Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ
Sáng hôm sau anh thức dậy theo thói quen mò mẫn bên cạnh mình. Nhưng dường như người bên cạnh không còn, anh giật mình thức dậy không thấy cô trong phòng, cửa nhà tắm mở.
Anh hốt hoảng đi tìm cô, đi ngang qua phòng thay đồ thấy cô đang ủi áo vest cho mình thì anh cảm thấy ấm lòng, đi vào ôm lấy cô từ phía sau:
"Bảo bối sao em dậy sớm vậy hả? "
"Em muốn ủi áo cho anh đi làm, lâu rồi em không làm việc này. "
Anh liếc mắt nhìn xuống chăn cô còn bị băng bó thì cúi xuống xoa bóp chân cô:
"Uyển Đình còn đau không? "
"Một chút thôi ạ! "_cô xoa đầu anh cười nói.
Anh ngước lên nhìn cô bất chợt ôm lấy eo cô áp mặt vào bụng cô:
"Anh thương mẹ con em nhất! Anh không muốn mất em đâu nên em đừng rời xa anh. Anh biết em ở bên anh chịu rất nhiều cực khổ anh rất sợ em vì thế mà bỏ rơi anh, anh không muốn. Anh sẽ không cho em có cơ hội rời xa anh đâu. "
Cô nghe anh nói những lời đó mà tâm tư bồi hồi, chỉ muốn ở bên cạnh anh không rời:
"Em biết rồi mà! "
Cô kéo anh đứng dậy, nhào vào lòng anh nũng nịu:"Anh này... Hôm nay cho em đến công ty chung với được không? "
Anh hơi khựng lại, bàn tay vuốt ve lưng cô chợt dừng. Cô cảm giác có chút mất mát và tổn thương. Anh hơi đắn đo suy nghĩ, ôm chặt cô hơn:
"Em không tin tưởng anh sao? "
"Không phải! Em chỉ là... "_thật tình mà nói đúng là cô vẫn chẳng thể nào thấy an toàn được. Cô muốn nhìn thấy tất cả, nhìn cách anh cư xử cô mới cam lòng.
Anh hơi đẩy cô ra một chút nhìn gương mặt bầu bĩnh do có thai mà tăng cân của cô cắn nhẹ một cái:
"Cho em đi là được chứ gì? Hửm? "
Cô vui vẻ ôm lấy anh hạnh phúc:"Dạ! Em hứa sẽ ngoan mà! "
"Được rồi đi ăn sáng thôi! "
"Anh đi tắm trước đi nào! "_cô đẩy đẩy anh đi về phòng của hai người lấy quần áo cho anh thay, rồi hai người xuống dưới nhà ăn sáng cùng mẹ anh.
Bà ngồi vào bàn ân cần chăm sóc cô rất tỉ mỉ chu đáo:"Uyển Đình ăn cháo cá đi con! Canh yến mẹ cho người làm cho con nè! "
"Dạ! "
"Ngụy Tôn còn hai tuần nữa là đám cưới của tụi con rồi, mẹ mong là sẽ không có chuyện gì bất trách xảy ra. Con hiểu chưa? "_bà vừa gắp thức ăn cho cô vừa nói.
Anh nhìn cô gật đầu:"Dạ con biết rồi! "
"À mà cũng còn vài ngày nữa là Tết rồi, mai mẹ dắt con đi mua đồ Tết nha Uyển Đình?"
Cô nhìn mẹ anh cảm kích, mấy người được như vậy chứ? Ai cũng bảo cưới chồng là khổ phải sống cảnh mẹ chồng nàng dâu. Nhưng cô thấy không biết tương lai ra sao, hiện tại anh và mẹ anh thật thương cô, như vậy thôi cũng đủ vui rồi. Không bị cô đơn lại lỏng nơi nhà chồng, huống hồ cô không còn cha mẹ để mà khóc, mà tâm sự.
"Con cảm ơn mẹ ạ! "
"Chời ạ! Cùng phận làm dâu với nhau mẹ phải nên thông cảm cho con chứ, ai lại đi bắt ép con dâu. Mẹ con đã cực khổ nuôi nấng con ra sao biết bao nhiêu năm, con còn phải gạt nước mắt khi mẹ con qua đời. Về đây sống với chúng ta, có mẹ và Ngụy Tôn tất nhiên phải yêu thương con hơn, cho con cảm thấy đây là một gia đình chứ không có ngột ngạt như bao cô gái khác cứ sợ cảnh mẹ chồng nàng dâu. Huống hồ sắp tới con có thêm bảo bảo, con cứ vui vẻ thoải mái mà sống, đừng có gò bó khuôn phép quá. Mẹ dễ mà! "
"Dạ! "_cô thiếu chút nữa rơi nước mắt cảm động. Đời này được gã vào nhà này có chồng và mẹ chồng yêu thương thật là không còn gì quý bằng.
Anh cũng rất vui vì mẹ anh và cô được hòa thuận với nhau. Nhìn mẹ anh quan tâm cô còn hơn anh nữa, còn hơn lúc mà Tịch Văn còn ở đây.
"Mẹ thương con dâu quá nhỉ? "
"Thằng này... Không thương nó thì thương mày chắc? Chỉ giỏi làm khổ con gái người ta! "_mẹ anh bực bội nhìn anh nói.
Anh chữa cháy lấy lòng bà, gắp miếng thịt bỏ vào chén bà:
"Được rồi phu nhân! Tạ tội! Tạ tội! "
"Thế là ăn Tết xong hai đứa mới cưới, để mẹ đi mời thiệp cho."
"Tùy mẹ! "_anh nói.
Cô do dự nhìn mẹ anh nhỏ nhẹ:"Mẹ ạ... Lát nữa mẹ cho con đi làm với chồng con nha? "
"Ừ con đi đi! Miễn là con vui với an toàn là được. Ngụy Tôn con bé mà có chuyện gì là coi chừng cái ghế chủ tịch của con đó! "_mẹ anh đe doạ nói.
Anh phì cười với bà, cái ghế chủ tịch đó vốn dĩ là của anh. Ba anh đã chuyển nhượng lại nó cho anh, anh gây dựng bao nhiêu năm đâu dễ bị đe doạ như vậy chứ?
"Ngụy Tôn con nhớ sắp xếp đặt nhà hàng, khách sạn đi nhá? Mẹ để tụi con quyết định!"
"Hay là... Mà tổ chức ở biển được không ạ? "
Cô vừa nói ra ý kiến của mình thì cả anh và mẹ anh đều nhìn cô. Cô sợ, ái ngại rụt rè cúi đầu:
"Con xin lỗi nếu mọi người không thích thì thôi ạ! "
"Thích! Con dâu thích là được! Ý kiến này không phải rất hay sao, tổ chức ở biển cho thơ mộng, tươi tắn, mát mẻ. Ngụy Tôn đặt ở đó đi!"_quả đúng là bà mẹ chồng của năm mà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...