Tôi có một cô bạn thân tên Kiều Anh, chơi với nhau từ hồi cấp 3. Mặc dù lên đại học, mỗi đứa có một lối đi khác nhau nhưng chúng tôi vẫn thường xuyên liên lạc, hỏi han, gặp gỡ. Sợi dây tình bạn gắn kết qua nhiều năm vẫn bền chặt như vậy. Tôi lên đại học, học ở Việt Nam như đa số những bạn học khác, còn bạn thân tôi lại chọn con đường du học. Sau vài năm sống ở xứ người, bạn tôi trở về nước buôn bán, kinh doanh nhờ mối hàng đã lấy được từ bên ấy. Cuộc sống của bạn tôi cũng vì thế mà khấm khá lên nhiều, tiền bạc lúc nào cũng rủng rỉnh đầy túi. Khi đó tôi mới chỉ học năm cuối đại học, chuẩn bị ra trường, bắt đầu tập tành kiếm tiền rồi viết lách.
Không chỉ có tài buôn bán, Kiều Anh còn rất xinh đẹp. Khi còn học cấp 3, Kiều Anh đã được nhiều bạn trai cùng trang lứa và những đàn anh hơn tuổi để mắt tới. Kiều Anh cao ráo, trắng trẻo, mắt, môi đều xinh xinh, lại thêm má lúm đồng trinh duyên dáng hết biết, tuy nhiên hồi ấy cô bạn còn gầy gò nên chưa trổ hết nét. Sau hơn 3 năm học tập bên nước ngoài, Kiều Anh có da có thịt hơn, người tròn lẳn, trông càng thích mắt. Tiền bạc nhiều nên Kiều Anh có thể mua nhiều đồ hiệu để trưng diện, dáng vẻ "chanh xả" vô cùng, da dẻ lại càng thêm phần trắng muốt, khúc nào ra khúc đấy, các anh cũng vì thế mà xếp hàng dài dằng dặc. Nói Kiều Anh xinh như Thúy Kiều cũng chẳng sai, chúng tôi gọi tắt nó là Kiều từ hồi cấp 3 cũng vì lẽ ấy. Tài khoản mạng xã hội của Kiều có hàng ngàn người theo dõi, mỗi bức ảnh up lên thu hút rất nhiều lượt tương tác, trầm trồ, khen ngợi. Nhiều khi, tôi đi cạnh nó còn cảm giác ngưỡng mộ và ngại ngùng.
Ấy thế mà cũng như các cụ đã có câu: "Hồng nhan bạc mệnh", Kiều không đến mức bạc mệnh nhưng cô bạn lại vô cùng lận đận chuyện tình duyên. Những người con trai vây quanh Kiều rất nhiều nhưng không ai ở được bên nó lâu, chỉ đôi ba tháng là đứt gánh giữa đường, suốt từ hồi cấp 2 cho tới năm 18 tuổi. Sau đó những tưởng mọi chuyện có khấm khá hơn chút: sang du học được một thời gian thì Kiều có người yêu mới, cũng là du học sinh. Mối tình đó cũng khiến tôi bất ngờ vì nó kéo dài những 3 năm trời, dù có nhiều lần cãi vã chia ly. Tuy vậy, về nước được vài tháng thì Kiều chia tay với người yêu lâu năm, chia tay dứt khoát, khó lòng quay lại bởi vì anh ta có người con gái khác. Cũng chính vì lẽ đó mà Kiều sốc. Dù có tự lập thế nào thì cô bạn tôi vẫn là một cô gái yếu đuối, hay khóc nhiều và suy nghĩ về đêm. Ngày hôm đó tôi ghé sang nhà thăm Kiều, thấy nó mặc bộ quần áo ngủ nhàu nhĩ và đôi mắt sưng húp, khác hẳn vẻ long lanh trên những bức ảnh đời thường khiến tôi vô cùng lo lắng. Thêm vào đó nữa là mái tóc dài nuôi dưỡng mấy năm của Kiều đã bị cắt ngắn đến vai, nham nham nhở nhở.
"Kiều! Con dở hơi, mày làm cái gì thế?" Tôi ngạc nhiên.
Nó mới cười kiểu khổ sở: "Đêm hôm trước tao cắt đấy... Tao đọc trên mạng là nếu có chuyện buồn thì nên cắt tóc để dứt khoát với quá khứ..."
"Mày điên thật rồi... Việc gì phải như thế. Thằng đó không đáng đâu!"
"Nó không đáng nhưng ba năm của tao đáng... Số tao khổ thật mày ạ!" Thế rồi nó lại khóc tấm tức, tôi phải dỗ dành, động viên mãi. Hiếm khi tôi thấy nó vật vờ như vậy nên đâm lo. Sau hôm ấy tôi phải tranh thủ thời gian qua thăm rồi đưa nó đi đây đi đó cho đỡ buồn.
