Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


Kim Lê ngồi dậy, nhìn bức tranh Tùng Thạch cầm trên tay, cô thực sự có chút ngây người, thoạt nhìn còn tưởng Tùng Thạch đã vẽ một nụ hoa nhút nhát đang chờ nở, chỉ là sau khi nhìn kỹ hơn, mới hiểu đây là bộ phận riêng tư nhất của người phụ nữ, thậm chí những nếp nhăn cũng lộ rõ ​​khiến người ta phải đỏ mặt, tim run.

"Thật là đẹp.

" Mặc Tùng Thạch cầm cuộn giấy trong tay, khen không dứt miệng.

Kim Lê trong lòng cũng đồng ý quan điểm này, không khỏi cảm thấy quyết định của mình là đúng đắn nhất.

Bách Hạnh ở xa thấy công việc ở đây đã xong nên cũng đi tới.

"Có thể cho tôi xem một chút được không?" Bách Hạnh không khỏi có chút tò mò, đã lâu hắn chưa thấy Mặc Tùng Thạch say mê vẽ tranh như vậy.


Kim Lê nhìn thấy Tùng Thạch đang nhìn mình dò ​​hỏi nên vội vàng gật đầu.

Cô không ngại khi Tùng Thạch đã vẽ cho cô đẹp như vậy, thậm chí trong lòng cô còn có chút mong chờ, quả nhiên nhìn thấy trong mắt Bách Hạnh ánh lên nét kinh ngạc trước vẻ đẹp đó.

Vẻ đắc ý trên mặt Mặc Tùng Thạch càng lớn hơn, khi ông liếc nhìn Kim Lê, mặt mày ngượng ngùng, như đào mận, lại ầm ĩ muốn vẽ cho Kim Lê một lần nữa.

Ông nhìn quanh trong sân liền nhìn trúng bệ hoa ở góc sân, sau đó ra lệnh cho Thuận Nhi di chuyển một chiếc ghế quý phi đặt dưới giàn hoa để cô nằm trên đó, lộ một bên ngực và đôi chân thon dài trắng nõn.

Kim Lê có cảm giác giống như từng chụp ảnh trước kia nhưng lúc đó là phỏng vấn cho một trang web nhỏ không nổi tiếng lắm, nhưng bây giờ là một họa sĩ nổi tiếng.

Có loại cảm giác xưa đâu bằng nay, cô không khỏi cúi đầu mỉm cười.

Bách Hạnh ở một bên nhìn một màn này, nhất thời có chút ngây dại.

***
Mấy ngày sau, những hình dạng lỗ tường đại khái đã được hoàn thiện, Bách Hạnh lệnh cho Diêu Công dẫn người lên kinh thành, đồng thời sắp xếp cho quản sự thân tín của mình tìm cửa hàng lớn dưới danh nghĩa của mình, biến nó thành quán có lỗ tường.

Tuy nhiên, chuyện này phải được giữ bí mật cho đến khi cửa hàng ở kinh thành được mở nên việc cải tạo cửa hàng sữa Bách thị chỉ có thể tạm dừng.

Về vấn đề này, hắn cố ý cùng Kim Lê nói chuyện: "Việc này tôi có lỗi với cô, còn phải để cô chờ một chút.

"

Kim Lê cũng không quan trọng, mặc dù hai sư đồ Tùng Thạch đã rời đi, nhưng thỉnh thoảng vẫn có khách lạ đến gọi cô, nên cô cũng không nhàn rỗi.

Nhưng cô không biết mình đã gây chú ý thế nào khi ngày nào về nhà với vết ẩm ướt trước ngực trên bộ quần áo của mình,không ít người đã chú ý và tìm đến trước cửa nhà cô.

Từ sau sự việc kẻ trộm người, Đổng Quý bắt đầu đặt sự chú ý nhiều hơn, hắn thấy những ngày gần đây phần lớn khách tới cửa hàng là khách lạ, họ đều gọi cô Kim, nên cũng có tâm thám thính, liền tra ra những người này đều trông thấy cô Kim ở trên đường, đoán rằng cô chắc là vú nuôi ở quán sữa nên đi tới.

Khi Bách Hạnh đến cửa hàng lần nữa, Đổng Quý liền kể cho hắn nghe chuyện đã xảy ra.

Bách Hạnh trước đó đã mua đồ cho Kim Lê, nghe vậy liền nhẹ nhàng đáp: "Tôi đã có sắp xếp.

"
Hắn liếc nhìn tiền sảnh, thấy Kim Lê đang quỳ trên ghế chuyên dụng ăn sữa, người đàn ông bên dưới đang tham lam mút bộ ngực trắng nõn mềm mại của cô, dương vật ở dưới đã cương cứng, không ngừng cố gắng đẩy lên, chỉ là khoảng cách quá xa nên không thể với tới được.

Hắn quay sang Đổng Quý phân phó: “Từ nay về sau đừng cho những thực khách không quy củ như vậy vào.



Đổng Quý vội vàng đáp ứng.

Kim Lê đang cho ăn sữa đút tới được một nửa, cô nhìn thấy một người phục vụ rắn chắc đang thì thầm điều gì đó vào tai thực khách bên dưới, thực khách này vội vàng mút vài ngụm sữa rồi vội vàng rời đi.

Kim Lê vẫn còn có chút nghi hoặc, nhưng sữa đã được hút hết, trước ngực hiếm khi được khô mát nên tâm trạng rất tốt.

Mãi đến khi kéo quần áo lên, cô mới cảm thấy núm vú mình hơi nhói khi cọ vào vải, cô tưởng chúng sưng lên do bị mút nên không để ý lắm.

Thấy Bách Hạnh sai người đến nói với cô rằng hắn đang đợi cô ở xe ngựa, liền vội vàng đi ra ngoài.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận