Chương 12
Dường như có cơn gió lạnh thổi tới, khiến Tô Nguyên phải ôm chặt tay. Khoé mắt nàng phát hiện ra người trong phòng kia đã biến mất. Đó rốt cuộc là ai? Thân phận thế nào? Vì sao Lục Sách lại cùng người đó ở chùa Bạch Mã?
Chẳng lẽ ngày này kiếp trước, hắn cũng ở đây sao?
Vô số suy nghĩ đan xen trong đầu Tô Nguyên. Nàng nhìn sắc mặt Lục Sách đang càng lúc càng trầm xuống, nhìn tua kiếm bay bay trong gió, đột nhiên lại có cảm giác rằng, nếu bây giờ nàng không nói rõ thân phận thì sẽ khá phiền phức.
Tô Nguyên cười: "Nhị biểu ca, ban nãy ta thấy...." Nhưng vừa lên tiếng đã nhớ ra mình quên một chuyện rất quan trọng: gã sai vặt kia tên Tú Thực, kiếp trước nàng từng gặp vào năm Kiến Chiêu thứ mười sáu. Khi ấy nàng phải gả cho Hàn Như Ngộ, Lục Sách phái Tú Thực đến tặng lễ, rất quý giá, nên lúc đó nàng có hỏi Tú Thực vài câu, sau đó Thải Anh còn nói với nàng trên mặt Tú Thực có hai nốt ruồi son.
Nhưng trước năm đó nàng chưa từng gặp Tú Thực, nói cách khác, hiện tại nàng ‘không biết’ Tú Thực là tùy tùng của Lục Sách, vậy tại sao có thể đi theo Tú Thực tới tìm Lục Sách được?
Tô Nguyên làm sai mà sợ, bất chợt sặc sụa ho khan.
Bảo Lục vội vàng vỗ lưng cho nàng.
Đã năm năm không gặp, nhưng giọng Tô Nguyên vẫn như trước đây, Lục Sách nhìn nàng chật vật mà buồn cười, buông kiếm hỏi: "Muội là tam biểu muội phải không?"
"Phải... ta tới đây để ngắm trúc." Tô Nguyên phát hiện sắc mặt Lục Sách thay đổi nên càng nghi ngờ có chuyện gì đó bí mật ở đây, nhưng nàng cũng không muốn liên quan đến chuyện ấy: "Ta nghe nhị biểu thẩm nói phải tới mùa đông huynh mới về, không nghĩ lại gặp huynh ở đây. Nếu gặp nhị biểu thẩm thì ta nên nói thế nào?"
Trong mắt Lục Sách hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng sau đó, hắn nhanh chóng nghĩ tới chuyện vài năm trước. Khi đó hắn bị chó dữ cắn bị thương, sâu đến mức thấy được cả xương, Tô Nguyên sốt ruột kêu nha hoàn đi lấy một bình hắc ngọc cao. Đó là một loại thuốc chữa thương cực hiếm có, chắc là do Nguyễn Trực tặng, Tô Nguyên thoa cho hắn xong, vết thương mới không chuyển biến xấu.
Nay nàng lại định giấu diếm thay mình sao, Lục Sách đánh giá nàng, tiểu cô nương đội duy mạo không thấy rõ dung nhan, nhưng vóc người cao hơn trước kia nhiều. Hắn nhàn nhạt hỏi: "Muội nhận ra được ta à?"
Năm năm trước Lục Sách còn trẻ con, không giống hiện tại lắm, nhưng Lục Sách mười bảy tuổi và hai mươi bảy tuổi không khác nhau là bao, dung mạo tuấn tú hiếm thấy, sao Tô Nguyên có thể không nhận ra? Nhưng nàng không thể nói như thế được. Trong lúc bối rối, nàng đột nhiên nhớ ra Lục Sách vừa gọi mình là tam biểu muội, vậy là nhanh trí đáp: "Không phải nhị biểu ca cũng nhận ra ta sao?"
Có lẽ do giọng của cô nương không thay đổi nhiều, lại còn gọi mình là biểu ca, sao có thể không nhận ra được, Tô Cẩm cũng chẳng hề có loại thái độ này với hắn. Nhưng Lục Sách còn có chuyện cần làm nên không muốn nói về vấn đề này nhiều: "Còn chuyện của ta chắc nhị biểu thẩm sẽ không hỏi, chỉ cần muội không nhắc tới thì sẽ không ai biết... một, hai tháng nữa ta mới về nhà."
"Được." Tô Nguyên đồng ý.
Thấy nàng sảng khoái như vậy, Lục Sách thầm nghĩ chỉ sợ lại nợ nàng một ân
tình rồi, nhưng một tiểu cô nương thì có thể yêu cầu chuyện gì khó khăn cơ chứ.
"Nếu muội rảnh rỗi thì vào uống tách trà, nay ta tới gặp bằng hữu." Hắn dứt khoát nói thẳng.
Tô Nguyên lắc đầu: "Ta vẫn là không nên quấy rầy, cáo từ."
Nàng xoay người rời đi luôn.
Lục Sách nhìn nàng biến mất khỏi rừng trúc rồi mới bước vào phòng.
Nam nhân mặc bố y còn khá trẻ, lúc này cười nói: "Thì ra là thanh mai trúc mã, nhưng ngươi thật sự có thể yên tâm sao? Ban nãy không nên lên tiếng, ngộ nhỡ bị ai nhận ra là công tử Hầu phủ."
"Nhận ra ta còn hơn phát hiện ra ngài, ta ở đây thì có sao, biện bừa một lý do nào chả được, nhưng ngài..... Nếu ta không quyết định nhanh thì sợ là muội ấy sẽ nhìn rõ ngài." Lục Sách thản nhiên nói: "Nhưng vị biểu muội này của ta ngài không cần lo lắng, nàng được nuông chiều từ nhỏ, ít khi ra ngoài, cái gì cũng không biết."
Tiểu cô nương được nuôi dạy ở khuê phòng phần lớn đều chỉ biết đến phong hoa tuyết nguyệt, làm sao hiểu được đại sự triều chính, nam nhân trẻ tuổi im lặng nâng một tách trà lên.
Tú Thực sợ lại có người đến, đang định đóng cửa thì thấy trên chạc cây có một ánh sáng lóe lên, qua xem mới thấy là một cây trâm hoa trắng như tuyết, vội cầm lại bẩm:
"Công tử, ngài nhìn xem ạ."
Cây trâm nho nhỏ dùng năm viên trân châu to cỡ ngón út tạo thành một bông hoa mai, Lục Sách nhét vào trong tay áo: "Chắc do tam biểu muội làm rơi, lần tới ta sẽ trả muội ấy." Nhân tiện thử thăm dò Tô Nguyên xem rốt cuộc nàng muốn gì ở mình mà năm lần bảy lượt tỏ ý tốt.
Hay là muốn đối phó với Tô Cẩm?
Hắn nhẹ nhàng nhíu mày.
Tô Nguyên vừa đi vừa dặn Bảo Lục: "Chuyện nhị biểu ca ngươi không được nói với ai biết chưa?"
Bảo Lục thành thật gật gật đầu: "Nô tỳ biết ạ…” Nàng ta do dự một chút rồi hỏi: “Nhưng đó thật sự là Lục gia nhị công tử ạ? Cô nương, sao ngài nhận ra được?"
Người này rất tuấn mỹ nhưng Bảo Lục không dám nói đó chắc chắn là Lục Sách, trong ấn tượng của nàng ấy Lục Sách năm mười hai tuổi cũng tuấn tú nhưng không được cao lớn như bây giờ.
Tô Nguyên ho nhẹ một tiếng: "Không được hỏi."
Nàng bước nhanh ra khỏi rừng trúc, vừa lúc Bảo Thúy cũng lấy nước trở lại, vội uống vài hớp.
Bất tri bất giác đã sắp đến trưa, Tô Nguyên vội vàng đi gặp lão phu nhân và Tô Thừa Phương.
Tại phòng nghỉ, lão phu nhân đã chọn rất nhiều đồ ăn chay, xếp đầy một bàn lớn, so với ban sáng thì bây giờ rõ ràng là bà vui vẻ hơn nhiều. Tô Nguyên nhịn không được hỏi: "Tổ mẫu có chuyện gì vui sao ạ?"
Vừa rồi Tô Thừa Phương đi xin quẻ, cầu được một quẻ rất tốt, phương trượng tự mình giải quẻ nói năm nay Tô Thừa Phương tất có lương duyên, như cá gặp nước, muốn gió được gió, sao lão phu nhân có thể không vui được? Quẻ này thật sự là thập toàn thập mỹ, xem ra năm nay con trai không chỉ cưới được hiền thê mà còn có thể sinh một đứa cháu trai, Tô gia có hậu rồi.
"Ta là thấy đồ ăn này ngon, con mau tới nếm thử đi." Lão phu nhân không nói cho Tô Nguyên.
So với Tô Cẩm thì nhất định Tô Nguyên sẽ không thích chuyện này, hơn nữa hôn sự của trưởng bối cần gì phải nói với tiểu bối, dù Tô Thừa Phương lấy ai Tô Nguyên đều nên chấp nhận, thế mới là một đứa con ngoan.
Tô Nguyên hơi nghi hoặc, nhưng không hỏi thêm, an tĩnh ngồi ăn đồ chay.
Chân Quân và Tô Cẩm đến sau, lão phu nhân cũng cười mời vào.
Đều là nữ quyến, Tô Thừa Phương không tiện ngồi cùng bàn, nói với lão phu nhân: "Con ra bên ngoài đi dạo một chút, lát nữa ngài dùng xong thì gọi một tiếng, chúng ta cùng về."
Giọng nói không cao không thấp rất dễ nghe, Chân Quân ngẩng đầu lên nhìn. Đã mười mấy năm trôi qua mà Tô Thừa Phương không hề già đi. Lại nhớ đến ngày nàng ta đi cùng cha mẹ tới Tô gia, y ngồi đối diện chẳng liếc mình lấy một cái, chân mày vương nét lạnh lùng; nhưng hiện tại dù gương mặt vẫn thế, nét lạnh lùng lại bớt hẳn đi.
Khó trách khi Chân Bội nhìn thấy y, tựa như mật nhìn thấy hoa, quấn quýt đòi gả, chỉ không biết Tô Thừa Phương có chịu không. Còn có lão phu nhân... dù sao đó cũng là người Chân gia, lão phu nhân sẽ để ý chứ?
Chân Quân miên man suy nghĩ.
Đi ra ngoài, Tô Thừa Phương phân phó hạ nhân Lục An: "Tới phòng bếp gói hai suất đồ chay mang về."
Biết là Nguyễn Trân thích ăn, Lục An vội đi ngay, vừa đi vừa nghĩ, lúc nãy lão gia xin quẻ, chẳng lẽ lão gia thật sự sẽ tái giá ư, vậy đến lúc đó Nguyễn di nương phải làm sao bây giờ? Tam cô nương và Nguyễn công tử sẽ như thế nào?
Lục An lắc đầu thở dài.
Lúc món chay tới tay Nguyễn Trân thì đã lạnh nhưng vẫn rất ngon, Nguyễn Trân ăn vô cùng vui vẻ.
Huệ Nương nhìn vậy, trong lòng không khỏi bi thương.
Hôm nay lão phu nhân với lão gia đi xin quẻ để chuẩn bị tái giá, xem ra lão phu nhân không hề định cho Nguyễn Trân cơ hội, nàng ấy có tâm nhắc nhở nhưng nhìn Nguyễn Trân lại không đành lòng.
Lão gia đặt ngài ấy trong lòng, đi chùa cũng không quên mua đồ chay và tặng lá phong, ai nhìn cũng biết là sủng ái, chẳng lẽ cứ phải cố tình đâm một kim vào tim Nguyễn Trân sao? Huệ Nương đứng ngoài cửa nhìn trời xanh, thầm cầu xin ông trời, nhất định cái thai trong bụng Nguyễn di nương phải là nam, chỉ có như vậy trong tương lai, khi chính thất phu nhân vào cửa mới không phải chịu khổ, lão phu nhân nể mặt cháu trai sẽ đối tốt với Nguyễn Trân hơn.
Dầu gì cũng là thay Tô gia kéo dài hương khói.
Nguyễn Huệ lẩm bẩm.
Tô Nguyên vẫn nhớ chuyện Nguyễn Trực mua nhà, luôn hỏi hạ nhân Nguyễn Trực có gửi thư đến không nhưng vẫn không có, lão phu nhân thì thấy các nàng đã lớn nên lại phái thêm mấy nha hoàn tới.
"Nghe nói tuyển năm mươi người đấy, sau đó lão phu nhân tự xem qua, đánh rớt ba mươi mấy, chỉ còn lại mười mấy." Bảo Thúy và Bảo Lục thì thầm.
Theo năm tháng, tuổi các nha hoàn cũng lớn dần, cứ vài năm sẽ sàng lọc một lần, có thể được ở lại hầu hạ chủ tử là phúc khí; nhưng lúc này ai cũng có chuyện để lo, ví dụ như người mới có đoạt sủng của chủ tử với bọn họ hay không.
Nếu thật sự bị đoạt sủng thì địa vị sẽ bị dao động, bởi vậy nên Bảo Thúy mới chú ý hỏi thăm.
Hai người đang nói, Tô Nguyên đã đứng dậy đi tới chính phòng.
Quả nhiên nơi đó có một loạt nha hoàn đang đứng, Tô Cẩm tới sớm nhưng lại cười tủm tỉm bảo Tô Nguyên: "Tam muội, muội chọn trước đi."
Từ lúc từ chùa Bạch Mã về, Tô Cẩm rất kỳ quái; nhưng Tô Nguyên cũng không định từ chối, nhỡ Tô Cẩm chọn mất Thải Anh thì phải làm sao?
"Nàng ấy đi." Tô Nguyên chỉ vào một cô nương không quá thu hút, kiếp trước nàng không muốn chọn người này, là lão phu nhân chọn cho nàng.
Tiểu nha đầu kia giật mình trợn tròn mắt, thoạt nhìn có vẻ hơi quê mùa.
Tô Cẩm bật cười, Tô Nguyên đúng là tầm mắt hạn hẹp như mẹ đẻ nàng ta vậy, chọn một nô tỳ như vậy trông rõ là cục mịch quê mùa.
Lão phu nhân cười rộ lên: "Mẹ của nha đầu này các ngươi cũng biết, là Phượng Nương ở thôn trang, ta rất vừa ý..." Bà nói với Tô Nguyên: "Con lấy cho nó cái tên, tên trước là Tiểu Hồng."
Tên này rất tục, Tô Nguyên giả vờ cân nhắc: "Gọi là Thải Anh đi."
Hai mắt Thải Anh sáng lên, giống như rất thích cái tên này.
Tô Nguyên mỉm cười, nàng lại chọn thêm một tiểu nha hoàn nữa, gọi là Thải Vi.
Tô Cẩm giống như kiếp trước, chọn nha hoàn tư sắc không bằng mình nhưng đều tự nhiên hào phóng, lão phu nhân gật đầu, cũng không nhúng tay.
Đúng lúc trong phòng đang náo nhiệt, Chiếu Tuyết cầm thiệp mời vào, Lý mama liếc qua bẩm với lão phu nhân: "Ngụy Quốc công phủ nói hoa quế đương nở rộ, Dương thái phu nhân mời ngài, lão gia và các cô nương ngày mai tới làm khách, ăn canh hoa quế."
Lão phu nhân thoáng ngẩn ra, hiển nhiên cũng bất ngờ, mà Tô Nguyên cũng rất kinh ngạc, trong trí nhớ của nàng Dương thái phu nhân không hề mời họ tới phủ Ngụy quốc công.
Sao bỗng nhiên lại có thêm chuyện này?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...