Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


Trong cửa hàng sữa, Kim Lê đang buồn chán suy nghĩ ngồi ở một góc đại sảnh thì thấy Đổng Quý dẫn một thanh niên ăn mặc sang trọng, tuấn tú vào phòng riêng.
Cô liếc nhìn rồi quay đi, mấy ngày nay, ngoại trừ ngài Tùng Thạch và Thuận Nhi thì không có ai khác đến uống sữa của cô.

Do đó cô không để tâm lắm, chỉ nghĩ làm thế nào để có thể cải thiện tình hình hiện tại.

Cô từ nhỏ đã rất nghèo, khi còn nhỏ cô thường cùng bà ngoại đi nhặt phế liệu, tới lúc lớn hơn một chút mới có người chịu thuê cô, sau đó cô sẽ làm việc sau giờ học để kiếm ít tiền.

Sau khi trưởng thành, cô biết bản thân cũng ưa nhìn nên muốn dấn thân vào giới giải trí để có thể kiếm tiền thật nhanh cho bà ngoại sớm có cuộc sống tốt đẹp.

Nhưng cô không ngờ trước khi làm được điều đó thì bà cô đã đột ngột qua đời vì tai nạn giao thông.


Bây giờ cô đột nhiên xuyên không đến thời cổ đại xa lạ này, Yến Thần chính là người thân thiết nhất với cô trong khoảng thời gian này.

Cô không đành lòng ngày nào cũng thấy anh ho như vậy, luôn muốn có thể nhanh chóng kiếm tiền mua ít dược liệu quý giá để bồi bổ cho anh.

Chứ nhìn anh mỗi ngày đều khó chịu như vậy trong lòng cô cũng không dễ chịu.
Vừa nghĩ tới đây, cô liền nghe thấy Đổng Quý gọi mình: "Cô Kim, mau vào phòng riêng đi, khách nhân đã chọn cô rồi."
Hai mắt Kim Lê sáng lên, cuối cùng cũng đã có người gọi cô.

Lập tức cô tự giễu bản thân vì có thể thích ứng với hoàn cảnh nhanh như vậy, nhưng tốc độ của cô vẫn nhanh hơn một chút.

Cô vừa bước vào, ánh mắt của thanh niên ngồi trên ghế nán lại trên mặt cô hồi lâu, sau đó di chuyển đến trước ngực cô, cười rạng rỡ hỏi: “Cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

“Hai mươi.”
“Đã sinh con chưa?”
“Chưa.”
“Ồ, thế này hiếm thật.

Chắc hẳn cô đã uống thuốc kích sữa, chồng cô lại không vội sinh con với cô sao?”
Thấy hắn hỏi một câu kỳ lạ, Kim Lê càng chú ý hơn, trả lời: “Nô gia và chồng sống với nhau rất mặn nồng, chúng tôi còn muốn duy trì khoảng thời gian này.”
Sau đó hắn lại hỏi thêm mấy câu, thấy hắn không có ý định bắt đầu, Kim Lê vẫn kiên nhẫn trả lời từng câu một, nhưng cô lại âm thầm nghi ngờ.
“Cô nương, mời cởi áo trên ra, để tôi xem ngực của cô có giống với bức tranh ngực không?”
Kim Lê hơi giật mình, lúc trước cô ấy để cho Bách Hạnh hoặc ngài Tùng Thạch ăn sữa, cô chỉ cần cởi cúc để lộ ngực là được, cô vẫn mặc áo trên người.

Mặc dù nó chỉ có thể che được chút ít, nhưng có thể cho cô có chút cảm giác an toàn.

Bây giờ lại bị yêu cầu cởi áo ra hoàn toàn...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận