Những tỳ nữ nha hoàn này, tuy rằng không dám trái lời tiểu thiếu gia, nhưng lại e dè với chuyện này, không dám đồng ý.
Những người hầu này biết Lý Hạo Dung Huyết thất bại, không có thiên phú Võ Đạo, bây giờ còn muốn đánh cờ!
Tuy rằng, bọn họ biết từ nhỏ tiểu thiếu gia đã nằm bò trên bàn cờ, dường như bẩm sinh đã có thiên phú Kỳ Đạo.
Nhưng ở gia tộc tướng môn, loại thiên phú này, không đáng nhắc đến!
Thậm chí còn bị coi là chơi bời lêu lổng!
Nếu để đại phu nhân biết, chính mình cùng Lý Hạo "chơi bời lêu lổng", không chừng sẽ trút giận lên bọn họ, vì Lý Hạo không thể luyện võ.
Những người hầu trong phủ Thần Tướng đều rất lanh lợi, không ai dám mạo hiểm.
Vì vậy, Lý Hạo bất đắc dĩ, chỉ có thể tìm đến Lâm Hải Hà.
Biết được Lý Hạo muốn đánh cờ cùng mình, Lâm Hải Hà cũng lặng thinh, hắn không hiểu thứ này, cũng có chút bất lực về sự ngây thơ lạc quan của tiểu thiếu gia.
Tuy nhiên, hắn không trực tiếp từ chối.
“Có lẽ, một năm cuối cùng trước khi Lượng Cốt, là những ngày tháng vui vẻ cuối cùng của tiểu hài tử này! ” Lâm Hải Hà thầm nghĩ.
Hắn đồng ý với Lý Hạo, sau khi xử lí xong chuyện của Biên Như Tuyết, sẽ đánh cờ với Lý Hạo.
Từ đó, trong viện thường xuyên xuất hiện cảnh tượng, một lớn một nhỏ, hai bóng dáng đối diện nhau trong đình, bên cạnh còn có một tiểu nha đầu đang kiễng chân quan sát.
Hơn nữa, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiểu hài tử nằm bò trên bàn cờ kêu to:
“Người đánh như vậy là sai, phải đặt vào giao điểm của các đường kẻ, chứ không phải đặt vào trong ô!”
“Đây không phải phạm quy, đây gọi là ăn!”
“Chỗ này đã bị vây chết rồi, người không thể đánh vào trong đó nữa!”
“Người ngốc quá, ta đã nói ba lần rồi.
”
Một ván cờ kết thúc, Lý Hạo mệt mỏi rã rời, thu hoạch được 1 điểm kinh nghiệm.
Việc này còn mệt hơn nhiều so với tự mình đánh cờ.
Một khi đối phương phạm quy, ván cờ này sẽ bị hủy, vì vậy hắn vừa đánh vừa dạy, giảng giải quy tắc cho đối phương.
Lâm Hải Hà vốn cho rằng chỉ là chơi đùa với hài tử, không ngờ lại có nhiều quy tắc như vậy, sắc mặt cũng hơi khó coi.
Đánh cờ được mấy ngày, Lâm Hải Hà đã chạy mất dạng, Lý Hạo tức giận dậm chân, bất lực, chỉ có thể đến Thính Vũ lâu xem thử trước.
!
Thính Vũ lâu ở phía bắc của phủ Thần Tướng, dựa vào núi mà xây.
Phủ Thần Tướng chiếm diện tích rất rộng, thậm chí bên trong có thể cưỡi ngựa.
Ngoài các viện của các phu nhân, còn có các cảnh đẹp như núi non, hồ nước, vườn tược,!
Trải qua bao năm tháng, Thính Vũ lâu thoạt nhìn chỉ là một tòa nhà cũ kĩ trên sườn núi, không có gì đặc biệt.
Nhưng trong thiên hạ, lại có vô số ánh mắt, muốn nhìn thấy hình dáng thật sự của nó.
Chỉ là, những ánh mắt này, đều không dám vượt qua bức tường cao màu vàng kim kia.
Lý Hạo được lão quản gia Triệu bá của Sơn Hà viện đi cùng, đến trước lầu, Triệu bá đặt Lý Hạo xuống, khuyên nhủ: "Tiểu thiếu gia, đây là trọng địa của Lý gia, cho dù là các phu nhân của các viện đến đây, cũng cần xin ý kiến của đại phu nhân, chúng ta vẫn nên quay về thôi.
"
Ngoại trừ đời thứ hai trực hệ của Lý gia, chỉ có hai vị phu nhân có thể tự do ra vào Thính Vũ lâu, một trong số đó là đại phu nhân.
“Không phải ta đã bảo ngươi đi thông báo rồi sao, ta chỉ đến xem thử, chắc là không sao đâu?” Lý Hạo chắp tay sau lưng, tùy ý nói.
Triệu ná đã sớm quen với dáng vẻ già đời của tiểu thiếu gia, không hiểu hắn học được từ ai, chỉ cười khổ nói: "Nhưng vẫn chưa có hồi âm, đại phu nhân cũng chưa chắc đã đồng ý, tuy rằng tiểu thiếu gia có tư cách vào trong, nhưng dù sao ngài vẫn còn quá nhỏ! "
“Nhỏ thì đã sao, ngươi xem thường ta?” Khuôn mặt nhỏ của Lý Hạo nghiêm nghị.
“Lão nô không dám.
” Triệu Bá vội vàng nói.
Lý Hạo thấy nhàm chán, lặng lẽ đánh giá Thính Vũ lâu trước mặt, tòa nhà cổ xưa có bảy tầng, nghe nói sau khi Lý Càn Phong Lượng Cốt, đạt được chiến thể cửu đẳng, tối hôm đó, nữ nhân kia đã xin ý kiến đại phu nhân, muốn tìm một bộ võ học cho nhi tử, vì vậy đã tìm thấy "Hải Vô Nhai" được đặt trên tầng cao nhất của Thính Vũ lâu.
“Hải Vô Nhai” có tổng cộng bốn thức.
Mỗi thức đều vô cùng khó, nghe nói chỉ có tam bá luyện thành thức cuối cùng, suýt nữa một kiếm chém nát nửa thành Tĩnh Châu.
Trong Trường Xuân viện.
Hạ Kiếm Lan với dáng vẻ đoan trang, ngồi trên chiếc ghế thái sư bằng gỗ trắc đã được đánh bóng nhẵn nhụi, nghe gia đinh trẻ tuổi trước mặt run rẩy bẩm báo, trong lòng khẽ động.
Đã sớm nghe nói tiểu hài tử kia thông minh hơn người, đáng tiếc không có thiên phú Võ Đạo, uổng phí sự thông minh này.
Nghĩ đến phong gia thư từ biên ải, Hạ Kiếm Lan thầm thở dài, thản nhiên nói: "Tuyết Kiến, đến trông chừng tiểu hài tử đó, chỉ cần đừng để nó xé sách là được.
"
“Vâng.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...