Edit ASHLEY ASHLIE
BETA HEPC
Buổi sáng, điện thoại trong phòng làm việc vang lên không ngừng, cả phòng đều bận bịu quên cả trời đất. Ngô Tiểu Lỵ quẳng tập tài liệu xuống: "Hôm nay là ngày gì mà mọi tin tức cứ thi nhau xuất hiện, không phải là muốn làm cho người khác bận đến chết luôn à?"
Có đồng nghiệp từ phòng chủ biên đi ra, đến trước mặt Lệ Táp thông báo: "Lệ Táp, chủ biên gọi cô vào."
Chủ biên mỉm cười thân thiện đứng dậy khỏi ghế ngồi, khách khí mời Lệ Táp ngồi lên sô pha, lúc này mới nói rõ ý tứ gọi cô vào nói chuyện.
"Lệ Táp, hôm nay văn phòng vô cùng bận rộn, Trương Ngọc và Lý Khiết đều có chuyện nên việc này đành giao cho cô." Sau đó thuận tay rút sấp tài liệu đặt trên bàn trà đưa cho cô.
Lệ Táp không hiểu nhưng vẫn mỉm cười nói: "Chủ biên, anh cứ nói đi, tôi sẽ cố hết sức."
"Là như vậy, cô cũng biết là tập san thương mại mỗi số đều có bài viết về nhân vật tinh anh trong giới kinh doanh. Cô cũng biết là hiện tại Trương Ngọc và Lý Khiết không thể đi được nên tôi muốn cô nhận việc này, chúng ta đã có hẹn với họ nên đành phải kêu cô đi làm. Tôi muốn để cho cô dẫn người đi một chuyến, đối phương cũng cùng chúng ta hẹn ước, hơn nữa quá giờ không đợi, bằng không ta cũng vậy không biết cái này dạng vội vã các ngươi phải quá khứ. Tòa soạn và bên đó đã phải hiệp đàm rất lâu mới có thể nắm được cơ hội này, nếu để lỡ thì sẽ không có lần sau nữa đâu. Trong tay cô chính là tài liệu vắn tắt về sự phát triển mấy năm qua của công ty đó, cô cầm lấy nghiên cứu qua một chút, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị những thứ cần thiết."
Dĩ nhiên là Lệ Táp biết bình thường những chuyện quan trọng như vậy không đến phiên thực tập sinh như mình nhúng tay vào, bây giờ có được cơ hội tốt như vậy cũng coi như là rèn luyện. Cô hơi trầm ngâm một chút, sau đó hỏi tiếp: "Đối tượng phỏng vấn lần này là ai vậy?"
Chủ biên thở phào nhẹ nhõm, đang lo lắng không tìm được người thay thế, tuy thời gian Lệ Táp vào làm ở công ty không dài nhưng năng lực làm việc lại không thể khinh thường, từng thử giao một số công việc cho cô làm, quả nhiên là không phụ kỳ vọng, Lệ Táp làm rất tốt. Nhưng dù sao cũng không thể ngay lập tức đưa cho cô làm công việc phỏng vấn quan trọng như thế này, tránh bị những đồng nghiệp khác nói xấu.
"Là tổng giám đốc của Liệt Nhuận."
Tổng giám đốc của Liệt Nhuận?! Đó không phải là, đó không phải là......
Chồng của cô —— Phó Liệt hay sao!
Lệ Táp muốn hôn mê, vừa định cự tuyệt lại có người gõ cửa.
Thì ra là đồng nghiệp cầm tài liệu tới đây xin chủ biên chỉ thị, nhìn chủ biên đi theo đồng nghiệp để thảo luận chi tiết, cô cũng không ói gì nữa, đành vác bộ mặt đau khô đi ra ngoài.
"Đúng rồi, " chủ biên ở phía sau tặng thêm một câu: "Lưu Đào sẽ đi theo cô, tốt nhất nên chụp nhiều hình một chút."
Đầu Lệ Táp quay vòng vòng, nếu sớm biết người đó là Phó Liệt thì có chết cô cũng không đồng ý, hiện tại không thể từ chối được nữa Nhưng mà đây chính là cơ hội tốt để cô thể hiện năng lực, trước kia đi làm phóng sự đều là về những khu phố bị hỏng đường ống nước mà chính phủ không quan tâm hay những tin tức về cháy nhà, cuộc sống xã hội. Những bài phỏng vấn doanh nhân như thế này không đến lượt những người như cô, bình thường chỉ những người dày dặn kinh nghiệm mới đủ tư cách để làm.
