Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


“Vâng.” Kim Lê thanh thuý trả lời, nhanh chóng nhẹ nhàng rời đi.
Nghĩ đến chủ ý của cô, Bách Hạnh xoay người đi ra phòng riêng rồi rời khỏi cửa hàng, mãi đến khi lên xe ngựa, hắn mới nhớ ra mình đã quên lời nhờ vả của Tùng Thạch.

Hắn không khỏi lắc đầu liên tục, cảm thấy vài phần ảo não nhưng khuôn mặt tuấn tú lại tràn đầy nụ cười.
“Thật không nghĩ tới lần này tới trấn Mai Khai lại còn có thu hoạch lớn như thế này."

Kim Lê chờ đợi mấy ngày, một ngày nọ, khi cô đang làm việc, người hầu của Bách gia cử người đến nói với Đổng Quý rằng họ muốn mời Kim Lê đi.

Đổng Quý thấy họ đúng là người của ông chủ, cô Kim cũng không phản đối nên đã đưa cô đi.
Mấy ngày nay, hắn để ý đến các vú nuôi trong cửa hàng hơn, nhất là khi hắn nghe bên ngoài có tin đồn rằng có một người dụ dỗ ở hoa lâu đã bị đánh gãy chân, nhưng không có hoa lâu nào dám đứng ra thay hắn đòi lại công đạo.

Các má mì trong lầu xanh cũng biết việc mình làm là trái đạo đức, dù sao cũng là trộm người của cửa hàng khác để làm giàu cho cửa hàng mình.


Đây vốn là thủ đoạn bẩn thỉu hủy hoại tiền tài của người khác, ngày thường các cửa hàng không ai đứng ra đòi giải thích, cho nên lần ngày nghe nói kẻ trộm người đã bị dạy cho một bài học, rất nhiều chủ tiệm sữa đều vỗ tay tán thưởng.
Đổng Quý thỉnh thoảng cho rằng kẻ trộm người ở lầu xanh bị gãy chân đó có phải chính là người hôm đó tới tiệm của bọn họ sờ mó vú nuôi phải không? Nhưng nghĩ lại, ông chủ luôn khách khí với người đó, với lại ông chủ nhìn giống như trích tiên hạ phàm vậy, sao có thể làm chuyện đánh gãy chân người ta được?
Đổng Quý lắc đầu cười, gạt bỏ suy nghĩ buồn cười đó ra khỏi đầu.

Tuy nhiên chuyện xảy ra ngày hôm đó đã nhắc nhở hắn, sau này có khách hàng muốn dùng sữa trong phòng riêng, hắn nhất định phải cử hầu nam nào thông minh, mạnh mẽ, linh động ở bên ngoài canh chừng, không để xảy ra chuyện vú nuôi vô cớ bị bắt nạt trong quán của họ như lần trước nữa.
Tuy không biết ngày hôm đó giữa hai người đã xảy ra chuyện gì nhưng cô Kim vẫn luôn làm đúng bổn phận của mình và cư xử đúng mực trong cửa hàng, quan trọng hơn là ngài Tùng Thạch luôn dành hết lời khen ngợi cho cô Kim! Đối mặt với một người như ngài Tùng Thạch, cô Kim chưa bao giờ nảy sinh tâm tư gì, làm sao có khả năng đưa ra những yêu cầu trái với quy củ với người kia được! Hắn ta chắc chắn nói linh tinh!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận