Ed AshleyAshlie
Beta Hepc
"Anh hai, chị dâu, hai người tới rồi, " Đúng lúc đó, Phó Băng - em gái Phó Liệt từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy bọn họ liền lên tiếng, sau đó đi tới trước mặt rồi nhìn chằm chằm anh trai, "Ôh, anh hai, cái cà vạt này rất đẹp, rất hợp với anh."
"Thật sao?" Phó Liệt hỏi lại một câu, trong giọng nói có chút kiêu ngạo.
"Vâng" Phó Băng sờ cằm, đột nhiên nói: "Không đúng, trước kia phong cách của anh không phải như vậy, bình thường đều dùng cà vạt màu đậm, sao hôm nay lại thay đổi vậy hả?"
"Là chị dâu em mua đó." Phó Liệt nắm chặt vai Lệ Táp, cảm thấy thân thể cô hơi cứng nhắc, theo ánh mắt cô nhìn lại, thấy cô đang chăm chú nhìn người ngồi bên cạnh mẹ và bà nội, suy nghĩ điều gì đó, biết cô có lẽ đang hiểu lầm, ý cười nơi khóe miệng càng đậm.
"Em nói mà, " Phó Băng bĩu môi, tiến lên nắm lấy một bên tay Lệ Táp, "Chị dâu thật là tinh mắt!" Bởi vì trong nhà chỉ có một người lập gia đình nên Phó Băng trực tiếp gọi luôn là chị dâu, dù sao thì tạm thời mới chỉ có một người, sau này có nhiều thì đổi sang thành chị dâu thứ là được rồi.
Lúc này, Lệ Táp mới phục hồi tinh thần, biết hai người bọn họ đang bàn tán chuyện chiếc cà vạt mà co mua cho Phó Liệt, bỗng chốc có chút lúng túng. Mới vừa rồi còn ở nhà, anh vẫn chưa dùng tới, thế nào mà về đến đây đã thay đổi từ lúc nào rồi.
Phó Băng kéo cô đến đại sảnh, giới thiệu: "Chị Chiêm Trạm, đây là chị dâu em, vợ của anh hai. Chị dâu, đây là chị Chiêm Trạm, là vị hôn thê của anh ba, hôm nay là lần đầu tiên về ra mắt cả nhà."
Trời ạ! Lệ Táp giật mình, chẳng lẽ cô lại hiểu lầm? Hoặc là hai anh em cùng thích một người phụ nữ? Nếu đúng là như vậy thì thật quá cẩu huyết.
Người nhà họ Phó chắc cũng chưa biết chuyện, nhìn dáng vẻ mẹ chồng và bà nội lôi kéo cô bé kia nói chuyện cũng biết là rất thích cô ấy rồi. Nhưng bức ảnh sáng nay mà cô nhìn thấy thì là chuyện gì, chẳng lẽ là ảnh ghép?
Chiêm Trạm bắt tay Lệ Táp, sau khi chào hỏi, hai người ngồi xuống ghế sô pha, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ hòa thuận. Chỉ có Lệ Táp là không cười nổi, cô thực sự không biết nên đối phó với cảnh tượng lúng túng này như thế nào. Dù sao, loại lúng túng này chỉ mình cô cảm nhận được.
Theo bản năng, cô tìm kiếm bóng dáng Phó Liệt, lại thấy anh đang trò truyện cùng mấy người anh em, thản nhiên nói cười với Phó Mặc, giống như chẳng có quan hệ gì đến cô gái kia.
"Ah, vừa mới đi một lúc đã thấy nhớ nhung rồi hả?" hành động của Lệ Táp bị dì nhỏ nhìn thấy liền trêu ghẹo.
Lệ Táp không lên tiếng, nhưng mà trên mặt lại có chút hồng, may mà mấy người và bà nội không để ý đến bên này, nếu không cô lại càng thêm quẫn bách.
"Chị dâu có biết không? Anh ba thật là vô cùng săn sóc cho vợ tương lai đấy nhé, " Phó Băng ngồi trên lan can ghế sô pha mà Lệ Táp đang ngồi, kề tai co nói nhỏ, "Em nghe nói ngày hôm qua anh ba có việc về không kịp, mà chỗ chị Chiêm Trạm lại đột nhiên có việc gấp, anh ba liền kêu anh hai đưa chị ấy đi về Cẩm Hoa. Bình thường anh ấy có bao giờ nhờ vả gì anh hai đâu, bên dưới đều có người làm hết, kiểu này chắc là gặp phải khắc tinh rồi."
Hoá ra là như vậy!
Trong lòng Lệ Táp nhẹ nhõm thở dài một hơi, thật may là, thật may mắn là không phải......
Mây đen chất chứa phiền muộn tiêu tán, trên mặt cũng hiện ra nụ cười.
"Cô Chiêm xinh đẹp như thế, anh trai em yêu thích cũng là chuyện bình thường."
........................
Hôm nay ngoài đích tôn nhà họ Phó còn có chị thứ hai cũng đến, cũng may là trừ cậu hai và cậu ba dẫn theo bạn gái về nhà, còn lại thì vẫn chưa kết hôn, nếu không sợ là một cái bàn cũng ngồi không đủ và cũng không ngồi được.
Trên bàn cơm, Chiêm Trạm nhìn có chút mất tự nhiên, Lệ Táp ngồi đối diện với cô ấy, thỉnh thoảng hai người lại nhìn nhau, thân thiện gật đầu mỉm cười.
Lệ Táp nhớ lại ngày mình mới vừa gả tới nhà họ Phó, so với cô Chiêm còn khẩn trương và gò bó hơn. Cũng không còn cách nào khác, đại gia tộc như thế này sẽ luôn cho người khác cảm giác đè nén và lo lắng, trong tình hình này thì không có cách nào mà tự nhiên được. Huống chi, cô cũng không tâm cam tình nguyện gả cho Phó Liệt, ngọn lửa bất lực càng ngày càng mạnh mẽ trong lòng, không thể dung nhập được.
Lúc đó, Phó Băng ngồi ở bên cạnh cô, cười nói: "Chị dâu, có phải vừa mới kết hôn nên còn ngượng ngùng sao, không có chuyện gì, mấy ngày nữa sẽ quen thôi. Người lớn trong nhà đều rất hòa khí, nhất là mẹ em, mẹ nhất định là một người mẹ tốt nhất trên đời. Cho nên chị cứ thoải mái một chút, đừng câu nệ, qua mấy ngày sẽ cảm thấy tốt hơn nhiều."
Cô nhóc này nghĩ gì nói đó, khiến cho người khác yêu quý, lúc đó Lệ Táp vô cùng cảm kích. Thật ra thì trong lần đầu tiên nhìn thấy cô bé này, cô chỉ cảm giác tính tình cô bé thật lạnh nhạt, cô cũng không có thói quen lôi kéo làm quen với những người như vậy, lại không nghĩ tới, gặp nhau mấy lần mà cô nhóc lại tỏ ra chăm sóc cho mình như thế, ngay lập tức trong lòng liền thân thiết thêm mấy phần.
Về sau tiếp xúc nhiều, cô cũng xác nhận được ấn tượng đầu tiên của mình, cô bé này bên trong thì xinh đẹp mười phần, hơn ba phần anh khí, ba phần hào thái, đồng thời lại ung dung quý phái, đoan trang, làm người ta không dám tới gần, chính xác là một người lãnh tình. Đối với người mà cô không quá thân cận thì trên mặt sẽ không biểu lộ cảm xúc gì, nó nhàn nhạt xa cách khiến cho người khác cảm thấy lạnh thấu xương, không dám đến gần.
Trong lúc mọi người trò truyện vui vẻ, bên ngoài đột nhiên đổ mưa, lúc này bà cụ Phó lên tiếng: "Như thế này thì các con không đi được rồi, thôi thì ở lại đây đi, dù sao cũng đủ phòng, không cần phải đi về trong trời mưa to thế này."
Ăn cơm xong, bà cụ Phó để Phó Băng đưa Chiêm Trạm lên lầu, cũng cảm thấy để người trẻ tuổi đi với nhau thì cô sẽ buông lỏng một chút, Lệ Táp cũng đi cùng, ba người đến một gian phòng ngủ trên lầu hai, Phó Băng cầm một cuốn Photo Album cho mọi người xem.
"Cái này cũng coi như là truyền thống trong nhà, bọn em mỗi người đều có một quyển album của mình, chị Chiêm Trạm, chị dâu, chắc mọi người vẫn chưa nhìn thấy dáng vẻ anh hai, anh ba khi còn nhỏ phải không, đều có ở đây nè." Một người lấy ra quyển Album khi còn nhỏ, Phó Băng hứng thú ngồi bên cạnh các cô nhìn xem hình.
Nhớ lại chuyện xưa luôn là việc thú vị, có thể khiến cho người ta tưởng tưởng ra nhiều điều. Lệ Táp nhìn quyển album, trong ảnh, hỉnh như Phó Liệt cũng không có thay đổi nhiều, so với thời niên thiếu trẻ trung thì hiện tại càng thêm thành thục ổn trọng, không thể hiện rõ ra bên ngoài.
Lật tới tấm hình anh đang ngồi dưới đất thở phì phò, khuôn mặt lộ vẻ không phục. Lệ Táp chỉ vào hình, hỏi cô: "Tấm này là xảy ra chuyện à? Chị thực sự không tưởng tưởng được là có người có thể làm cho anh ấy tức tối như vậy."
Phó Băng liếc mắt nhìn liền nở nụ cười, thấy Chiêm Trạm cũng hứng thú nhìn sang, chỉ đành phải giải thích: "Lúc đó anh hai rất hay gây chuyện ở trường, đây là lúc anh ấy về nhà sau khi gây gổ, mẹ muốn cấm cửa để trừng phạt nhưng anh không phục, ngồi đó trợn mắt thở hổn hển. Lúc ấy vừa hay anh cả đang cầm máy chụp hình nên đã ghi lại một màn này."
Thật ra thì đó cũng không phải là toàn bộ câu chuyện. Năm đó Phó Liệt mười sáu tuổi, dẫn theo bè lũ đánh nhau, kết quả đánh đối phương thành tàn phế, lúc ấy người ta báo cảnh sát, một thủ hạ của Phó Liệt chủ động đi đến đồn cảnh sát tự thú. Phó Liệt làm sao có thể mặc kệ người của mình được, tìm cách cứu người đó ra ngoài.
Sau lại cậu của Phó Liệt là Tưởng Hữu Tùng đến Bắc Kinh, tìm người cứu ra, ngoài việc cho gia đình người bị hại mấy triệu tiền bồi thường, còn cho gia đình người kia một trăm triệu tiền mặt.
Gia đình người đó cũng không giàu có, đối với việc này thì cảm động đến rơi nước mắt, lúc ấy liền tỏ thái độ với Tưởng Hữu Tùng: "Cậu, người yên tâm, sau này A Liệt chính là em trai ruột của con, chỉ cần chuyện mà con có thể làm được, con nhất định sẽ làm, quyết không nuốt lời."
Nhưng mà chuyện này cũng không thể nói ra được, Phó Băng không muốn nói tỉ mỉ, sợ hù dọa đến hai người.
"Ồ, Băng à, đây là em sao?" Lệ Táp nhìn người trong hình mặc áo sơ mi trắng, đầu đội nón lính, có rất nhiều bé trai vây quanh, cô vô cùng kinh ngạc. Nhóc này mặc cái gì cũng đẹp như vậy, ở giữa một đám bé trai có cảm giác không thể nói ra hết được tư thế oai hùng.
Chiêm Trạm cũng lật mấy bức hình, hai bản photo album đều có. Phó Băng cười nói: "Đây là lúc em đi vào doanh trại thăm anh cả, ngày đó em chỉ mặc mỗi áo sơ mi, không biết là ai đã đội nón lên đầu cho em, thế là em cứ đội như vậy."
Xung quanh là mấy bé trai, có người mặc quân trang rộng lùng thùng, có người chỉ mặc áo sơ mi, không đội nón, mọi người mỉm cười rất vui vẻ. Phó Băng ngồi giữa bọn họ, thật sự là đẹp! Cực kỳ đẹp.
Ba anh em Phó Sanh cũng có trong hình, khó có dịp cả ba người đều cười to trong cùng một tấm ảnh. Chiêm Trạm và Lệ Táp cũng mỉm cười, nhất là Chiêm Trạm, vơi bớt đi phần nào cảm giác bó buộc trước đó, tỏ ra thoải mái hơn với hai người, ba người rất hợp ý nhau, cùng nói chuyện vui vẻ.
........................
Bên trong Gấm Uyển được trang bị đầy đủ các thiết bị spa cần thiết, lại có thêm một số nhân viên phụ trách massage dày dặn kinh nghiệm. Lệ Táp massage nửa tiéng, sau khi ra ngoài thì cảm thấy dễ chịu rất nhiều, cả người sung sướng sảng khoái, thợ massage lại đề nghị cô đi vào phòng massage trị liệu, nghĩ muốn lấy lòng nhị thiếu phu nhân.
Lệ Táp nằm ngửa trên giường đấm bóp, trên người đắp khăn tắm màu xám, nhắm mắt hưởng thụ lực xoa bóp vừa vải. Cô không có thói quen để người khác đụng chạm vào cơ thể mình, cho nên chỉ mát xa đầu, vai và cổ. Cỏ thể là do ngồi lâu ở văn phòng nên ở cổ vẫn luôn đau nhức, xoa bóp sẽ có tác dụng rất tốt.
Dường như cảm thấy quá thoải mái mà cô ngủ quên mất. Chợt thấy có người nào đó đang vuốt ve trên người, cô lập tức giật mình tỉnh lại.
Là Phó Liệt, thợ mát xa đã sớm không còn ở trong phòng. Lệ Táp thở dài nhẹ nhõm, lúc cúi đầu nhìn xuống, thấy bộ dáng của mình thì sợ hết hồn —— Phó Liệt đã vứt khăn tắm của cô sang một bên, bàn tay đang nắm trước ngực cô, mập mờ khiến người ta đỏ mặt.
Lệ Táp cuống quít cầm khăn tắm bọc lại cơ thể, tuy là cùng nhau lăn qua lăn lại vô số lần nhưng cô vẫn không có thói quen trần truồng trước mặt anh.
Phó Liệt cũng không ngăn cản cô, ngồi bên cạnh ôm lấy cô nhỏ giọng hỏi: "Không phải là hôm nay em đã nghe thấy chuyện gì đấy chứ hả?"
"Chuyện gì?" Lệ Táp nhất thời không kịp phản ứng.
Phó Liệt thở dài, vốn là nghĩ tới nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, lại không nghĩ vẫn là bị ký giả chọc vào. Lúc này mới nói ra lý do đi đón Chiêm Trạm, hôm qua nói dối cô là sợ trong lòng cô khó chịu.
Những gì anh nói cũng giống với Phó Băng, Lệ Táp cũng không phải là người cố tình gây sự, cô không nói gì. Phó Liệt nhìn một cái cũng biết là mình đã qua ải, trong nháy mắt liền nhào đến đè vợ yêu xuống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...