Chử Đồng đứng dậy , đem đầu của anh ấn vào ngực mình.
Sự khó chịu lúc này , cô cũng hiểu , nhưng cô là vợ , lại không thể coi anh như con trai mà vuốt ve an ủi như vậy .
" ông xã , Lệ Đề còn cần anh chăm sóc , nhà họ Giản còn cần anh chống đỡ.
Em biết , em có an ủi như vậy cũng không coi vào đâu , nhưng không còn cách nào khác cả.
Trước khi mẹ ra đi , nhất định đã đem cả nhà giao phó hết vào tay anh rồi.
"
Giản Trì Hoài ôm hông của cô , một câu cũng không nói .
Người không chấp nhận nổi sự thật này chính là Giản Lệ Đề.
Cô thường xuyên khóc trong giấc mơ mà tỉnh dậy.
Cũng chỉ có ở trong mộng , cô mới có thể thấy được Tưởng Linh Thục .
Chử Đồng cúi người , lúc ngồi xuống , cảm thấy trong túi quần bị cấn thứ gì đó không thoải mái.
Cô lôi điện thoại di động ra bỏ lên trên bàn rồi nhẹ nắm lấy tay của Giản Trì Hoài , " trong khoảng thời gian này , em sẽ luôn ở nhà với Nh.
"
Ngoài cửa phòng ngủ , đột nhiên truyền tới tiếng gọi ồn ào của người giúp việc , nói rằng Giản Lệ Đề tỉnh dậy , la hét ầm ĩ đòi về nhà .
Chử Đồng không nói hai lời liền đứng dậy.
Lúc này Giản Trì Hoài tự lo cho mình còn không xong , thấy dáng vẻ đó của Giản Lệ Đề , sợ là chỉ có tăng thêm đau lòng mà thôi .
Ánh mắt Giản Trì Hoài ngây ngẩn nhìn chăm chú về phía sân vườn.
Một hồi lâu sau , điện thoại di động của Chử Đồng vang lên , báo có tin nhắn mới.
Người đàn ông nghiêng người cầm trong tay rồi quét mắt.
Ngón tay anh nhẹ ấn xuống một chút , là Bàng Tô gửi tin nhắn an ủi , lời nói chân thành , thể hiện sự cảm thông chia buồn , hơn nữa mong Chử Đồng vững vàng tỉnh táo , hết thảy đều nhìn về phía trước .
Giản Trì Hoài đặt điện thoại di động lại xuống bàn , vừa khéo Chử Đồng quay trở lại.
Cô cầm điện thoại di động lên lướt lướt , thấy tin nhắn của Bàng Tô gửi tới .
Chử Đồng không chút biểu cảm cất lại điện thoại di động , ngồi xuống bên cạnh Giản Trì Hoài , " Lệ Đề lại mơ thấy ác mộng.
"
" anh đi xem thử.
" Anh đứng dậy , rời khỏi ban công .
Sau khi Giang Ý Duy biết chuyện của nhà họ Giản , trước tiên xin nghỉ ở đoàn làm phim.
Chỉ là gần đây đều là những cảnh quay quan trọng của cô , đạo diễn sống chết cũng không chịu thả người.
Giang Ý Duy liều mạng chạy trước tiến độ , lúc này mới có thể dành ra mấy ngày để trở lại Tây Thành .
Lúc này , coi như cô có hẹn Chử Đồng ra ngoài , Chử Đồng nhất định cũng không đi được .
Giang Ý Duy dứt khoát trực tiếp lái xe tới Bán Đảo Hào Môn.
Lúc trông thấy cô , Chử Đồng đầu tiên là ngẩn người , sau đó sải bước tiến tới giơ tay ôm lấy cô.
Giang Ý Duy vỗ nhẹ hai cái sau lưng cô , lúc buông tay ra , thấy vành mắt Chử Đồng đã ửng đỏ .
" đừng khóc , mấy ngày nay chắc đã rơi nước mắt không ít rồi.
"
" sao cậu lại tới đây ? "
Giang Ý Duy đi giày vải cao gót , nghiêm túc nói , " vào lúc cậu cảm thấy khó chịu nhất , mình lại không có mặt , cậu còn coi mình là bạn thân để làm gì ? "
Khoé miệng Chử Đồng nhẹ cong lên , " đừng lo lắng , mình không sao.
"
Cô dẫn Giang Ý Duy vào phòng khách.
Giang Ý Duy nhìn quanh bốn phía , " Tứ ca đâu ? "
" ở trên lầu chăm sóc Lệ Đề.
"
" ồ , " Giang Ý Duy không khỏi thu hồi tầm mắt , " chuyện như vậy , mình cũng không biết làm thế nào an ủi cậu nữa.
Cậu gần đây cũng đừng nghĩ đến chuyện công việc nữa , an tâm ở nhà chăm sóc Tứ ca đi.
"
" mình biết rồi.
" Chử Đồng nhẹ giọng nói , " Nguyệt Nguyệt cũng đang bệnh , trong nhà lại đột nhiên xảy ra biến cố như vậy , tình trạng của Lệ Đề cũng không ổn , mình thật sự có chút lo không xuể.
"
Giang Ý Duy đứng dậy , ngồi xuống sát bên cạnh Chử Đồng , vẻ mặt cô nghiêm túc nói , " càng trong lúc này , cậu càng phải quan tâm theo sát bên người Tứ ca hơn , một bước cũng không rời.
"
" tại sao ? " Chử Đồng theo bản năng hỏi ngược lại .
" anh ấy lúc này , không thể nghi ngờ là thời điểm yếu ớt nhất , cũng là thời cơ tốt nhất để người phụ nữ khác nhân cơ hội này mà nhảy vào.
"
Sắc mặt Chử Đồng hơi trầm xuống.
Giang Ý Duy giơ tay ra , ở trước mặt Chử Đồng quơ quơ , " lúc bác Tưởng qua đời , cậu nhất định luôn có mặt chứ ? "
Chử Đồng nhẹ lắc đầu , " hôm đó Nguyệt Nguyệt ngã bệnh , ở trong phòng bệnh nhi đồng truyền nước.
Lúc mình vội vàng chạy tới , trong phòng giải phẫu chỉ có anh ấy và Bàng Tô.
"
" Bàng Tô ? " Giang Ý Duy vặn chân mày.
" chính là người mà cậu đã kể , sinh viên nữ giả vờ ngây thơ đó hả ? "
" thật ra thì mình đặc biệt có thể thông cảm cho nỗi thống khổ khi đó của Giản Trì Hoài , cũng biết anh ấy cần một chỗ dựa , nhưng khi mình trông thấy cảnh anh ấy ôm Bàng Tô , mình thật sự không chịu nổi.
"
Giang Ý Duy nghe vậy , mắt hạnh trợn tròn , miệng cũng há ra thật to , tay cô chỉ chỉ về phía Chử Đồng , " ôm rồi sao ? Quan trọng là , Tứ ca ôm cô ta ? "
Vẻ mặt Chử Đồng nghiêm túc gật đầu , nhưng lập tức nói tiếp , " nhưng mà , anh ấy nhất định là trong lúc vô ý thức ! "
" chuyện đó không quan trọng ! " Giang Ý Duy cắt đứt lời của Chử Đồng , " trọng điểm là , mụ Bàng Tô đó có đẩy anh ấy ra không ? "
Đúng vậy , đây mới là trọng điểm .
Chử Đồng lắc đầu một cái , " không có.
"
" xem đi ! " Lòng Giang Ý Duy tràn ngập căm phẫn , khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lớn bằng bàn tay biểu tình hết sức phong phú , " người phụ nữ này tâm cơ rất sâu nha , chỉ là bây giờ chưa phải là lúc cô ta biểu lộ ra mà thôi.
"
Những chuyện mà Giang Ý Duy nói , Chử Đồng đương nhiên cũng rõ ràng.
Giang Ý Duy nghiến răng , " loại phụ nữ này , nếu cậu và Giản Trì Hoài gây gổ với nhau , một chút lý do cũng không có , bởi vì cô ta căn bản chưa phải tiểu tam , nhưng so với tiểu tam còn lợi hại hơn.
Cậu nghĩ mà xem , lúc ấy Tứ ca khó chịu như vậy , anh ấy muốn được an ủi , ôm người bên cạnh một cái , cũng là chuyện bình thường.
Nhưng Tứ ca là ai chứ ? Nếu không phải là người anh ấy tin tưởng , hơn nữa còn cư xử thoải mái , cậu cảm thấy anh ấy sẽ hành động như vậy sao ? Đối với anh ấy mà nói , cái ôm này không là gì , nhưng ý tứ biểu lộ từ trong này lại rất lớn đó nha.
"
Chử Đồng gật đầu , " ừ , mình cũng cảm thấy vậy.
"
" trước kia cô ta còn có thể lạnh nhạt thờ ơ , còn có thể bình tĩnh thản nhiên chạy tới Thành Đại để học , tựa như cậu đã nói , không nhìn ra một chút đầu mối nào.
Cho dù có chuyện , cho tới bây giờ cô ta cũng không hề gọi điện thoại cho Giản Trì Hoài.
Chỉ có thể nói cô ta là cao thủ đi.
Thế nhưng sau này , e là không nói chính xác được nữa đâu ......"
Hai tay Chử Đồng nắm vào nhau.
Giang Ý Duy lần nữa liếc nhìn cô , " Đồng Đồng , thật ra cậu so với mình thông minh hơn nhiều.
Bây giờ , mình cũng chỉ có thể tháo gỡ khúc mắc một số việc cho cậu rõ ràng thôi.
Cái loại phụ nữ như Bàng Tô , cô ta không chủ động , cậu phải chủ động.
"
Cô thu lại tâm tình trên nét mặt , nhẹ gật đầu , " còn cậu , chuyến này trở về có thể nghỉ ngơi được mấy ngày ? "
" mình chính là không yên lòng về cậu , cố ý chạy về đó.
Mình phải cố hết sức để ở bên cạnh cậu chứ.
"
Chử Đồng không khỏi vểnh khóe miệng lên , " cám ơn cậu , Giang Giang.
"
Gần tới giờ cơm tối , Giang Ý Duy liền nói về.
Chử Đồng vốn muốn giữ cô ở lại , nhưng cô lại khéo léo từ chối.
Lại nói trong không khí như vậy , cô cũng không ăn được mấy muỗng cơm .
Hôm sau .
Chử Đồng rửa mặt xong rời khỏi phòng ngủ , đi tới trước phòng dành cho khách liếc nhìn.
Giản Lệ Đề vẫn còn đang ngủ , cô lặng lẽ lui ra khỏi phòng , đóng cửa lại .
Trong phòng ngủ chính , Giản Trì Hoài đã sớm tỉnh dậy.
Thật ra anh căn bản cũng không ngủ được.
Ánh mặt trời ngoài cửa sổ tùy ý tràn vào phòng.
So với bầu không khí trong Bán Đảo Hào Môn , thật sự chẳng phù hợp chút nào.
Ánh sáng tràn ngập mỗi góc , làm Giản Trì Hoài để ý , cảm thấy vô cùng chán ghét .
Điện thoại di động trên tủ đầu giường rung lên mãnh liệt.
Anh không muốn để ý tới , nhưng khi nghe thấy tiếng vang đáng ghét đó , anh vẫn bực bội ngồi dậy , bắt máy rồi áp vào bên tai , " alo ? "
Bên đầu điện thoại kia truyền tới một giọng nói của đàn ông , " Giản tiên sinh , xin chào.
"
Giản Trì Hoài đã nhận ra , đó là bác sĩ chủ trị của Tưởng Linh Thục , " có chuyện gì sao ? "
" hôm nay bệnh viện chúng tôi tổ chức cuộc họp , ngài có thể tới đây một chuyến được không ? "
" người cũng đã mất , tôi còn tới đó làm gì ? "
Điện thoại hình như vừa bị người khác nhận lấy , ngay sau đó , chính là giọng nói của Bàng Tô từ bên trong truyền tới , " giáo sư Giản , thật ngại quá , làm phiền đến thầy.
"
Chử Đồng từ đầu hành lang bên kia trở lại , đẩy cửa ra , thấy Giản Trì Hoài đang ngồi ở mép giường , đưa lưng về phía cô nói chuyện điện thoại , " ca giải phẫu cũng đã kết thúc , còn có chuyện gì sao ? "
" tôi biết bây giờ gọi điện thoại cho thầy , thời gian cũng không thích hợp , nhưng chuyện của tôi bên này cũng rất cấp bách.
Chuyện mà trước đây tôi lo lắng đã xảy ra , bây giờ giải phẫu thất bại , cuộc họp lát nữa , tôi muốn mời thầy tới đây một chuyến ......"
Ngón tay Giản Trì Hoài ấn vào giữa hai đầu lông mày , trong giọng nói thể hiện rõ sự mệt mỏi cùng cực , " trước khi giải phẫu , giấy cam kết tôi cũng đã ký xong rồi , cô cứ đem những giấy tờ đó đưa cho bọn họ xem là được.
Nếu là do gia đình chúng tôi tự quyết định , tôi sẽ không cần các người gánh vác trách nhiệm.
Bàng Tô , chuyện này cô không cần lo lắng.
"
Chử Đồng nghe thấy hai chữ ' Bàng Tô ' , trong lòng không hề có cảm giác khiếp sợ nữa , cô chỉ lui bước về phía sau .
Bàng Tô ở trong điện thoại nói , " ca giải phẫu của bác thất bại , tôi rất tiếc.
Bất quá , quyết định này ban đầu là do tôi và thầy cùng nhau hạ xuống.
Có vài hậu quả , tôi vẫn phải gánh chịu.
Nếu đã vậy , tôi cũng không nói gì nhiều nữa.
"
Giản Trì Hoài đương nhiên là nhớ.
Ban đầu vì thuyết phục Bàng Tô , anh đã đồng ý rằng một khi hậu quả xảy ra , anh sẽ cùng chịu trách nhiệm với cô ta .
Người đàn ông đỡ trán , nâng tầm mắt lên , " được rồi , đến phòng họp ở Phù Nguyện Lâu đúng không , một lát nữa tôi sẽ qua đó ngay.
"
Giản Trì Hoài nói xong , cúp điện thoại , đặt lên tủ đầu giường .
Chử Đồng lặng lẽ lui ra khỏi phòng.
Giản Trì Hoài vào toilet tắm rửa trước.
Lúc bước ra , Chử Đồng đã lái xe chạy tới bệnh viện .
Dừng xe xong , tìm được Phù Nguyện Lâu , Chử Đồng đi thẳng về phía trước.
Băng qua mấy phòng họp trống rỗng , cô đi tới cuối hành lang , xuyên qua tấm thủy tinh mờ , loáng thoáng nghe thấy có nói giọng nói từ bên trong truyền tới .
Chử Đồng đứng trước cửa phòng họp , thấy Bàng Tô ngồi ở chỗ phía tây , hai hàng bên cạnh đều ngồi đầy người .
Một người đàn ông mặc áo blouse trắng đang nói chuyện , phân tích bệnh án của Tưởng Linh Thục.
Ý tứ đại khái chính là muốn nói ca giải phẫu này hầu như không có một chút cơ hội thành công nào , nếu không phải do Bàng Tô cố ý thu xếp , ca giải phẫu này hoàn toàn có thể huỷ bỏ .
Chử Đồng nghĩ thầm , Bàng Tô là người cầm quyền lớn nhất ở bệnh viện , lại bị người ta vây quanh công kích như thế này , nói cho cùng cũng chỉ bởi vì ca phẫu thuật của Tưởng Linh Thục.
Nếu cảnh tượng này bị Giản Trì Hoài nhìn thấy , dù anh đối với cô ta không hề lòng riêng nào , ít nhất , áy náy và cảm kích cũng sẽ bị kích thích mà dâng lên chăng ?
Mà Bàng Tô lại bảo Giản Trì Hoài tới đây , cô ta cũng không hề cầu khẩn hoặc như thế nào.
Nhất định là lúc tham dự cuộc họp này , cô ta liền thông báo Giản Trì Hoài biết , cô ta bảo anh đi chuyến này , chỉ bởi vì công việc .
Đương nhiên , chuyện xảy ra sau đó , chỉ biết là Giản Trì Hoài tự mình trông thấy , không tính là Bàng Tô cố ý muốn thể hiện ra .
Chử Đồng hít một hơi thật sâu , đẩy cánh cửa ra rồi bước vào .
Một người ngồi ở gần cửa hướng cô nói , " cô là ai ? Không nhìn thấy chúng tôi đang họp sao ? "
Chử Đồng bước thẳng vào trong.
Lúc Bàng Tô nhìn thấy cô , rõ ràng ngẩn ra.
Chử Đồng đi tới trước bàn họp , dừng lại ở bên cạnh Bàng Tô.
" Tưởng Linh Thục là mẹ chồng của tôi.
Tôi tên là Chử Đồng.
"
Bàng Tô đẩy ghế ra , đè thấp giọng nói , " Đồng Đồng , sao cô lại tới đây vậy ? "
" có một số việc , tôi làm sao có thể để cho cô một mình gánh vác chứ ? "
Sắc mặt Bàng Tô hơi khó coi , " tôi không sao , cô đừng lo lắng cho tôi.
"
" đây là cuộc họp nội bộ của bệnh viện chúng tôi , mời cô rời đi.
" Có người đã bắt đầu hạ lệnh đuổi khách .
Chử Đồng đem trong túi trong tay bỏ lên mặt bàn , từ bên trong lấy ra một xấp tài liệu.
Đầu tiên cô rút ra một tờ cam kết , " trước khi mẹ chồng tôi làm giải phẫu , chúng tôi đã cùng bệnh viện ký tờ cam kết này tương đương với giấy tờ miễn trách nhiệm.
Nếu ca giải phẫu thất bại , chúng tôi sẽ không truy cứu trách nhiệm với bệnh viện.
"
Bàng Tô vặn chặt chân mày.
Chử Đồng liếc nhìn cô ta.
Một tay cô đặt trên bả vai Bàng Tô , ý bảo cô ta ngồi xuống .
Giản Trì Hoài so với Chử Đồng , còn mất thời gian tắm táp và thay quần áo.
Anh lái xe chạy tới bệnh viện.
Tới cổng bệnh viện , anh lại không hề lái xe chạy vào .
Bước xuống xe đi vào trong , bước chân như treo ngàn cân nặng nề.
Giản Trì Hoài cũng không muốn đối mặt thêm một lần nữa.
Anh ở nhà tìm một vòng , lại không tìm được tờ cam kết lúc đó.
Anh nhớ ở bệnh viện còn có một bản.
Điều anh có thể làm , chỉ là nói rõ tất cả cho đơn giản sáng tỏ , sau đó lập tức rời khỏi cái địa phương quỷ quái này .
Bước tới cửa phòng họp Phù Nguyện Lâu , Giản Trì Hoài lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ bên trong truyền tới.
Anh cư nhiên nhìn thấy Chử Đồng.
Trong một đám người , cũng chỉ có một mình cô đứng ở đó , giữa màu trắng ngập tràn , cô mặc một thân màu đen , nổi bật rất là rõ ràng .
Người lên tiếng tiếp theo , hiển nhiên không phải là bác sĩ của bệnh viện.
Người nọ nhìn chằm chằm , ánh mắt hung hăng nhìn chòng chọc về phía Bàng Tô , " ban đầu đem bệnh viện này giao cho cô , không phải là để cho cô lấy ra làm trò đùa đâu.
Cô không hề vì ích lợi của bệnh viện mà cân nhắc , cô cảm thấy cô còn có tư cách làm dâu nhà họ Tưởng sao ? "
Bàng Tô cũng không hề nói gì.
Chử Đồng liền mở miệng nói , " làm sao ông biết cô ấy không vì ích lợi của bệnh viện mà cân nhắc ? Giải phẫu thất bại , là ai cũng đều không muốn nhìn thấy kết quả này.
Thế nhưng giải phẫu có thất bại , cũng có thành công.
Bây giờ mẹ chồng tôi tới đây chữa trị , bệnh viện các người cũng là bên thu lợi ích lớn nhất.