Thôi, coi như đó là một người bình thường là được rồi, cũng không có gì quan trọng, dù sao người khác không biết quan hệ giữa hai người, cứ coi đó là cuộc phỏng vấn bình thường là xong, trong lòng Lệ Táp không ngừng tự động viên bản thân.
Còn chưa về lại chỗ ngồi, Ngô Tiểu Lỵ đã gọi cô: "Lệ Táp, nhanh một chút, điện thoại của cô đổ chuông rất nhiều lần, tôi nhấc máy nhưng không thấy ai lên tiếng, cô kiểm tra xem là số của ai."
Lệ Táp đi nhanh đến cầm điện thoại kiểm tra, mã vùng rất lạ, cô không biết là ai.
"Đây là mã vùng Vân Châu, mình có chị họ làm việc ở đó, lúc chị ấy gọi cho mình chính là mã điện thoại giống như thế này." Ngô Tiểu Lỵ giải thích.
Lệ táp không nghĩ nhiều: "Có lẽ là gọi nhầm rồi, mình không quen ai ở Vân Châu. Hơn nữa, nếu ai tìm đó mình có việc thì cũng sẽ gọi vào số di động, không có lý do gì mà gọi điện đến công ty."
Nghe cô nói như vậy, Ngô Tiểu Lỵ nhún vai một cái trở về chỗ ngồi.
Thời gian cấp bách, thời gian hẹn gặp với bộ phận PR của Liệt Nhuận là hai giờ chiều. Lệ Táp nhìn đồng hồ, quăng mấy chuyện vặt vãnh sang một bên, chuyên tâm đọc tài liệu.
Một lát sau, điện thoại vang lên lần nữa, Ngô Tiểu Lỵ vô cùng cảnh giác nhìn về bên này. Lệ Táp nhìn bộ dáng của cô có chút buồn cười, sau đó nhận điện.
"A lô?"
Đối phương không lên tiếng, Lệ Táp lại hỏi một tiếng, vẫn như không có ai đáp, nhẫn nại hỏi vài câu nhưng vẫn không có người trả lời.
Cô bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ngô Tiểu Lỵ, Lệ Táp buông ống nghe xuống."Có lẽ là ai đó đùa dai thôi."
Trong một ngày, tòa soạn nhận được không ít những cuộc điện thoại như vậy cho nên không cần thiết phải để ý đến.
....................................
Lúc xế chiều, Lệ Táp và nhiếp ảnh gia đã đứng ở trước đại sảnh cao ốc công ty Liệt Nhuận, sợ mấy người phía trước nhận ra mình, Lệ Táp lên tiếng trước: "Xin chào, tôi là ký giả bên tòa báo La thị, tôi đã có hẹn với phó tổng giám đốc, phiền cô giúp tôi thông báo lại." sau đó lấy thẻ ngành ra để chứng minh thân phận của hai người.
Cô gái xinh đẹp dịu dàng mỉm cười nói: "Trợ lý đã báo lại cho chúng tôi rồi, vì phó tổng không thích chụp hình nên yêu cầu chúng tôi chỉ tiếp người phỏng vấn, về phần hình ảnh thì bộ phận PR của chúng tôi sẽ xử lý và gửi cho mọi người sau."
Lệ Táp và Lưu Đào hai mặt nhìn nhau, trước đó cũng không thấy thông báo gì cả, lúc này mọi người mang đầy đủ thiết bị đến thì lại nói không chụp hình là sao?
Nhưng bọn họ cũng không có cách nào, không nghe rõ hay sao, khách quý không thích chụp hình. Lưu Đào cũng không dám trở về như vậy, muốn gọi điện thoại xin chỉ thị của chủ biên.
Sau khi nhận được câu trả lời, Lưu Đào nói mấy câu với Lệ Táp sau đó rời đi. Lệ Táp nói anh ta đi về, phỏng vấn xong cô sẽ tự đón xe quay trở lại.
Bên kia, bóng dáng Lưu Đào vừa mới ra khỏi cửa kính xoay tròn, bên này cô gái đã dẫn Lệ Táp đi tới thang máy riêng: "Phu nhân, xin mời."
Thì ra là người ta đã sớm nhận ra mình rồi, vừa rồi còn làm bộ không biết, thật không hổ danh là nhân viên công ty lớn, quả nhiên là có nhãn lực.
Lệ táp mỉm cười nói cảm ơn rồi đi vào thang máy.
Cô đã tới Liệt Nhuận mấy lần, nhân viên ở đây có biết cô. Cô đứng trong thang máy nghĩ tới việc lát nữa phải đối diện với yêu nghiệt kia như thế nào, chắc chắn là mấy câu hỏi đã chuẩn bị sẵn căn bản không mở mồm ra được mà còn bị anh chọc lại.
Trợ lý của Phó Liệt đã sớm chờ ở thang máy, sau khi chào hỏi với Lệ Táp liền mời cô đi vào: "Phu nhân, phó tổng đã đợi ở phòng làm việc."
Đưa cô vào bên trong, trợ lý tự tay khép cửa, dặn dò thư ký bên ngoài không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào quấy rầy sau đó đi ra ngoài.
Phó Liệt ngồi trong ghế hứng thú nhìn vợ yêu mỉm cười đi về phía mình, hai tay chống má nghe cô giới thiệu: "Xin chào phó tổng, tôi là ký giả bên báo La thị......"
Nói còn chưa dứt lời liền bị Phó Liệt lên tiếng cắt đứt: "Được rồi, những lời khách sáo này cũng không cần nói, trực tiếp phỏng vấn luôn đi."
Lệ Táp cầu cũng không được, ngồi ở trên ghế sô pha, nhanh chóng lấy ra bản tốc ký. Hắng giọng một cái, hỏi: "Anh Phó, từ khi mười sáu tuổi còn đang học đại học nhưng anh đã giúp cha đến tập đoàn quan sát công việc, hai mươi tuổi sáng lập công ty riêng là Liệt Nhuận, ngoại giới vẫn ca ngợi anh là một thương nhân tương đối thành công, vậy xin anh cho biết, đến thời điểm hiện tại thì anh đã đạt được thành công nào là quan trọng nhất?"
"Thành công quan trọng nhất " Phó Liệt đứng dậy, lướt qua bàn làm việc đi về phía Lệ Táp, đến bên cạnh cô, sờ sờ gương mặt cô, cúi đầu nói thầm bên tai: "Việc thành công nhất của tôi chính là cưới được một người vợ tốt."
Hơi nóng hầm hập thở vào khiến vành tai Lệ Táp nóng lên,làm cô giật mình, vội vàng nghiêng đầu né tránh, lại bị người nọ áp vào trên ghế sa lông mà không thể nhúc nhích.
Nghe anh nói như vậy, Lệ Táp cũng biết người này không có tính toán muốn phối hợp thật tốt với cô làm cho xong cuộc phỏng vấn lần này, bị anh đè ép không thoát ra được, cô lập tức lạnh lùng hỏi: "Anh cố tình đuổi Lưu Đào đi có phải không?!"
Phó Liệt nhìn cô tức giận nhăn mặt, tâm tình anh rất tốt, cúi người hôn lên mặt cô, nói: "Giờ mới phát hiện ra à, hơi chậm."
Vốn là Lệ Táp còn nghĩ, có đồng nghiệp đi cùng thì anh sẽ không dám càn rỡ, giờ thì tốt rồi, chỉ còn lại mình cô mà anh còn có thể đàng hoàng mới là lạ.
Cô tức giận đẩy anh: "Tránh ra! Phó Liệt, anh phối hợp một chút đi, đây chính là nhiệm vụ quan trọng lần đầu tiên mà em làm, nếu không tốt sẽ bị chủ biên mắng chết, em đảm bảo chỉ hỏi mấy vấn đề, anh trả lời có được hay không?"
"Ưmh, anh sẽ trả lời tất cả, về vấn đề thứ nhất thì đó chính là đáp án." Anh yên lặng nhìn chăm chú vào đôi mắt cô, vẻ thâm tình như muốn nhấn chìm Lệ Táp, "Thành công của anh chính là cưới được em, bé yêu, không có gì so với em có thể làm cho anh cảm thấy kiêu ngạo."