Sau đó khoảng 2,3 tháng, tôi hoàn thành xong kì thực tập, có chút thời gian rảnh. Cô bạn tôi cũng lấy lại được vẻ tự tin như trước, vui vẻ hơn và tiếp tục quay cuồng trong công việc. Tôi và nó quyết định đi du lịch giải khuây. Chúng tôi đặt một tour đi Trung Quốc trong vòng 1 tuần, tạm rời xa sự bận rộn nơi thành thị. Địa điểm chúng tôi tham quan là một địa điểm nổi rộ lên trong khoảng mấy năm gần đấy, một vùng nông thôn xa xôi của Trung Quốc nhưng lại đẹp hoang sơ kì bí, cổ kính. Điều cô bạn tôi lăn tăn rất nhiều thời điểm đó chính là mái tóc ngắn vẫn còn nham nhở kia. Vậy là Kiều rủ tôi đi tới một salon làm tóc khá có tiếng ở Hà Nội để nối tóc. Tôi chỉ tới cùng nó để tút tát lại mái tóc nhuộm đang xơ xác, còn Kiều thì nối là chủ yếu.
Để nói về salon M.N thì đây là một salon tóc khá nổi ở Hà Nội, nhận làm đủ kiểu tóc, bắt trend thời thượng nên lúc nào cũng tấp nập khách khứa. Phải công nhận rằng cách làm việc của salon này rất chuyên nghiệp và có nhiều thợ chính tay nghề cao nên từng đường sóng tóc thôi cũng cảm thấy rất ưng ý. Riêng về khoản tóc nối, salon có hẳn một kho bảo quản riêng, tóc nối cũng có nhiều lựa chọn: tóc giả bằng nilon hay tóc thật của người bán cũng có. Sau lời mời chào tư vấn của nhân viên, Kiều quyết định chọn gói tóc đắt nhất: tóc nối từ tóc người thật, chưa qua hóa chất nào và đem lại cảm nhận dễ chịu cho người nối, tạo kiểu cũng sẽ đa dạng hơn. Thế nhưng những mẫu tóc đó phải qua tuyển chọn và sắp xếp lại cẩn thận mới đem nối vào đầu cho khách nên chủ salon hẹn cô bạn tôi sau một vài ngày nữa hẵng quay lại. Tôi cũng đi về, chờ đợi bộ tóc của nó vào ngày hôm sau.
Mấy ngày sau đó, Kiều nhắn tin hí hửng khoe tôi bộ tóc mới nối qua một bức ảnh. Nhìn Kiều trong tấm ảnh, tôi cũng trầm trồ khen ngay: bộ tóc dài tới gần thắt lưng nó, đã được uốn tạo kiểu trông hết sức kiêu sa. Trông cô bạn tôi như đẹp và sang lên mấy chân kính.
"Thế này tao chả dám đi với mày nữa mất thôi!" Tôi nói với nó vậy.
Nó cười hì hì, coi bộ ưng ý lắm. Cũng phải mất mấy ngày để Kiều làm quen với bộ tóc mới trên đầu. Chúng tôi sắm sửa đồ đạc để chuẩn bị đi du lịch vào tuần sau đó. Tôi đâu ngờ rằng, Kiều chuẩn bị bước vào một hành trình gian nan và đầy mệt mỏi, chỉ vì bộ tóc không rõ xuất xứ đó.
Chuyến hành trình của chúng tôi rất dài, xuất phát từ sáng sớm, đi xe lên biên giới Trung Quốc rồi bắt tàu vào sâu trong nội địa. Sáng sớm tôi qua nhà đón nó đi bằng taxi đã thấy bộ dạng nó mỏi mệt. Taxi phải đợi tới 15 phút mới thấy nó kéo vali ra khỏi nhà.
"Khiếp! Sao lâu thế... Làm tài xế người ta đợi sốt cả ruột..."
"Dạo này tao mất ngủ mày ạ. Người cứ mệt mệt... " Nó lèm bèm thế rồi leo lên xe ngồi ngủ tít. Xe taxi chở chúng tôi đến điểm hẹn. Tôi và nó lại leo lên xe khách bắt đầu chuyến đi dài. Mái tóc nối của nó giờ lại duỗi ra thẳng, dài quá ngực, bay lất phất bên ô cửa sổ. Từ hôm nó làm tóc tới giờ, tôi và nó đều bận rộn không gặp được nhau, đến nay tôi mới nhìn được tận mắt mái tóc của nó. Lúc ấy suy nghĩ đơn giản của tôi khi sờ nhẹ vào là mang lại đúng cảm giác của tóc người thật, vậy thôi.
Sáng bảnh, chúng tôi đến gần biên giới, Đoàn xe dừng lại để mọi người trong đoàn ăn sáng. Chúng tôi chọn nhanh hai bát phở rồi ngồi húp xì xoạt với nhau. Kiều còn nói về mái tóc của nó, phải chăm bẵm như thế nào. Kiều kêu rằng dù có quảng cáo ra sao thì tóc nối xong vẫn có phần nặng đầu và làm nó khó ngủ. Đúng lúc ấy thì từ ngoài đường bước vào một cô bé người dân tộc, sau lưng vẫn địu em, tay cầm những món đồ lưu niệm để bán. Đây là khung cảnh thường thấy ở những khu du lịch, quán ăn đông khách. Nó đi từng bàn để chào mời. Tôi cũng không quá để tâm, tùy vào trường hợp mới giúp đỡ. Nhiều khi, giúp đỡ những đứa trẻ này quá nhiều, người lớn sẽ không cho chúng đi học nữa mà bắt đi làm kiếm tiền. Như vậy là hại chứ không còn là giúp đỡ nữa.
Tuy nhiên điều mà tôi không ngờ tới đó chính là khi lại gần chiếc bàn tôi với Kiều đang ngồi ăn, từ nhiên con bé thét lên một tiếng lớn, đánh rơi hết giỏ đồ. Đứa em trai con bé địu sau lưng cũng vì thế mà thức giấc, gào khóc oe oe, khuôn mặt còn nhem nhuốc trông đến tội. Con bé đỡ đứa em ra trước, tay ôm nựng nựng, cả người khẽ run lên. Nhân viên và một vài người khách xúm vào nhặt đồ giúp cô bé. Cô bé người dân tộc ấy cứ đứng nhìn chằm chằm vào bàn của chúng tôi, chính xác hơn là nhìn thẳng vào Kiều với ánh mắt lấm lét và đầy sợ hãi, ánh mắt ấy vô cùng ám ảnh, cứ long lên dưới ánh đèn trắng dã phía trên đầu. Tôi băn khoăn không hiểu nó đang nhìn cái gì, tính rút ví đưa nó tiền để nó đi thì đột ngột con bé quay đầu, ôm em bỏ chạy, bỏ luôn cả túi đồ vừa đánh rơi dưới đất. Trước khi đi, tôi còn thấy nó cứ lẩm bẩm những ngôn ngữ dân tộc mà tôi không hiểu được. Mọi người xung quanh đều ngỡ ngàng. Bỏ lại giỏ đồ này, có thể nó sẽ phải chịu những trận đòn vô cùng khủng khiếp... Vậy mà...?
"Ê... Sao nó nhìn tao ghê thế mày?" Cái Kiều im lặng nãy giờ mới lên tiếng.
"Tao cũng không rõ... Có khi nó không có ý gì đâu... kệ đi..." Tôi đáp qua quýt cho xong chuyện.
"Thật xúi quẩy quá đi mà!" Kiều than thở rồi cúi xuống ăn nốt.
Ăn ngủ đầy đủ rồi, xe tiếp tục di chuyển. Kiều ngồi trên xe mở cửa sổ nhìn ngắm khung cảnh bên ngoài, gió thốc vào từng cơn. Mái tóc nối của Kiều vì thế cũng rối tung loạn xạ lên. Thấy phiền, Kiều mới lục balo rút ra một chiếc lược cứng răng thưa, khẽ chải chải tóc.
Được vài phút, đột nhiên từ phía trên đầu xe, người tài xế rít lên:
"Cháu kia! Cháu làm cái gì thế hả! Bỏ ngay xuống!"
Kiều giật nảy mình ngơ ngác, còn không chắc bác tài xế đang nói ai. Anh hướng dẫn viên du lịch lúc ấy đang ngồi ở đầu xe mới lật đật chạy xuống hàng ghế của chúng tôi ở giữa xe, khẽ nói:
"Này! Này em gái... ở trên xe sao lại chải đầu chải tóc thế... Nhà xe người ta kiêng..."
"Cái gì cơ ạ?" Kiều vẫn không hiểu, mặt mày cau có. Sau cùng nó mới gỡ cái lược ra khỏi tóc, đút trở lại ba lô. Nó đành dùng tay gỡ nôt vài chỗ tóc rối trong bực bội.
"Thôi... Có thờ có thiêng... Đừng làm tài xế bất an, thiệt mình chứ ai..." Tôi cũng khuyên nhủ nó. Kiều với tay kéo sập cửa sổ vào, nằm ngủ tiếp. Tôi cũng thiêm thiếp đi theo chuyển động đều đều của chiếc xe.
Xe tới cửa khẩu khoảng nửa tiếng sau đó, xe vừa dừng là chúng tôi cũng dậy, thu xếp đồ đạc để chuẩn bị xuống xe. Kiều đi trước tôi, mái tóc dài của nó lắc lư theo cơ thể nó. Tôi chợt thấy phía sau tóc nó có những gùi nối chằng chịt, rối loạn. Tôi nhắc nó:
"Ê, Kiều, tóc mày rối quá, xù hết lên rồi..."
Kiều đưa tay sờ tóc, miệng càu nhàu: "Khiếp, nằm một tí mà đã rối tung rối mù... Bình thường tóc này hiếm khi rối lắm, kể cả tao ngủ dậy cũng chỉ hơi hơi thôi..."
Kiều xuống xe rút lược chải thẳng mái tóc nối. Tôi cũng không nghĩ nhiều về điều nhỏ nhặt ấy cùng những lời Kiều nói, nhưng tôi đâu ngờ đó chỉ là những dấu hiệu đầu tiên rất nhỏ của những sự việc kinh hoàng sau đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...