Tứ Hợp Viện Hệ Thống Bác Sĩ Thiên Tài


Bước ra khỏi cửa viện.

Vương Diên Châu ngồi trên chiếc xe đạp thân yêu của mình.

Trên đường đi, hắn lại nhận được một đống ánh mắt ghen tị phóng tới.

Đi đến phòng khám nhà xưởng cán Hồng Tinh, bây giờ là tám giờ sáng.

Hắn tưởng bác sĩ Phùng sẽ không đến.

Kết quả là ông trẻ này đã ngồi sẵn bên trong.

Có vẻ như giáo huấn lần trước của Dương xưởng trưởng đã có tác dụng.

Vương Diên Châu đạp xe đến cổng phòng khám và đỗ xe lại.

Bác sĩ Phùng đã không giấu được ánh mắt ghen tị khi nhìn thấy Vương Diên Châu ngồi trên một chiếc xe đạp chạy ngang qua.

“Thật không công bằng, cậu ta mới chỉ là bác sĩ thực tập đã đạp xe đi làm, mà mình, một bác sĩ đã mấy chục năm tuổi, lại phải đi bộ đến chỗ làm.

” Bác sĩ Phùng lắc đầu thở dài, tự nói với chính mình.

Vương Diên Châu đỗ xe, vừa bước vào phòng khám, hắn đã chào bác sĩ Phùng trước.

“Chào buổi sáng! Bác sĩ Phùng.

”“Chào buổi sáng!”Bác sĩ Phùng trả lời một cách có lệ.

Bác sĩ Phùng bây giờ rất không vừa mắt Vương Diên Châu.

Khi cái tên đồng nghiệp này vào làm việc, ông ta đã nghi ngờ hắn đi cửa sau.

Khi đó, ông ta cố ý sắp xếp cho con trai mình đến đây làm thực tập sinh.

Lúc đó mọi việc đã được sắp xếp xong xuôi cả rồi.

Nhưng đột nhiên cấp trên không nói gì, trực tiếp an bài người này vào.

Vấn đề là tên đồng nghiệp này không biết gì vào lúc đó cả.

Tay chân cực kỳ vụng về.

Ông ta thậm chí còn đến văn phòng của cấp trên để báo cáo rằng ông ta muốn thay người khác thế chỗ Vương Diên Châu.

Kết quả là cấp trên không nói gì mà trực tiếp chỉ trích ông ta.

Khiến ông ta xấu hổ vô cùng.

Bây giờ cái tên đồng nghiệp này đã không có đóng góp gì, cũng không có năng lực, vậy mà Dương xưởng trưởng lại tặng chiếc xe đạp cho Vương Diên Châu.

Điều này khiến bác sĩ Phùng rất khó chịu.

Nhưng ông ta không dám nói gì.

Dù sao cũng là người mà Dương xưởng trưởng muốn chiếu cố, ông ta cũng không dám tùy tiện đắc tội.

Ngay cả Vương Diên Châu cũng chỉ thản nhiên nói điều gì đó với cấp trên của phòng khám trong bữa ăn ngày hôm qua về những người thợ mỏ vô tội.


Không có báo cáo bằng văn bản.

Bởi vì hắn biết rằng viết báo cáo bằng văn bản cũng vô ích.

“Tiểu Vương! Hôm qua cậu không tới, phòng khám này còn có một số việc vặt, cậu đi xử lý đi.

” Bác sĩ Phùng ngồi trên ghế nói với giọng khó chịu.

Vương Diên Châu không để ý lắm đến giọng điệu của bác sĩ Phùng.

Người làm việc trước hắn vốn làm công việc này.

Thế là hắn bắt tay ngay vào công việc.

Thực ra công việc cũng rất đơn giản.

Chỉ là quét nhà, lau bàn, đun sôi khử trùng ống kim tiêm.

Lưu ý: Vào thời điểm đó, ống tiêm không dùng một lần, chúng có thể được tái chế và thậm chí cả kim tiêm cũng không dùng một lần.

Mỗi lần dùng không hết, chỉ cần khử trùng lại bằng nước, sau đó đun trong nước sôi, hôm sau lại dùng tiếp.

Điều này cũng không thể tránh được.

Vào thời điểm đó, ngành sản xuất trong nước vẫn chưa thể sản xuất hàng loạt thứ này.

Vừa lúc Vương Diên Châu dọn dẹp xong đi ra ngoài đổ rác.

Một vài người đã đến trước cửa phòng khám.

“Hôm qua! Ở lối vào Bệnh viện Nhân dân số 1, nơi mà bác sĩ Vương đã nói là ở đây phải không?”“Phòng khám nhà xưởng cán Hồng Tinh, đúng nó rồi.

”“Nào, vào trong tìm bác sĩ Vương chữa bệnh cho chúng ta.

”Một nhóm tám người nhìn thấy biển hiệu, lập tức khẳng định rằng họ đã đến đúng.

Tám người vừa bước vào phòng khám đã thấy bác sĩ Phùng đang ngồi trên ghế.

Một số người biết rằng bệnh viện này là đơn vị công tác của bác sĩ Vương.

Bác sĩ Vương có năng lực như vậy, các bác sĩ ở đây chắc tay nghề cũng không tồi.

Một trong tám người bước ra, rất lễ phép hỏi bác sĩ Phùng: “Xin chào bác sĩ, chúng tôi đến đây để gặp bác sĩ Vương, cậu ấy có ở đây không?”Lúc đầu, bác sĩ Phùng không biết nhóm người này muốn làm gì.

Khi nghe nói rằng bọn họ đến gặp Vương Diên Châu để chữa bệnh, ông ta suýt thì cười thành tiếng.

Tìm Vương Diên Châu khám bệnh? Mấy người này tới đây để diễn hài kịch hả?“Vương Diên Châu mà biết xem bệnh cái gì? Cậu ta học với tôi mấy năm, bây giờ mới bắt đầu thực tập.

” Bác sĩ Phùng nói với tám người.

Khi tám người nghe thấy điều này, họ ngay lập tức trở nên phấn khích vô cùng.

Vị bác sĩ này có ý gì, không lẽ bác sĩ Vương học y thuật từ ông ta sao?Bác sĩ Vương đã lợi hại như vậy, vậy sư phụ của hắn thì sao?Mọi người nhìn bác sĩ Phùng với ánh mắt rực lửa như nhìn thấy thần tiên.

“Thì ra ông là sư phụ của bác sĩ Vương, chúng tôi đã thất lễ với ông rồi.


”“Đúng đúng đúng, vị bác sĩ này chắc chắn là thần y.

”“Tôi nhìn thoáng qua đã biết ông là một trong những bác sĩ giỏi nhất thế giới, dù là chuyện của quá khứ hay tương lai đều biết.

”“Chúng tôi đến đây để gặp bác sĩ, ông cầm cái này đi.

”Một số người đang nói chuyện, và có ai đó đã thực sự đưa cho bác sĩ Phùng một phong bì màu đỏ.

Khi bác sĩ Phùng được những người này tâng bốc, ông ta ngay lập tức cảm thấy hơi bối rối.

Bên cạnh đó, đã có người đưa cho ông ta một phong bì màu đỏ.

Cái này, cái này, cái này! Ông ta đã không nhìn thấy thứ này trong nhiều năm rồi.

“Chà! mọi người đến đây vì bệnh gì?” Bác sĩ Phùng giả vờ là một chuyên gia.

“Tôi trước, tôi đang bị bệnh thoái hóa đốt sống cổ! ”“Chờ đã, đợi đã, rõ ràng là tôi tới trước, bác sĩ, tôi tới xem bệnh dạ dày! ”“Tôi đến trước! ”Đột nhiên, những người này bắt đầu cãi nhau.

“Hừm! từng người một, cậu tới trước.

” Bác sĩ Phùng tùy ý chỉ vào người đưa phong bì màu đỏ cho mình.

Những người còn lại cũng biết rằng người này đã đưa một phong bì màu đỏ.

Dù hơi bực nhưng họ cũng không nói nhiều.

Sau tất cả thì, bọn họ vẫn cần vị bác sĩ này, đúng không?“Bác sĩ Vương nói tôi! ”“Dừng, dừng, dừng! Lại đây, để tôi đo nhịp tim của anh.

” Bác sĩ Phùng ngắt lời người đàn ông này,đúng là nhảm nhí mà, cái gì mà bác sĩ Vương chứ, bác sĩ Vương cái der.

“Ồ!” Người đàn ông không hề tức giận khi bài diễn thuyết của mình bị cắt ngang, anh ta rất hợp tác ngồi xuống chiếc ghế dùng để chẩn đoán cho bệnh nhân.

Bác sĩ Phùng lắng nghe thông qua ống nghe một lúc lâu.

“Nhịp tim rất đều, há miệng.

”“A! ”“Miệng cũng không có vấn đề, cậu bị bệnh thật hả?”Người đàn ông ngồi trên ghế nhìn bác sĩ Phùng một cách nghi ngờ.

Cậu bị bệnh thật hả? Anh ta đã bị căng thẳng và đau đầu hơn mười năm nay, bác sĩ Vương cũng đã nói về nó vào ngày hôm đó.

Nhưng thầy của Bác sĩ Vương vừa nói cái gì, sao anh ta có thể không có bệnh được chứ.

“Bác sĩ, tôi bị về thần kinh, đã đau đầu hơn mười năm rồi.

” Người đàn ông nhắc nhở.

“Đau dây thần kinh, vậy cậu tới chỗ tôi làm gì, ngay cả bệnh viện lớn cũng chữa không khỏi.

” Bác sĩ Phùng khẳng định nói.

Không chữa được?Hôm qua anh ta bị đau đầu, nhưng anh ta đã được bác sĩ Vương châm cứu cho.

Sau khi được châm cứu thì đã tốt hơn nhiều.


Hôm nay là đợt châm cứu tiếp theo.

Anh ta còn tưởng rằng người này là sư phụ của bác sĩ Vương, y thuật nhất định sẽ tốt hơn, nhưng sao lại như thế này?“Ông có thật là bác sĩ không đó?” Người đàn ông nổi giận.

Anh ta đã đưa tất cả những phong bì mà anh ta định đưa cho bác sĩ Vương cho bác sĩ trước mặt anh ta, nhưng người này thậm chí còn không thể chữa được bệnh của anh ta.

Sau khi nói như vậy, bác sĩ Phùng không muốn nói thêm gì nữa.

“Sao tôi lại không phải là bác sĩ chứ? Bệnh của anh có thể chữa được? Tôi nghi ngờ anh tới đây để gây chuyện.

" Bác sĩ Phùng đứng dậy trực tiếp cãi nhau với đối phương.

“Ông, ông mau trả lại phong bì cho tôi! ” Người đàn ông tức giận đến mức đòi lại phong bì mà anh ta đã đưa ra.

“Cầm lấy đi…” Bác sĩ Phùng ném thẳng phong bì màu đỏ vào mặt người đàn ông.

Người đàn ông tức giận đến mức đau đầu vì động tác này.

“Oái! Đầu tôi, đầu tôi! ” Người đàn ông gục xuống bàn và bắt đầu gào lên.

Những người bên cạnh nhìn thấy tình hình này lập tức dừng lại.

“Ông còn dám tự xưng là thầy của bác sĩ Vương, tôi thấy ông chính là một tên lừa đảo.

”“Đúng, đúng, đúng, ông là tên lừa đảo.

”“Chết tiệt! Vậy mà tôi đã nghĩ ông là một chuyên gia y học.

”Đột nhiên bị một đám người vây quanh, bác sĩ Phùng có chút ngây người.

Ông ta vừa mới cãi nhau với cái tên đến quấy phá này, sao mấy người này lại chửi ông ta.

“Các người muốn làm gì vậy?” Bác sĩ Phùng nhanh chóng lùi lại một bước.

Trời ạ! Những người này thật đáng sợ, thông qua ánh mắt của họ, dường như bọn họ muốn đánh ông ta vậy.

Bác sĩ Phùng cảm thấy không ổn nên đã lập tức chạy đến cửa phòng bệnh.

Ông ta đã chuẩn bị sẵn sàng để trốn trong phòng bất cứ lúc nào, sau đó đóng cửa chặn những người này ở ngoài.

Ngay lúc này.

Ngoài cửa có tiếng dò hỏi.

“Mọi người đang làm gì vậy?”Khi mọi người nghe thấy có giọng nói, bọn họ quay lại và thấy đó là bác sĩ Vương.

Họ lập tức vây xung quanh hắn.

Rồi từng người bắt đầu nói về bác sĩ Phùng.

“Chúng tôi đến tìm cậu để khám bệnh, nhưng ở đây lại có một tên lừa đảo.

”“Đừng nói là bệnh không chữa được, ông ta chỉ toàn chọc tức chúng tôi thôi.

”Khi Vương Diên Châu nghe xong tình hình tại hiện trường, hắn có lẽ đã biết chuyện gì đã xảy ra ở đây rồi.

Vương Diên Châu khó chịu trừng mắt nhìn bác sĩ Phùng.

“Cậu nhìn tôi như vậy làm gì? Người đàn ông này tới đây để gây rắc rối.

”Bác sĩ Phùng nói lại một cách không hề thuyết phục.

Cái quái gì thế này, ông ta còn dám trừng bọn họ.

Hành động của bác sĩ Phùng một lần nữa khiến nhiều người có mặt tại đây tức giận.


Một người trong số họ gắt gỏng, nhặt cây chổi bên cạnh định đánh bác sĩ Phùng.

Điều này khiến bác sĩ Phùng sợ hãi phi thẳng vào phòng bệnh, sau đó đóng sầm cửa lại.

Ông ta vẫn lo lắng về việc đóng cửa còn chưa chắc chắn, vì vậy ông ta thậm chí còn khóa cửa.

Người cầm chổi thấy ông ta bỏ chạy nên không thèm đếm xỉa đến nữa.

Anh ta cũng đến để khám bệnh, và anh ta không hề muốn gây sự với người khác.

Sau khi bác sĩ Phùng rời đi.

Trong phòng khám lập tức trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều.

Đầu tiên, Vương Diên Châu giúp người đàn ông đang bị đau đầu do căng thẳng ngồi dậy.

Sau đó, hắn đi lấy bộ dụng cụ y tế riêng của hắn.

Sau khi lấy bộ dụng cụ y tế, Vương Diên Châu lấy chiếc kim bạc ra.

Sau đó thắp một ngọn nến.

Mọi hành động vẫn giống như ngày hôm qua.

Khử trùng kim bạc trước, sau đó đốt nó trên ngọn nến.

Tiếp theo là châm cứu.

Sau vài mũi châm, người đàn ông đang ôm đầu khóc bất ngờ tỉnh lại.

Những người đứng bên cạnh chờ gặp bác sĩ lặng lẽ nhìn Vương Diên Châu chữa bệnh.

Họ không dám làm ầm ĩ.

Sợ làm phiền Vương Diên Châu.

Bệnh nhân đau đầu đã được chữa khỏi.

Vương Diên Châu yêu cầu anh ta ngồi sang một bên và nghỉ ngơi.

Nghỉ ngơi xong quay lại thanh toán hóa đơn rồi về.

Phí chữa trị không đắt, tổng cộng là 25 đồng.

Đó là tiền thuốc sát trùng.

Hóa đơn chữa trị của Vương Diên Châu khiến những người xung quanh cũng cảm thấy hơi xấu hổ.

Họ thường đến các bệnh viện lớn, chưa nói tới những thứ khác, riêng phí đăng ký đã tốn 50 đồng.

Ngay cả khi dùng để điều trị một trong những căn bệnh cảm lạnh thông thường nhất, nó vẫn sẽ có rủi ro nếu không chi thêm một số tiền lớn.

Nhưng đối với bác sĩ Vương, tiền nhiều hay ít không phải là lý do để hắn dùng thái độ khác biệt chữa trị cho bệnh nhân.

Tiếp theo, Vương Diên Châu gọi một người trong số họ ngồi xuống.

Người này bị trật khớp xương đùi, cần được xoa bóp.

Mát xa trong phòng bệnh là được.

Nhưng bác sĩ Phùng vẫn khóa cửa và không dám ra ngoài.

Vương Diên Châu lắc đầu bất lực.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận