Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


Động tĩnh bọn họ chuyển nhà đã khiến dì Đổng bên cạnh nhận ra, dì Đổng nghe thấy cô có thể chuyển đến thị trấn cũng mừng cho cô, nắm lấy tay cô nói: “Dì cũng nghe được lời Đại Quý nói, ông chủ mới của con rất là tốt, người ta đối xử tốt với con như vậy thì khi đi làm con nên chú ý nhiều hơn.

"
"Chỉ là cửa hàng sữa của con đang làm việc quá vất vả, dì có mấy cái phương thuốc dân gian ở đây, ngày mai nhờ Hổ Tử giao cho con, nếu núm vú của con bị khách hàng hút đến sưng thì cứ bôi vào, hiệu quả nhanh lắm!"
Kim Lê cảm ơn lòng tốt của dì Đổng, đồ đạc của cô không có nhiều, nên khi thấy gần như đã thu dọn xong, cô chào tạm biệt dì Đổng, đưa Yến Thần lên xe ngựa đi vào thị trấn.

Cô lên xe ngựa, nhìn thấy Yến Thần trên tay vẫn đang cầm một chiếc hộp gỗ, trông có vẻ cổ kính và khá cũ kỹ, cô không khỏi tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"
Yến Thần lắc đầu: “Tôi không biết, vừa rồi dì Đổng đặt nó vào tay tôi, bảo tôi giữ nó cẩn thận cho em.


Kim Lê ồ một tiếng, tưởng rằng trong đó là phương thuốc dân gian mà dì Đổng nói đến, quay đầu liền quên mất.


Kim Lê sau khi chuyển đến trạch viện mới liền cảm thấy sảng khoái, cô và Yến Thần sống ở hai phòng riêng biệt, phía đông và phía tây, chính điện ở giữa, như vậy cô không cần lo lắng nếu mình gây ra tiếng động gì!
Hơn nữa, việc cô đến cửa hàng hàng ngày sẽ thuận tiện hơn rất nhiều, chỉ mất nửa giờ đi bộ đến cửa hàng.

Tuy nhiên lời Bách Hạnh nói ngày hôm đó khiến cô phải suy nghĩ kỹ, nên cố tình tìm một chiếc áo choàng rộng thùng thình mặc vào, đồng thời đội chiếc mũ rộng vành lên đầu để hóa trang.

Lúc đi ra ngoài, cô còn vác cuốc trên vai.

Yến Thần sẽ cười lớn mỗi khi nhìn thấy cô ăn mặc như thế này, anh chỉ nghĩ cô thật buồn cười và khác biệt với những người phụ nữ anh từng gặp trước đây.

Chủ quán Đồng lúc đầu còn có chút ngạc nhiên, về sau cũng quen dần.


"Đi, đi, đi, nhanh đi phía sau thay quần áo.

"
Đổng Quý ghét bỏ nói xong, quay người lại thì thấy Trung bá, quản sự thân tín của ông chủ, mỉm cười đứng trước cửa, theo sau là một nhóm thợ mộc và mấy tấm gỗ đã được chạm khắc trên xe lừa.

Tuy nhiên tấm ván đó lạ quá, trên đó còn có lỗ! Hắn không khỏi liếc nhìn thêm vài cái.

“Chủ quán Đổng, đây là thư của ông chủ gửi cho ông.

” Trung bá đưa một lá thư cho Đổng Quý.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận