Hồng phấn lâu chỉ cách Tửu Trung Tiên một dãy phố. Nếu không có ba chữ “Hồng phấn lâu” trước cửa, khách từ phương xa đến nhất định sẽ tưởng mình đến nhầm địa phương. Không như những hoa lầu khác, trước cửa luôn có tiểu nhị đon đả đón tiếp, phía trên lại có các cô nương trang điểm lộng lẫy vẫy khăn mời gọi. Nơi này nhìn từ bên ngoài chả khác gì nhà của phú thương. Bài trí bên trong cũng trang nhã, đặc biệt.
Lâu chia làm ba phần. Ở giữa là đại sảnh, là nơi chủ lâu và tiểu nhị đón khách. Trung tâm đại sảnh phía trong cùng dựng một khán đài cao để các cô nương biểu diễn tài nghệ, bên dưới đài kê rất nhiều bàn ghế. Trù nghệ đầu bếp ở đây so với Tửu Trung Tiên chỉ hơn chứ không kém. Hai bên theo phương hướng mà phân làm Đông lầu và Tây lầu. Mỗi bên lại có ba tầng lầu, gồm gần trăm gian phòng nhỏ. Tầng trệt là nơi các cô nương bán nghệ. Mỗi cô nương ở Hồng phấn lâu đều có tài nghệ hơn người. Đánh đàn, vẽ tranh, ngâm thơ, ca múa, chơi cờ chỉ cần khách có nhu cầu nhất định sẽ có cô nương đáp ứng. Lầu một là “phòng làm việc chuyên biệt”. Hiệu quả cách âm đặc biệt tốt. Được mệnh danh là “chốn bồng lai tiên cảnh”. Lầu hai là nơi các cô nương nghỉ ngơi.
Hồng phấn lâu có hai điểm đặc biệt không nơi nào có.
Thứ nhất, các cô nương ở đây không ai vượt quá hai mươi tuổi. Nhỏ nhất là mười hai, mười ba tuổi; cao nhất đều không vượt quá hai mươi. Các tiểu cô nương dưới mười lăm tuổi đều nằm trong diện “học việc”, trải qua đào tạo bài bản, mười lăm tuổi mới bắt đầu ra mắt. Tại sao không có cô nương quá hai mươi tuổi? Chính là, Mai tỷ, chủ hoa lầu, chỉ nhận các cô nương xinh đẹp nhất. Nhan sắc bình thường, tài nghệ không đủ đều không nhận. Còn nghiêm khắc hơn hoàng thượng tuyển tú nữ. Cũng vì vậy, các cô nương nếu không phải trở thành thiếp của các phú thương trong thành cũng trở thành thiếp các vị quan từ nơi khác đến. Hơn phân nửa các cô nương đều được chuộc thân khi vừa ra mắt. Tiền mua đêm đầu tiên của một cô nương thấp nhất là năm vạn lượng, trong khi tiền chuộc thường chỉ cao gấp đôi. Luôn luôn là cung không đủ cầu, làm gì có cô nương nào phải ở lại đến già.
Thứ nhì, mỗi tháng đều ra mắt một cô nương. Cô nương nào ra mắt đều sẽ biểu diễn tài nghệ trên khán đài ở đại sảnh. Kết thúc biểu diễn Mai tỷ sẽ cho bắt đầu đấu giá.
Hôm nay mùng một, chính là ngày ra mắt của Sở Cầm cô nương. Chưa có bất kỳ thông tin nào về vị tân hoa khôi này, nhưng Mai tỷ đã cho người thông báo, giá khởi điểm của nàng là hai mươi vạn lượng. Chỉ cần một câu nói này, chưa đến giờ biểu diễn, khách đã chật kín đại sảnh.
“Huynh nói xem, Sở Cầm cô nương có gì đặc biệt mà đáng giá những hai mươi vạn lượng?”. Một vị công tử tự cho là phong nhã tay không rời quạt hỏi người bên cạnh.
“Đương nhiên đáng giá. Tiểu Ngọc cô nương xinh đẹp là vậy, giá khởi điểm cũng chỉ có mười vạn lượng. Huống chi ta còn nghe nói Sở Cầm cô nương không chỉ xinh đẹp như hoa khí chất như lan, cầm kỳ thi họa cũng không hề thua kém các tiểu thư danh giá. Đặc biệt là tài đánh đàn của nàng. Nên mới có tên gọi Sở Cầm”. Người vừa đáp không lạ gì chính là vị Kim công tử phong lưu thành tính.
Phía gần khán đài, hàng ghế đầu tiên, vỏn vẹn còn trống bốn chỗ trung tâm. Chính là vị trí xem rõ nhất, ghế ngồi đắt nhất. Mỗi ghế thôi đã mất năm mươi lượng bạc. Lúc này, có ba vị công tử vừa ngồi xuống đã thu hút ánh nhìn của đám đông. Ngay cả Mai tỷ quen dưỡng mắt bằng vô số người đẹp cũng không nhịn được liếc mắt về phía này mấy lượt. Đều nói, không chỉ mỹ nhân mới khiến người khác thưởng thức, nam nhân bộ dáng đáng tiền như thế đúng là chỉ nhìn thôi đã khiến trong lòng trăm hoa đua nở, gió xuân ấm áp.
Vị công tử ngồi bên trái, tuổi chừng mười chín hai mươi, mày rậm mũi thẳng, gương mặt nghiêm nghị, không giận mà uy. Vị công tử ngồi bên phải, tuổi chừng mười bốn, mười lăm. Một thân y phục màu vàng lại không khiến người khác ghét bỏ. Da dẻ trắng hồng, mặt mũi khôi ngô. Hắn vừa ngồi xuống liền xoay người nói với vị công tử phía bên trái:
“Nhị ca, huynh có giận tứ ca cũng đâu cần cược lớn như vậy. Tứ ca có nơi nào mà không dám đến. Một Hồng phấn lâu nho nhỏ thì tính là cái gì. Lại cược những mười vạn lượng. Ôi chao, làm hại đệ bị liên lụy. Nãi nãi và phụ thân trách phạt, hai huynh nhất định phải che chở cho đệ mới được”.
Vị công tử nghiêm nghị không nói gì, chỉ khẽ hừ một tiếng coi như đáp lời. Lúc này vị ở giữa mới lên tiếng:
“Tiểu ngũ, đệ không hiểu ý tốt của nhị ca rồi. Huynh ấy là muốn chúng ta vui vẻ mới lấy cược làm cớ, dẫn chúng ta đi xem náo nhiệt cho biết. Đúng không nhị ca?”. Vừa nói vừa nhìn công tử nghiêm nghị, cười cảm kích. Tiểu ngũ chỉ cảm thấy nụ cười này của tứ hoàng huynh hắn hệt như cáo thấy gà, khiến hắn vô tình ngồi dịch ra một chút. Hắn cũng không phải kẻ ngốc. Lời này của tứ hoàng huynh dịch ra chính là: nhị hoàng huynh thân làm huynh trưởng, dẫn bọn hắn đến nơi không sạch sẽ, phụ hoàng trách tội đương nhiên sẽ trách hắn không những không quy củ còn dạy hư hai đứa trẻ ngờ nghệch.
Mà mọi người xung quanh nhìn thấy vị công tử áo trắng ở giữa kia, cười như thiên sứ giáng trần. Má lúm đồng tiền sâu hun hút khiến không ít người hoảng hốt ôm ngực. Có người còn tức giận tự đánh vào mặt mình, lẩm bẩm, ta không phải đoạn tụ, ta không phải đoạn tụ.
Ba người chỉ yên tĩnh ngồi một chỗ. Nhưng không ai dời mắt đi được. Vị ngồi bên trái mặt lạnh như tiền giống như hắn là đi xem tỷ võ chứ không phải xem hoa khôi biểu diễn. Vị ở giữa anh khí bừng bừng, thu lại nét cười trên mặt, bình thản nhấp trà như đang ngồi thuyền thưởng ngoạn cảnh tây hồ liễu rủ. Vị ngồi bên phải mặt mày trong sáng, không có chút tà niệm. Nào có ai đến hoa lầu mà như bọn hắn.
“Ta thấy đã cược chi bằng cược lớn một chút mới thú vị”. Một giọng nam nhân trầm thấp dễ nghe vang lên bên cạnh khiến tiểu ngũ giật mình suýt nhảy dựng lên.
“Tam ca, huynh làm sao mà lại đến đây?”.
“Cũng không có gì. Chỉ là ta hứa sẽ trả toàn bộ số nợ của Tiểu Hoa Tử, hắn liền nói các ngươi đến Tửu Trung Tiên uống rượu. Tửu Trung Tiên nào có gì đặc biệt mà khiến nhị ca có thể dời gót lui đến. Lại nghe người trong thành bàn tán đêm nay ở đây có sự kiện đặc biệt. Ta cũng tò mò muốn xem xem là sự kiện gì”. Vị mới đến ngồi xuống chiếc ghế trống cuối cùng, khẽ cười mà nói.
“Nhị ca thật hào phóng. Huynh biết Tiểu Hoa Tử nợ đệ bao nhiêu bạc sao?”. Tứ hoàng tử nhẹ gảy gảy nắp trà, lười biếng hỏi.
“Ta có giữ giấy nợ của hắn. Sao? Không phải đệ cho hắn vay mười lượng, trả lãi gấp mười. Tổng cộng một trăm mười lượng bạc”. Tam hoàng tử nhẹ nhàng tựa tiếu phi tiếu nhìn tứ hoàng tử đáp.
“Đương nhiên không phải. Một trăm mười lượng là Tiểu Hoa Tử thiếu nợ đệ, nếu là người khác trả thay, giá cao gấp mười. Hơn một ngàn lượng, đệ chỉ tính huynh số chẵn. Một trăm lượng kia xem như mời huynh uống rượu”. Tứ hoàng tử thản nhiên cười.
Tiểu ngũ một bên thầm líu lưỡi. Cho vay mười lượng, lấy lãi những một ngàn lượng. Tứ ca, huynh không sợ sét đánh hay sao?
Tam hoàng tử xoa xoa nhẫn ngọc:
“Một ngàn lượng không lớn. Chỉ là ta cũng không phải người thiếu nợ đệ. Chi bằng chúng ta đánh cược một chút. Đệ thắng, một ngàn lượng đương nhiên ta thay Tiểu Hoa Tử trả đệ. Mà năm mươi vạn lượng tự ta sẽ viết giấy nợ cho đệ”.
Không chỉ tiểu ngũ mà nhị hoàng tử cũng ngạc nhiên nhìn sang. Năm mươi vạn lượng, lãi gấp mười, cả gốc lẫn lời tổng cộng năm trăm năm mươi vạn lượng. Tiểu ngũ da đầu tê dại, tam ca, không phải huynh định bán thân cho Hồng phấn lâu để gán nợ đấy chứ. Lại nói, phụ hoàng nếu biết ba người bọn hắn đến đây cùng lắm là phạt quỳ một đêm, cấm túc một tháng, phạt tiền ba tháng. Nhị hoàng huynh thì thêm một trận đòn roi. Nhưng nếu hoàng tổ mẫu mà biết Túc nhi của người vì bọn hắn mà đến hoa lầu, e rằng ngay cả tứ hoàng huynh cũng không thoát được tội. Ai không biết hoàng tổ mẫu cưng chiều nhất là tứ hoàng tử, nhưng xem trọng nhất lại là tam hoàng huynh của hắn. Người thường thở dài nói, nữ tử ôn nhu cỡ nào mới xứng với Túc nhi của hoàng tổ mẫu.
Mà phía bên này, tứ hoàng tử ngoài mặt vẫn trấn định nhưng đầu óc nhanh chóng tính toán. Khắp hoàng cung, từ trên xuống dưới, từ già đến trẻ, ai chưa từng thiếu nợ hắn? Chính là vị tam hoàng huynh mặt mày như họa, một thân không vướng bụi trần bên cạnh. Năm trăm năm mươi vạn lượng. Năm đó phụ hoàng thiếu hắn cũng không có nhiều đến vậy. Tam hoàng huynh ở đâu lại có số tiền lớn như vậy. Chậc chậc, ngươi không phải là lén phụ hoàng đi buôn thuốc phiện đấy chứ. Thời đại này còn chưa có biết thuốc phiện là gì đâu nha. Dù sao món lợi lớn như vậy, tứ hoàng tử nổi tiếng tham tiền như hắn há có thể bỏ qua, liền cười hỏi:
“Tam ca muốn cược cái gì với đệ?”.
“Cược xem tân hoa khôi tối nay có thuộc về đệ hay không?”.
Tam hoàng tử vừa dứt lời, nhị hoàng tử nãy giờ im lặng bỗng lên tiếng:
“Ta cũng cược. Ta cược tam đệ thắng”.
“Sao? Huynh cũng có nhiều tiền như vậy?”. Tứ hoàng tử giật mình. Phụ hoàng, không phải người lén lút chia của cho bọn hắn mà không chia cho tiểu tứ đấy chứ? Ai cũng vung tiền như rác như vậy?
“Ta không có tiền. Ta thua sẽ đáp ứng một yêu cầu của đệ”.
Tứ hoàng tử nhìn người bên trái lại nhìn người bên phải, vờ lo lắng hỏi:
“Nếu đệ thua thì thế nào?”.
“Ta muốn toàn bộ gia tài của đệ”. Người bên phải mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
“Ta muốn đệ theo ta đi quân doanh”. Người bên trái mặt mày nghiêm nghị, tự thấy yêu cầu này cũng không có gì quá đáng.
Tiểu ngũ thầm lo lắng cho tứ hoàng huynh của hắn. Ai không biết tứ hoàng huynh tham tiền, toàn bộ gia tài chẳng phải chính là muốn mạng tứ hoàng huynh hay sao? Lại nói, đi quân doanh, nhanh thì sáu tháng, chậm thì cả năm mới có thể trở về. Bỏ lỡ biết bao nhiêu mối làm ăn.
Trời sinh tứ hoàng huynh chỉ thích đếm tiền không thích cống hiến. Luận tài trí, hắn so với tam hoàng huynh không phân cao thấp. Luận võ công, tuy nói nhị hoàng huynh chưa từng bị đánh bại, nhưng tiểu ngũ biết là tứ hoàng huynh giấu tài. Một kẻ không quan tâm thể diện như tứ hoàng huynh nào hứng thú với việc thể hiện tài năng.
Hai hoàng huynh một người làm ở hộ bộ, một người làm ở binh bộ. Tiểu ngũ hắn bất tài không nói, tứ hoàng huynh có tài lại chỉ ưa nhàn rỗi. Trong triều bàn đến việc lập thái tử chỉ nhắc nhị hoàng huynh và tam hoàng huynh, không ai nhắc đến tứ hoàng tử từng giải quyết hạn hán, từng trừ ôn dịch. Ngay cả chuyện diệt phỉ, là nhị hoàng huynh mang binh đi đánh, nhưng kế sách vốn chẳng phải tứ hoàng huynh bày cho nhị hoàng huynh ư? Nghĩ đến tiểu ngũ hắn còn tức, một kế sách chu toàn hắn lại đem “bán” cho nhị hoàng huynh đổi lấy mười vạn lượng bạc.
“Thế này chẳng phải là hai huynh đang bắt nạt đệ sao? Tiểu ngũ, đệ nói xem. Nào có cái lý đánh cược như thế. Chúng ta bốn người, đệ cũng phải tham gia, giúp ta một phần mới công bằng”. Tứ hoàng tử nói lời không phục. Lại tiếp: “Vậy đi, phần tiểu ngũ tính là một phần, nhưng đệ là người thực hiện, nếu thắng cả đời này nhị ca không được nhắc đến chuyện đi quân doanh với đệ, phụ thân nhắc đến còn phải nói giúp cho đệ ở nhà mới được. Mà tam ca, nếu thắng huynh, đệ muốn tiểu Hắc của huynh tặng cho đệ. Thế nào?”.
Khắp hoàng cung ai không biết tiểu Hắc là con ngựa tam hoàng tử yêu thích nhất.
“Được”. Tam hoàng tử sảng khoái đáp. Nhị hoàng tử cũng gật đầu đáp ứng. Tứ hoàng tử cười thầm trong bụng. Vị hoa khôi kia, giá cao lắm là năm mươi vạn lượng. Cái này có khác gì làm ăn không cần vốn. Chính là lấy của tam hoàng huynh năm trăm vạn lượng, tiện tay tặng cho Hồng phấn lâu chút bạc vụn, còn tiện tay dắt tiểu Hắc đi nữa. Hắn thích con ngựa này đã lâu lắm rồi. Thiên hạ không có con ngựa nào có linh tính hơn nó. Còn đang đắc ý thì lại nghe tam hoàng tử khẽ nói:
“Ta sợ đệ quên nên mới nhắc. Lúc nãy ta nói chính là tân hoa khôi đêm nay phải thuộc về đệ. Xem như chúng ta vì đệ tặng mỹ nhân. Đêm nay canh chừng nhất định không cho kẻ nào quấy rầy đệ “trưởng thành” mới phải”.
Tiểu ngũ sững sờ. Lời này là của tam hoàng huynh không vướng bụi trần, tấm lòng thanh bạch nói ra ư? Sao lại không khác kẻ lưu manh vậy? Để tứ hoàng huynh “động phòng” cùng mỹ nhân, bọn hắn lại đứng canh bên ngoài. Ây, tiểu ngũ hắn còn chưa dám nắm tay cô nương nào đâu nha.
Mà tứ hoàng tử lại càng hoảng. Kia là có ý gì? Không phải phát hiện ra thân phận hoàng tử của tiểu tứ hắn chứ. Không đâu, không đâu. Thái y hắn đã mua chuộc rồi. Cơ thể này nhìn thế nào cũng là nam nhân. Mặc dù chưa có hầu kết, chưa mọc râu; nhưng hắn mới mười lăm thế cũng là chuyện đương nhiên. Tuy hắn không cao như hai hoàng huynh, nhưng vẫn cao hơn ngũ đệ nửa cái đầu. Hắn luyện võ mười năm, thân thể rắn chắc. Linh hồn hắn lại là nam nhân, nhấc tay nhấc chân chính là khí khái nam nhi. Nhược điểm duy nhất là làn da quá trắng, để tránh nghi ngờ, hắn liền quanh năm phơi mình cho đen đi. Nghĩ thế nào cũng không ai đoán ra được cơ thể này không phải của nam nhân. Nhưng bảo hắn đi động phòng với nữ nhân kia, không phải là lòi đuôi hay sao? Trong đầu trăm ý niệm xoay vần, tứ hoàng tử cuối cùng nghĩ ra diệu kế.
“Tam ca thật khiến đệ nhìn với con mắt khác. Chỉ là huynh như thế nào thì sẽ tin là đệ đã hoàn thành nhiệm vụ?”. Tứ hoàng tử tươi cười hỏi.
“Ta hỏi cô nương kia. Nàng bảo là người của đệ, há lại là giả. Cho dù nàng thân phận thấp kém, nhưng cũng chưa chính thức tính là người của Hồng phấn lâu này. Không xứng làm vợ cả của đệ, nhưng làm thiếp vẫn có thể. Phụ thân trách tội, ta và nhị ca nhất định sẽ thay đệ cầu tình”.
Nhị hoàng tử không nói gì, nhưng cũng không phản đối.
Thì ra là như vậy. Tam hoàng huynh cáo già này, chính là muốn ép hắn.
Thua sẽ mất sạch tiền, còn bị lôi đi chịu khổ. Đương nhiên hắn không muốn.
Thắng tức là đã chiếm tiện nghi nữ nhân kia. Tam hoàng huynh muốn ép hắn lấy nàng. Một hoàng tử không có mẫu phi làm chỗ dựa, lại cưới một nữ tử không trong sạch. Cho dù phụ hoàng có muốn hắn làm thái tử, mấy lão già trong triều nhất định phản đối đến cùng.
Tam hoàng huynh ơi là tam hoàng huynh, ta đã làm gì khiến ngươi đề phòng ta như vậy. Chẳng qua chỉ là một cái ghế bằng vàng, một bộ long bào chói mắt, ta nào có hứng thú. Huống chi cơ thể này lên làm hoàng thượng chẳng phải là khiến hoàng thất tuyệt hậu hay sao.
Tứ hoàng tử trong bụng thầm mỉa mai, ngoài mặt vẫn làm ra vẻ suy nghĩ kĩ càng mới quyết định:
“Được. Mỹ nhân đệ chưa từng chê. Hoa khôi đương nhiên lại càng không. Đệ ở đây cảm tạ nhị ca, tam ca đối tốt với đệ như vậy”.
Hừ, ta lùi khỏi sân khấu để hai người các ngươi lên đấu với nhau. Một văn một võ, đúng là náo nhiệt.
Đến canh giờ đã thông báo, xung quanh chật ních các vị công tử. Ngay cả đám quan lại “cải trang vi hành” cũng có không ít. Đúng là mỹ nhân thì không ai chê.
Sở Cầm gãy xong một khúc đàn chỉ yên lặng đứng đó. Không có vẻ đang chịu nhục nhã, sợ sệt hay than thân trách phận. Ánh mắt dường như không có tiêu cự.
Tam hoàng tử ở bên cạnh khẽ khen nàng đàn hay. Tứ hoàng tử hắn không am hiểu âm luật, chỉ thấy cô nương trên khán đài đúng là rất xinh đẹp. Trừ bỏ ánh mắt trống rỗng ra, dung mạo của nàng quả thực xứng danh đệ nhất mỹ nữ. Ngay cả nhị hoàng tỷ kiêu ngạo so với nàng cũng kém vài phân.
Đấu giá diễn ra ồn ào nhưng nhanh chóng kết thúc. Cho dù có yêu thích mỹ nhân đến đâu, cũng không có ai đọ nổi tiền với vị công tử áo trắng khôi ngô tuấn tú ngồi ở hàng ghế đầu. Năm mươi vạn lượng. Ngay cả phú thương bậc nhất trong thành cũng không dám vung tiền như vậy mua đêm đầu tiên của một nữ tử thanh lâu.
“Chúc mừng công tử, Sở Cầm ở trên lầu đợi người”. Mai tỷ đi đến bên này, dùng khăn che miệng, đôi mắt lúng liếng đưa tình hết đảo trên người tứ hoàng tử, lại nhìn sang tam hoàng tử. Cả đời của nàng chưa bao giờ gặp công tử nào tuấn tú như bọn hắn. Mà một lúc gặp được những bốn người. Đúng là chuyện đáng để vui mừng.
“Bổn thiếu gia không vội. Ngươi an bài một căn phòng sạch sẽ cho ba vị công tử đây”. Tứ hoàng tử vừa nói vừa dùng quạt nâng cằm Mai tỷ, cười đầy ẩn ý. “Nhớ phục vụ huynh đệ của ta cho tốt, bổn công tử nhất định có thưởng”.
“Ôi chao, các cô nương nhất định hầu hạ các ngài chu đáo. Công tử cứ yên tâm, nhất định không khiến các vị công tử thất vọng”.
Tứ hoàng tử bật cười vui vẻ, xoay người đi lên lầu.
Hừ, ta để các cô nương vây lấy các ngươi, xem các ngươi có thể theo dõi nhất cử nhất động của ta bằng cách nào.
Căn phòng ở cuối lầu một cách xa đại sảnh, đúng là cách âm rất tốt. Tứ hoàng tử nhếch môi cười cười, đẩy cửa bước vào. Sở Cầm ngồi trên ghế, hơi ngạc nhiên nhìn hắn. Không nghĩ người mua đêm đầu tiên của nàng lại là một tiểu công tử.
Tứ hoàng tử khép cửa, đi thẳng đến bên giường ngồi xuống. Nữ tử trước mặt hắn, ánh mắt bình tĩnh, có lẽ nàng đang cố tỏ ra không sợ hãi. Nhưng bàn tay bấu vào cạnh bàn, môi lại mím chặt đã tố cáo nàng chỉ đang cố để không hoảng loạn. Hắn khẽ thở dài:
“Đến đây ngồi đi”.
Sở Cầm thoáng run rẩy nhưng vẫn đứng lên đi đến, ngồi bên cạnh hắn.
“Ta là Tứ Thụy. Nàng tên là gì?”.
“Tiểu nữ Sở Cầm”.
“Ta là đang hỏi tên thật của nàng”.
Nữ tử trước mặt trong lòng thoáng ngạc nhiên, vị tiểu công tử này thoạt nhìn tuổi cũng không hơn nàng là bao, nhưng phong thái lại cho người ta cảm giác giống như hắn không hề trẻ. Nàng lạnh nhạt đáp:
“Đã vào nơi này, sao có thể tiếp tục dùng tên cũ. Công tử đã trả tiền, đêm nay ta là người của ngài. Là Sở Cầm hay Sở Kỳ thì cũng có gì quan trọng đâu”.
“Nàng không cho ta biết tên, phụ thân ta biết ghi vào gia phả thế nào. Huống hồ, nãi nãi của ta mà biết ta lấy một người ngay cả tên họ còn không rõ, còn không đánh đòn ta ư?”. Tứ hoàng tử trong lòng thở dài, một tiểu thiếp đương nhiên phụ hoàng không cần quản, làm sao đồng ý ghi gia phả gì đó. Nhưng hắn chính là muốn mượn nước đẩy thuyền, lấy nàng làm chính phi. Sau này không cần phải nghĩ cách đối phó chuyện cưới gả thêm nữa. Nếu cưới con quan lớn trong triều mà cố tình lạnh nhạt chuyện chăn gối, về lâu về dài, phụ hoàng nhất định sẽ ép hắn “cho nhà thông gia một cái công đạo”, hoàng tổ mẫu có khi còn bắt hắn khám xem có bệnh khó nói hay không ấy chứ. Tạm thời cưới nữ nhân trước mặt, một là khiến cho nhị hoàng huynh, tam hoàng huynh không còn nhằm vào hắn mà đề phòng. Hai là có thể tranh thủ được năm năm thời gian để lên kế hoạch.
“Công tử người là đang nói đùa sao?”. Sở Cầm cảm thấy có chút giận dữ. Hắn đã trả tiền mua nàng, thì nàng là của hắn rồi. Đâu cần nói mấy lời hứa hẹn để trêu chọc nàng.
Tứ hoàng tử đột nhiên đẩy nàng ngã xuống giường. Hắn cởi áo ngoài ném ra xa, lại đưa tay muốn thoát y phục của nàng. Sở Cầm run rẩy, mắt bắt đầu ướt. Tuy là nàng biết đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng mà, nàng vẫn sợ. Nàng thực sự muốn đẩy hắn ra mà chạy trốn. Chỉ là nàng trốn làm sao thoát. Càng nghĩ càng hoảng sợ, nước mắt đã rơi đầy mặt.
Tứ hoàng tử đang dỏng tai nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, quay đầu lại đã thấy nữ nhân phía dưới run rẩy dữ dội, môi cũng bị cắn rách rỉ ra vệt máu đỏ tươi đến lóa mắt. Hay rồi, hắn cư nhiên lại diễn vai yêu râu xanh cưỡng bức trẻ vị thành niên. Hắn cúi đầu kề môi bên tai nàng thì thầm:
“Đừng sợ. Ta sẽ không làm gì nàng. Ta là Tứ Thụy. Sau này ta là phu quân của nàng. Đây là lời nói thật. Đêm nay sẽ không có chuyện gì. Nhưng nàng phải diễn với ta một vở kịch. Bên ngoài có người đang nghe lén. Hiểu lời ta nói thì nàng gật đầu một cái”.
Sở Cầm mở to mắt. Nàng dần bình tĩnh lại, khe khẽ gật đầu.
“Tốt lắm, nhị ca của ta đang ở ngoài cửa. Hắn võ công không tệ, tai thính mắt tinh. Nàng phối hợp một chút. Đợi hắn rời đi ta sẽ ra hiệu với nàng. Giờ ta cởi y phục bên ngoài của nàng. Chúng ta phải diễn giống thật một chút”. Nói rồi nâng người bắt đầu cởi áo ngoài của người bên dưới. Miệng lên tiếng âm thanh vừa phải:
“Tiểu mỹ nhân, ngoan, để bổn thiếu gia thương ngươi”.
Nói xong lại nháy mắt với nàng mấy cái. Sở Cầm mím môi rồi cất giọng run run:
“Công tử, ta sợ…”.
“Không cần sợ. Ngươi xinh đẹp như vậy, bổn thiếu gia không nỡ làm đau ngươi. Ngoan, để ta hôn một cái”.
Hắn cúi người kề sát mặt nàng nhưng không chạm vào. Mắt khẽ liếc ra phía cửa. Bụng rủa thầm, tốt lắm, nhị hoàng huynh, ngay cả huynh cũng muốn làm hoàng thượng. Uổng công ta thấy huynh thật thà, còn định giúp huynh đối phó lão tam gian xảo kia. Giờ thì các ngươi tự chơi với nhau đi. Ông đây kiếm đủ tiền sẽ không thèm ở lại hoàng cung làm hoàng tử nữa.
Sở Cầm tim đập thình thịch nhìn gương mặt phóng đại trước mắt. Da hắn căng mịn, không trắng hồng như nữ tử nhưng nhìn rất đẹp, đến lỗ chân lông cũng bé tí. Lông mi dày cong cọ cọ vào má nàng hơi ngứa. Mắt hắn như hai viên bảo thạch phát sáng trong bóng đêm, nàng chưa từng thấy nam nhân nào có đôi mắt đẹp như vậy. Ngay cả nữ nhân cũng chưa từng thấy qua. Lúc nãy hắn diễn kịch khẽ cười, hai bên má có hai lúm đồng tiền xinh xắn. Hiện tại hắn lại nghiêm túc khiến gương mặt hắn lạnh lùng đi nhiều. Nàng bỗng dưng muốn đưa tay chạm vào má hắn, muốn xem hai đồng tiên kia sâu thế nào. Tay nàng run run vội vàng nắm chặt chăn, sao nàng lại có suy nghĩ luống cuống như vậy. Rồi lại nghĩ, hắn nói sau này hắn chính là phu quân của nàng. Là thật sao?
Tứ hoàng tử nhỏm dậy nằm lăn bên cạnh nàng. Cũng may là nhị hoàng huynh da mặt không dày. Nếu là tam hoàng huynh đứng canh chẳng nhẽ hắn phải cả đêm chống tay còn tạo mấy âm thanh kích thích thính giác kẻ khác để diễn kịch? Thế còn không mệt chết. Còn may còn may.
“Nhị ca của công tử đi rồi sao?”. Thấy hắn nằm xuống, Sở Cầm vội dịch vào trong một chút.
“Ừ. Nàng tên là gì?”.
“Hà sử Tĩnh”. Nàng khe khẽ đáp.
Thì ra là nàng. Hôm đó ở Tửu Trung Tiên chẳng phải nhân vật chính của mấy chuyện bát quái là nàng với hắn hay sao. Đúng là có duyên. Hắn mỉm cười, kéo chăn lên đắp cho hai người, nhẹ giọng nói:
“Sau này nàng gọi ta là A Thụy. Tĩnh nhi, ta là phu quân của nàng. Không được quên đâu đấy. Nàng đừng lo lắng. Mau ngủ đi”.
Tĩnh nhi. Tĩnh nhi. Trong lòng Hà Sử Tĩnh ngọt ngào. Hắn gọi nàng giống như phụ thân vậy. Người cũng gọi nàng như vậy. Chỉ một tháng ngắn ngủi, gia đình tan nát. Nàng phải bán mình vào Hồng phấn lầu để lấy tiền chuộc đệ đệ của nàng. Nếu không có tiền, hắn không bị bắt vào cung làm thái giám, cũng sẽ bị bán làm nô tài cho nhà giàu. Nàng chuộc thân cho em, dặn dò lão Lý đưa em nàng đến địa phương an toàn, lại đưa số bạc còn dư cho ông, hi vọng hai người tiếp tục cố gắng sống. Bản thân đã nghĩ sẽ không còn có thể mỉm cười vui vẻ được nữa. Cho dù không ở lại hầu hạ trong hoa lầu cũng sẽ bị người khác mua về làm thiếp. Những người đó chỉ xem nàng là công cụ, là trò tiêu khiển.
Người bên cạnh không như vậy. Hắn bảo nàng gọi hắn là phu quân. Nàng muốn tin tưởng hắn, cả đời đi theo hắn. Nàng biết hắn không có ý gì với nàng, gia đình hắn nhất định có tranh chấp. Người lúc nãy chính là huynh của hắn. Huynh đệ máu mủ lại muốn tổn thương hắn, hại hắn. Chắc hẳn hắn đã cô đơn lắm. Sau này nàng sẽ ở cạnh hắn, là gia đình của hắn.
Phu quân của nàng tên là A Thụy. Nàng viết tên hắn lên lòng bàn tay, mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...