyên sực tỉnh, vội dặn dò Thải Vi.
Lục Sách cực kỳ buồn cười: "Tuy cửa sau chỉ có hai hộ vệ nhưng xung quanh còn có mười mấy ám vệ, dẫn được đi thì có ích gì? Muội thật sự cho rằng Hầu phủ chúng ta là thùng rỗng à?"
Tô Nguyên sửng sốt.
Xem ra tính lâu như vậy cuối cùng vẫn sai, vậy phải làm sao mới gặp được Nguyễn Trực đây? Nàng cau mày suy nghĩ, một lát sau ngẩng đầu lên hỏi Lục Sách:
"Nhị biểu ca, chắc là huynh biết lén chuồn đi thế nào đúng không?"
"Đương nhiên." Lục Sách ngạo nghễ nhìn nàng: "Muốn ta hỗ trợ không?"
Tô Nguyên do dự, bởi vì Lục Sách quá đa nghi, không biết nếu nhờ thì sẽ chọc phải phiền toái gì.
Tiểu cô nương cúi đầu, hiển nhiên là đang suy nghĩ.
Lục Sách nhẹ nhàng nhảy xuống đất đứng trước mặt nàng: "Muội chỉ cần trả lời ta một vấn đề là được."
Tô Nguyên ngẩn ra.
"Đồng ý không?" Hắn hỏi.
Trên đời này làm gì có chuyện có miếng bánh đột nhiên từ trên trời rơi xuống, Tô Nguyên cẩn trọng: "Huynh muốn hỏi gì?"
"Hắc Ngọc cao muội tặng ta ngày trước, mua ở đâu?"
Cái này không khó, Tô Nguyên thở phào: "Là Nguyễn công tử tặng, ta cũng không biết, nếu huynh cần thì chỗ ta vẫn còn." Hầu phủ bọn họ nhiều thế hệ theo binh nghiệp, thương tích đầy người là chuyện thường, có lẽ Lục Sách cảm thấy thuốc này hiệu quả nên muốn có, chuyện này đơn giản.
Lục Sách lại nói: "Dù gì cũng là đồ của muội, ta muốn hỏi là mua ở đâu."
Tô Nguyên trầm ngâm: "Để ta hỏi Nguyễn công tử giúp huynh."
Lục Sách cười rộ lên: "Đi."
"Đi theo ta."
Tô Nguyên vội vàng theo hắn ra ngoài.
Tới một mái hiên, Lục Sách nói vài câu với Trần Tân, Trần Tân nhanh chóng rời đi, một lát sau có một chiếc xe ngựa dừng ở cửa hông.
"Lên đi." Lục Sách nói: "Bảo hai nha hoàn của muội đi theo Trần Tân, muội theo ta tới Nguyễn gia."
Trực tiếp dẫn nàng đi gặp Nguyễn Trực sao?
Tô Nguyên kinh ngạc: "Chắc gì cậu đã ở phủ."
"Có, sáng nay nghe nói mẫu thân của Đại học sĩ Quốc Tử Giám nhiễm bệnh nên ngài ấy không tới giảng bài... Bỏ qua cơ hội hôm nay, lần sau muội muốn gặp sẽ rất khó." Lục Sách nhìn chằm chằm Tô Nguyên: "Muội yên tâm, qua lại không đến nửa canh giờ, ta có thể thần không biết quỷ không hay dẫn muội về, nếu trưởng bối hỏi thì nói muội xem chim chóc ta nuôi biết chưa?"
"Đúng rồi, ta còn nuôi gà chọi đấy." Lục Sách cười, có cảm giác thiếu niên đắc ý.
Tô Nguyên đã động tâm nhưng vẫn có nghi hoặc: "Nhị biểu ca, huynh giúp ta như vậy..."
Tiểu cô nương đang sợ không dễ trả ân tình đây mà, Lục Sách nói: "Nếu lần trước không có Hắc Ngọc cao của muội sợ là chân ta đã phế rồi, giờ chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi." Nói xong kéo tay nàng: "Đi thôi, đừng lãng phí thời gian."