Ví dụ như , sợ là trong cả nước đâu cũng khó qua được chỗ của các người không phải sao ? "
" nhưng cô ta không hề tính toán đến mức độ nguy hiểm của ca giải phẫu ! "
" làm sao chưa từng tính toán chứ ? " Chử Đồng tiến tới gần Bàng Tô , bàn tay nhẹ nhàng đặt lên đầu vai người phụ nữ , " ca giải phẫu này đã được tiến hành trong bí mật.
Nói cách khác , tổn thất đối với bệnh viện của các người đến tột cùng là bao lớn đây ? Chúng tôi là người thân của bệnh nhân , không hề khóc lóc làm ầm ĩ , lại càng không trách móc đội ngũ y bác sĩ , các người cần gì phải ép người quá đáng chứ ? "
" đây là chuyện nội bộ của bệnh viện chúng tôi ......"
Bàng Tô căng thẳng ngồi tại chỗ.
Chử Đồng còn có thể cảm giác được nhiệt độ từ lòng bàn tay của cô ta truyền tới mình .
Chuyện này , cô nhất định phải giúp Bàng Tô vượt qua.
Chỉ có giải quyết ổn thoả , Bàng Tô bình an , bọn họ mới có thể bình an.
Bàng Tô chuyện gì cũng đều không có , cô ta không bị liên lụy , vậy thì mối liên hệ giữa cô ta với vợ chồng bọn họ mới có thể càng ngày càng ít đi .
lúc này Giản Trì Hoài chỉ dựa vào cửa , xuyên qua một khe hở nhỏ nhìn vào trong .
Chử Đồng cắt đứt lời của người nọ , " tôi biết , đối với bệnh viện các người mà nói , một ca phẫu thuật mà các người nắm chắc mười phần thành công mới là thứ các người muốn có được.
Tôi là một phóng viên mảng đời sống.
Năm nay những vấn đề liên quan tới ngành y càng ngày càng nóng hổi , tại sao ? Tôi đã từng phỏng vấn người thân của một cụ già.
Bọn họ nói , ý chí sinh tồn của cụ rất mạnh , nhưng lại bị chuyển đi hết bệnh viện này đến bệnh viện khác , nhưng trước sau vẫn không có một bệnh viện nào chịu chữa trị , tại sao ? Bởi vì biết sau khi thu nhận bệnh nhân này , khả năng vong lớn vô cùng.
Mà câu trả lời bọn họ đều thống nhất là , thiết bị y tế không đầy đủ ! Cuối cùng , cụ già kia đã chết trên đường tới bệnh viện.
So với cụ ấy mà nói , mẹ chồng tôi vẫn còn may mắn.
"
Chử Đồng bước tới bậc thềm trước phòng họp , đứng trên bục , từ trên cao liếc nhìn mọi người ở phía dưới , " tôi tin rằng mọi người đều biết , nhà chồng tôi là nhà họ Giản , là dòng họ có tiếng tăm nhất ở Tây Thành.
Tôi dám nói thế này , nếu người nào nói rằng có thể lên trời hái mặt trăng xuống để cứu tính mạng của mẹ chồng tôi , chồng tôi cũng sẽ không chút do dự phái người đó lên trời.
Ở trong mắt tôi , chồng tôi là một người con cực kỳ hiếu thuận.
Vậy ở trong mắt của một người con hiếu thảo , cảnh tượng không nhìn nổi nhất là cái gì ? "
Giọng Chử Đồng nghẹn lại vì đắm chìm trong đau thương vì cái chết của Tưởng Linh Thục.
Vành mắt cô hơi ửng hồng , nhưng vẫn cố gắng điều chỉnh tâm tình của mình , để cho mình nói ra một câu đầy đủ , " ở trong mắt chồng tôi , việc không thể chịu đựng nhất , chính là nhìn thấy người mẹ thân sinh của mình chịu đủ ngàn vạn hành hạ , cuối cùng ......!mất đi.
"
Nơi cổ họng Giản Trì Hoài nhẹ lăn xuống , tựa như vừa bị Chử Đồng hung hăng đâm trúng vào chỗ đau.
Mà kỳ quái là , cũng không hề đau đến chết đi sống lại , ngược lại cả người nặng nề cũng tan biến mất hơn phân nửa .
Trong phòng họp , tiếp tục vang lên giọng nói của Chử Đồng , " những ngày cuối cùng của mẹ chồng tôi , thật sự rất khó chịu.
Khối u chèn ép thần kinh não , không ngừng gây nhức đầu , còn làm mù loà , không nhìn thấy bất kỳ vật gì nữa.
Mẹ chồng tôi còn rất trẻ tuổi , thích nhất là được mặc sườn xám.
Thế nhưng sau khi bị mù , bà không quan tâm đến ngoại hình của mình nữa , mà luôn nhức đầu muốn rách , cũng như sau khi mất đi , bà cũng không chú ý tới bề ngoài của mình.
Lúc đó , ai còn có thể để ý tới chuyện này nữa chứ ? Mà chính vào lúc đó , là Tưởng phu nhân đã cho chúng tôi một tia hy vọng ! "
Chử Đồng cố ý nhấn mạnh ba chữ ' Tưởng phu nhân ' , " Chúng tôi tràn trề hy vọng , chờ đợi ca giải phẫu , rồi lại chìm ngập trong tuyệt vọng , trơ mắt nhìn giải phẫu thất bại.
Nhưng mặc dù như vậy , chúng tôi đối với cô ấy luôn cảm kích vô cùng , lại càng không hề trách móc đổ tội lên bất kỳ một y bác sĩ nào cả.
Ban đầu ca phẫu thuật này , là do chồng tôi kiên trì đòi làm cho bằng được , thế nhưng mẹ chồng tôi cứ như vậy mà ra đi.
Tôi nói với chồng tôi , đây là ý trời đã định.
Anh ấy sẽ tự trách bản thân , nhưng tôi cảm thấy không nên tự trách.
Bởi vì so bất kỳ kẻ nào anh ấy cũng là người yêu mẹ mình nhất , anh ấy là người hy vọng bà có thể khoẻ lại nhất.
Sự kiên trì của chúng tôi , là do không đành lòng đối với nỗi đau của người thân , không đáng trách.
Còn sự kiên trì của Tưởng phu nhân , là do cô ấy quý trọng sinh mạng của con người.
"
Bàng Tô ngồi trên ghế đối diện , không nói lời nào , biểu tình trên mặt cũng không nhìn ra là cái gì .
Chử Đồng thấy có người định phản bác , cô nhẹ nhàng cong khóe miệng , " muốn hỏi , tại sao nói là quý trọng sinh mạng đúng không ? Bác sĩ , bệnh viện , xin vĩnh viễn cũng đừng quên ý nghĩa tồn tại cơ bản nhất của các người , đó chính là cứu sống trị thương.
Tỉ lệ không chấm năm phần trăm , Tưởng phu nhân gánh vác phần nguy hiểm này , cô ấy chịu cứu , tại sao ? Đó là bởi vì , không chấm năm phần trăm , đó cũng là hy vọng sống sót của mẹ tôi.
Vì vậy cho tới bây giờ , tôi đều rất cảm kích cô ấy.
"
Ánh mắt Giản Trì Hoài bình tĩnh rơi vào khuôn mặt của Chử Đồng.
Anh vẫn luôn biết rằng , trên thế gian này , người có thể mang lại cho anh sự ấm áp và quan tâm nhất , vĩnh viễn luôn là cô .
Anh lui bước về phía sau , không cần thiết phải ở lại nữa , lập tức xoay người đi ra ngoài .
Một hồi lâu sau , người trong phòng họp từng người một đi ra ngoài .Bàng Tô tựa như bị cố định ở tại chỗ.
Chử Đồng bước tới trước mặt cô ta , nặng nề lên tiếng , " những người đó thật là khó đối phó nha.
"
" khó đối phó hơn nữa , không phải tôi cũng đã dựa vào cô mà vượt qua được cửa ải này rồi sao ? "
" cô đừng nói như vậy , đây là việc tôi phải làm.
" Chử Đồng thu dọn tài liệu trên bàn , " tất cả đều là người của nhà họ Tưởng à ? "
" đúng vậy , kể từ sau khi chồng tôi ra đi , bọn họ mỗi một người đều luôn nhìn chằm chằm , tất cả đều muốn đem tôi kéo xuống.
"
Trong lời của Chử Đồng có ẩn chứa thâm ý , " vậy thì cô thật là đáng thương.
"
Bàng Tô trông thấy Chử Đồng định rời đi , cô ta kéo lại cổ tay của cô , " Đồng Đồng.
"
" sao vậy ? "
" hôm đó chuyện xảy ra trong phòng mổ , cô ngàn vạn lần đừng hiểu lầm.
Lúc ấy nghe giải phẫu thất bại , tôi thấy cô không có ở đó , chỉ sợ giáo sư Giản không chịu nổi kích thích , lúc ấy mới đi theo vào đó.
"
Chử Đồng cười cười , giọng nói thản nhiên , " tôi dĩ nhiên là biết mà , vậy thì có cái gì mà hiểu lầm ? "
" tôi cứ cho là cô thấy chúng tôi ......!Cô sẽ không để ý tới tôi nữa.
"
" sẽ không đâu , " Chử Đồng liền nói ngay , " lúc ấy chẳng qua là anh ấy quá yếu đuối.
Nguyệt Nguyệt bị sốt cao , tôi phải chăm sóc con gái của anh ấy , anh ấy so với ai khác cũng đều có thể thông cảm.
Tôi cũng có thể thông cảm cho anh ấy.
"
" vậy thì tốt rồi.
" Vẻ mặt Bàng Tô thả lỏng ra , " hai người vẫn hạnh phúc , tôi cũng an tâm.
"
" tôi đi về trước , con gái ở nhà còn phải chăm sóc.
"
" ừ.
"
Chử Đồng cầm túi bước nhanh đi ra ngoài.
Đã đến đây một lúc rồi cũng không nhìn thấy Giản Trì Hoài tới , không phải là trong nhà lại xảy ra chuyện gì nữa chứ ?
Cô gấp gáp cuống quít chạy ra bãi đậu xe của bệnh viện , lái xe chuẩn bị rời đi.
Xe chạy tới cổng chính của bệnh viện , bất chợt nghe thấy có người đang không ngừng ấn kèn , Chử Đồng nghĩ thầm mình cũng đâu có cản đường người khác , ai lại nhàm chán như vậy , không ngại quấy nhiễu người ta ?
Cô hạ cửa sổ xe xuống , lại nhìn thấy chiếc xe của Giản Trì Hoài .
Chử Đồng thò đầu ra , Giản Trì Hoài cũng hạ cửa sổ xe xuống.
Anh nhìn cô , " tới đây.
"
" làm gì ? " Hai tay Chử Đồng còn đang cầm tay lái , " có chuyện gì về nhà rồi nói đi , nơi này nhiều xe lắm.
"
" em tới đây.
"
Chuyện gì mà còn phải thần thần bí bí như vậy ?
Chử Đồng đem xe tấp qua một bên gần đường lớn.
Giản Trì Hoài hướng cô nói , " chúng ta cùng nhau trở về đi.
"
" chỉ có một quãng đường ngắn , cũng không thể đem xe em vứt ở đây chứ ? "
" lên xe anh đi , " Giản Trì Hoài vẫn cố chấp , hơn nữa còn rất kiên trì , " anh muốn em ngồi với anh , chúng ta cùng nhau về nhà.
"
Chử Đồng bất đắc dĩ cười cười.
Cô bước xuống xe , sau đó ngồi vào chỗ phụ lái trên xe của người đàn ông.
Một tay Giản Trì Hoài chống gò má nhìn cô.
Chử Đồng thả túi trong tay xuống , " đi thôi.
"
" có mệt không ? " Anh đột ngột hỏi một câu như vậy .
" không mệt , " Chử Đồng cảm thấy kỳ quái , " sao vậy ? "
Giản Trì Hoài tiến lại gần cô , sau đó ôm cô vào trong lòng , " bà xã , anh thật may mắn vì em vẫn luôn ở bên cạnh anh.
"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...