Lệ Táp không lên tiếng, thậm chí cô không dám nhìn vào mắt anh, chỉ lầu bầu phản bác: "Anh nói như vậy thì em phải viết thế nào, nói về công việc đi
Phó Liệt đứng dậy bế cô ngồi lên, khôi phục lại bộ dạng bất cần đời: "Nếu nói về phương diện công việc thì còn cần ký giả đến phỏng vấn hay sao? Trực tiếp viết không được à?"
Lệ Táp nổi đóa, rõ ràng anh biết là cô không có ý này lại không còn biện pháp, đành hỏi tiếp vấn đề thứ hai, dù thế nào đi nữa, nếu anh còn trả lời như vậy thì cùng lắm lúc trở về cô sẽ sửa lại một chút, đến lúc đó anh không thể tìm cô tính sổ, chủ biên cũng sẽ không có ý kiên.
"Vậy thì tốt, xin hỏi, trên còn đường thành công của anh thì ảnh hưởng của ai là lớn nhất?"
"Chính tôi." Phó Liệt cất giọng đáp.
Lệ Táp ném bút và sổ vào người anh, tức giận: "Anh vui lòng phối hợp với em có được hay không!"
Phó Liệt tỏ vẻ mặt vô tội: "Anh rất phối hợp còn gì, là câu hỏi của em có ván đề, trên con đường thành công của anh thì tất nhiên là bản thân anh có ảnh hưởng lớn nhất, bằng không thì làm soa mà thành công được?"
Nhìn người trong ngực lại tức giận, Phó Liệt vội vàng siết chặt lấy cô dụ dỗ: "Được rồi bé yêu, phỏng vấn này quá nhàm chán, lát nữa anh có cuộc tụ họp, em đi cùng anh nhé."
Nói xong liền đứng dậy, Lệ Táp vội vàng kéo anh lại: "Anh đi thì bản thảo của em phải thế nào?"
"Em muốn phỏng vấn anh thì đi cùng là được rồi, nếu không thì anh đây cũng chỉ thương mà không giúp được gì."
Lệ Táp bất đắc dĩ đành ngoan ngoãn đi theo anh, ai bảo cô có việc cầu cạnh người ta chứ.
....................................
Đến phòng Vip trong Lam Phong, mọi người vừa nhìn thấy Lệ Táp đi theo bên cạnh Phó Liệt, thuốc là cầm trên tay đều dập trong gạt tàn sau đó lại dặn dò nhân viên phục vụ mở quạt thông gió để tán khí cho bay mùi thuốc.
Phó Liệt từng mang theo vợ yêu ra ngoài tụ tập mấy lần, anh rất cưng chiều cô, tất cả moi người đều biết cô không thích mùi thuốc lá, trước khi tới Phó Liệt đều yêu cầu mọi người khử mùi thuốc. Lần này còn không nói trước, bọn họ nghĩ chỉ có mình anh tới, lúc này liền vội vàng dập thuốc, chỉ sợ cô giận chó đánh mèo lên người Phó Liệt.
Lệ Táp khách khí chào hỏi mọi người, vừa nhìn qua cũng biết là bị lừa rồi, đây là đến đánh bài uống rượu chứ làm gì có tâm trạng mà trả lời phỏng vấn.
Phó Liệt giống như là biết tâm tư của cô, lôi kéo cô đến một bàn mạt chược bên cạnh.
Có người thấy anh tới liền đứng dậy: "Liệt, ngồi đây đi. Vừa rồi mấy anh còn hỏi sao đến muộn như vậy, hóa ra là đi cùng phu nhân."
"Cút!" Phó Liệt cũng không khách khí, mỉm cười chửi một câu rồi ngồi xuống vị trí của người kia, hướng về phía người đàn ông đối diện nói: "Yên tâm đi vợ, Thiếu gia La thị còn ngồi ở đây, cậu ta không dám làm phiền em thì có gì phải sợ chủ bút?"
Lúc này Lệ Táp mới hiểu được người ngồi đối diện chính là Thái tử gia La Minh Duy của tòa báo La thị, chưa kịp nói chuyện đã nghe người kia cười đùa: "Ôi chà, là ai to gan dám làm phiền đến chị dâu, nói với em một tiếng ngày mai em sẽ xử lý!"
Lệ Táp bóp một cái vào tay Phó Liệt lại bị anh cầm trong lòng bàn tay vuốt vuốt, chủ biên luôn đối xử tốt với cô, sao có thể vì bản thân mà gây khó dễ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...