Tô Nguyên gần như bị hắn kéo lên xe ngựa.
Thả mành xuống, trong xe tối hẳn đi, chỉ có đôi mắt của thiếu niên là rực rỡ.
Sau này Lục Sách có thể ngồi trên vị trí cao như vậy cũng liên quan tới sự cẩn thận của hắn, nghe hắn không có gì sai, nhưng Lục Sách thật sự đột nhiên có lòng tốt như vậy sao?
Chỉ vì hỏi chuyện Hắc Ngọc cao?
Tô Nguyên đang nghĩ thì xe ngựa đã ra khỏi Uy Viễn hầu phủ.
Không ai hỏi gì, dù sao cũng là thiếu gia phủ Uy Viễn hầu.
Thái độ của Lục Sách dần trở nên tùy ý, nửa nằm ngửa ngồi tựa vào thùng xe, nam nữ có khác, Tô Nguyên thấy không được tự nhiên nên tìm chuyện tán gẫu: "Nhị biểu ca, nãy huynh ngồi trên cây làm gì thế?"
Nàng cũng hơi tò mò.
Lục Sách cười một cái: "Xem một thứ."
Nhìn bầu trời sao?
"Đối diện cầu Sái Kim, cách hai con phố có một ngõ nhỏ tên Phương Nguyệt, muội biết không?" Giọng Lục Sách nghe có vẻ mơ hồ: "Ta lớn lên ở kinh thành nhưng giờ mới phát hiện ra, hình như bản thân chưa từng tới đó."
Tô Nguyên chấn động.
Ngõ Phương Nguyệt.
Khi Lục Sách được phong làm Cảnh Xuyên Hầu, Hầu phủ chính là ở đó.
Chẳng lẽ giờ hắn đã biết rồi sao? Nhất thời Tô Nguyên cũng không biết mình có cảm giác gì, kiếp trước nàng sống rất tệ, nhưng Lục Sách dù có cẩm tú tiền đồ nhưng nhân sinh cũng không như ý, đến trước khi nàng chết, Lục Sách vẫn không thành thân. Chỗ cao rét lạnh, ngày đó nhìn thấy hắn dưới trời tuyết đổ, cả người ngập tràn ý lạnh.
Không giống bây giờ, ít nhất còn có chút cảm giác thiếu niên.
Tô Nguyên nói: "Ta cũng chưa tới đó bao giờ, chỗ đó rất ít người, không có gì vui, nhưng ta có nghe ngày trước có một vị Bồ Tát sống ở đó, hàng năm đều dựng lều phát cháo trước cửa nhà, con trai của người cũng là một vị tướng quân phi thường dũng mãnh, nhiều dân chúng đều nhớ đấy."
Lục Sách im lặng một lúc lâu: "Không ngờ muội còn biết điều này."
"Nghe tổ mẫu nói, lão nhân gia người khi nhàn sẽ kể chút chuyện xưa, nhưng ta cũng quên nhiều rồi." Nàng cười nói: "Huynh cũng có thể tới đó thử xem."
"Giờ ta sẽ không đi." Giọng điệu lạnh băng.
Tô Nguyên thầm nhủ người này kỳ lạ quá, hỉ nộ vô thường. Nàng có lòng tốt an ủi thì lại... thôi bỏ đi, nói nhiều sai nhiều, thật ra cũng có liên quan gì đến nàng đâu?
Dù vậy Tô Nguyên vẫn bất mãn, có thể thấy nàng hơi bĩu môi.
Lục Sách tĩnh tâm, có thể ngửi thấy mùi hương thoang thoảng như có như không trong xe, hẳn là mùi trên người Tô Nguyên, hai má hơi nóng, vốn không nên ngồi với nàng trong xe này, ai ngờ lại trùng hợp như vậy.
"Oản đậu kia muội ăn chưa?" Hắn đột nhiên hỏi.
"Rồi." Tô Nguyên không nhìn hắn: "Ngon lắm."
Quán này hắn từng ăn khi còn bé, mẫu thân cũng rất thích ăn: "Xưởng ngọc phía Tây, có biết không? Cạnh đấy có một quán nhỏ, nhà bọn họ không nổi tiếng bằng Lý ký nhưng làm oản đậu hoàng là ngon nhất."
Tô Nguyên bị hắn làm cho tò mò: "Nếu ngon nhất thì tại sao ta lại không biết?"
"Vì đã sớm không làm nữa rồi, nếu không vì trước đây từng giúp bọn họ thì ta cũng không mua được."
"Vậy sao, huynh giúp gì vậy?"
Lục Sách ảm đạm cười: "Ta từng đánh Thái Như Hồng, muội nhớ không, năm đó Thái Như Hồng khi nhục con họ."
Nhưng trí nhớ của Tô Nguyên thật sự là rất mơ hồ, năm ấy Lục Sách đánh con trai độc nhất của Thái Dung, hắn mới mười tuổi, mình cũng mới sáu tuổi, làm sao nhớ rõ được. Nhưng nàng có nghe tổ mẫu đề cập qua, nói Lục Sách xông họa, bị Lục Hoán Dương đuổi đánh khắp Hầu phủ, khi đó tổ mẫu còn sang khuyên nhủ: "Xem ra huynh không hề thấy mình sai, bênh vực kẻ yếu sao?"
Lục Sách nói: "Ta chỉ nói đến chuyện oản đậu thôi." Bất tri bất giác lại nói với nàng nhiều như vậy: "Muội khác trước kia."
Tô Nguyên giật mình: "Đã năm năm không gặp, người luôn thay đổi... huynh
cũng khác."
Lục Sách mỉm cười.
Xe ngựa dừng lại trước cửa Nguyễn phủ, Tô Nguyên xuống xe, Lục Sách cũng xuống.
"Huynh cũng muốn gặp cậu à?"
"Ta đưa muội tới đây, chẳng nhẽ không thể được uống một tách trà sao?"
Tô Nguyên không thể từ chối, đành gọi người gác cổng vào thông báo.
Nguyễn Trực quả thực ở nhà.
Hai người sóng vai đi vào, Nguyễn Trực thấy lạ: "Nguyên Nguyên, sao con lại tới đây? Còn vị này..."
"Đây là Nhị biểu ca, Lục gia nhị công tử Lục Sách." Tô Nguyên giới thiệu: "Con có việc gấp phải thương lượng với cậu, nhưng không thoát được thân, may nhờ Nhị biểu ca giúp đỡ mới lén chuồn ra được."
Đứa nhỏ này lại có âm mưu quỷ kế gì muốn sai phái mình đây? Nguyễn Trực đau đầu: "Ta nói con đấy, một tiểu cô nương sao lại có nhiều chuyện thế, nay muốn thế này, mai muốn thế kia. Con còn nhỏ không nên ở nhà viết chữ đọc sách sao? Con nói thật cho ta, lại muốn mưu hoa cái gì? Ta thấy..."
Tô Nguyên sốt ruột: "Cậu, con thật sự có việc quan trọng!"
Hơn nữa chuyện này càng ít người biết càng tốt.
Trông có vẻ vị Tam biểu muội này khá nhiều mưu ma chước quỷ, Lục Sách sát ngôn quan sắc: "Lần đầu tới phủ, Nguyễn lão gia nếu, ngài không ngại thì ta ra ngoài đi dạo một chút."
"Được, ta sẽ đi tìm huynh sớm thôi. À, không phải huynh muốn uống trà sao? Cậu, mau sai người pha trà đi."
Nguyễn Trực dở khóc dở cười, gọi gã sai vặt tới châm trà.
Tô Nguyên kéo Nguyễn Trực đi vào phòng trong nói chuyện.
Lục Sách uống trà xong bèn ra ngoài tản bộ, đi dọc theo hành lang tới phía Tây thấy một căn phòng, cửa sổ mở, lộ ra thư án có đặt mấy quyển sách, hẳn là thư phòng.
"Một, hai..." Hắn âm thầm đếm hộ vệ, nhất thời ẩn người vào lùm cây.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...