Từ Khi Bắt Đầu Bán Sữa Làm Giàu Nph


"Cô gái nhỏ, tôi có thể chơi với ngực của cô một chút được không?"
Kim Lê hơi ngạc nhiên khi Tùng Thạch nhìn có vẻ kiêu ngạo lại xin phép cô trước.

Nhưng vì đã vào nghề này nên cô không thể phản đối, lập tức gật đầu đồng ý.
Có được sự cho phép của cô, Mặc Tùng Thạch liền nâng hai bầu ngực của cô lên, băn khoăn một chút, sau đó định xoa bóp thử nghiệm cảm giác.

Nhưng không ngờ rằng chỉ mới bóp một cái mà hai dòng sữa đột nhiên phun đầy mặt ông.

Kim Lê hoảng hốt, vội vàng lấy khăn tay giúp ông lau mặt: “Ngài Tùng Thạch, tôi xin lỗi, thật xin lỗi…”
Ngay cả đệ tử ở một bên cũng vội vàng bước tới hỗ trợ, nhưng ánh mắt không nhịn được liếc nhìn cặp ngực của Kim Lê, hắn đã theo sư phụ mình vào nam ra bắc, đã gặp qua rất nhiều ngực của phụ nữ, tuy nhiên cặp vú như thế này thực sự là quá đốt mắt! Bầu ngực không chỉ to, tròn trịa mà còn không bị tình trạng vú hướng ra ngoài như tình trạng thường thấy ở ngực lớn.


Đầu vú nhỏ nhắn dễ thương, màu sắc cũng vô cùng hồng hào.

Màu quầng vú cực nhạt nhìn cũng đặc biệt gợi tình, bắt dính lấy ánh mắt của người khác.

Thảo nào sư phụ nhìn xong cũng không kìm chế được.
“Không sao đâu, chỉ là tôi sơ suất thôi.

Ngược lại bầu vú căng tràn sữa của cô rất tuyệt, không biết tôi có thể mút một chút được không?”
"Hả?" Kim Lê có chút kinh ngạc.

"Không sao, không sao, nếu không được cũng không sao." Mặc Tùng Thạch nhanh chóng xua tay, không muốn để cô khó xử.
Kim Lê nghĩ rằng đây cũng không phải là một yêu cầu gì bất thường, cô nhìn đến chiếc ghế chuyên dành cho thực khách trong góc rồi nói: "Nếu ông muốn ăn sữa, xin mời di chuyển qua bên kia."
Mặc Tùng Thạch nhanh chóng ngồi xuống ghế, đợi Kim Lê trèo lên xong, ông vội vàng ôm lấy ngực cô và mút một cách thèm khát.
***
Đổng Quý vẫn luôn chú ý tới động tĩnh bên trong, thấy sắc trời dần tối xuống mà bọn họ còn chưa ra ngoài.

Hắn không khỏi có chút lo lắng, kêu các vú nuôi khác trong cửa hàng về trước, bản thân thì đợi ở bên ngoài.
Một lúc lâu sau, cửa phòng mở ra, sắc mặt Kim Lê đỏ bừng đi ra, vừa ra liền vội vàng đi thay quần áo.

Đổng Quý vội vàng chào hỏi: “Ngài Tùng Thạch, mọi chuyện ổn chứ ạ?” Mặc Tùng Thạch cầm lấy bức tranh vừa vẽ xong cẩn thận thổi khô mực, nghe Đổng Quý hỏi như vậy, vội vàng cười nói: “Tốt, tốt, tốt..."
Đổng Quý cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy tâm trạng Tùng Thạch vui vẻ, nhưng khi nhìn thấy bức tranh trên tay ông, bộ ngực trong tranh sống động như thật, vừa ngạc nhiên vừa khen ngợi.

Nhưng hắn cũng không khỏi lo lắng, kích thước cặp ngực trong bức tranh lớn giống y như đồ thật thì làm sao có thể đưa nó vào tranh vẽ ngực ở cửa hàng đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận