Hai cô bé vừa nghe một chút, mắt liền sáng lên, vô cùng thích thú lắng nghe.
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu mới muốn giết công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ tức giận nói: "Hoàng hậu quá xấu xa."
Khi nghe đến công chúa Bạch Tuyết gặp được bảy chú lùn, Dương Kỳ Kỳ lại tò mò hỏi: "Cha ơi, trên đời này thực sự có người lùn sao?"
Khi nghe đến đoạn hoàng hậu biết công chúa Bạch Tuyết vẫn chưa chết, bà ta liền hóa trang thành một bà già, sau đó đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo đỏ có độc, Dương Kỳ Kỳ lại lo lắng nói: "Không thể ăn quả táo đó."
Lúc này, Tiêu Vũ cũng đang ngồi bên giường nghe kể chuyện.
Vốn dĩ cô cho rằng đây chỉ là một câu chuyện rất bình thường, nhưng sau khi nghe một hồi, cô lại cảm thấy câu chuyện này không bình thường. Toàn bộ câu chuyện dường như ẩn chứa một số đạo lý.
Giống như việc hoàng hậu đưa cho công chúa Bạch Tuyết một quả táo tẩm độc, điều này có thể dùng để dạy trẻ em không được ăn đồ của người lạ cho.
Thông thường, khi người lớn giảng đạo lý với trẻ con, chúng có thể nghe không hiểu, nhưng thông qua hình thức kể chuyện, trẻ con có thể dễ dàng ghi nhớ.
Dương Lỗi cứ kể như thế, cuối cùng kể đến đoạn hoàng tử giải cứu công chúa Bạch Tuyết, Dương Kỳ Kỳ vỗ tay, hoan hô nói: "Tốt quá rồi."
Ngay cả hai mắt của bạn nhỏ Dương Dao Dao cũng sáng lên, cô bé thích cái kết cục này.
"Cha, câu chuyện cha kể rất hay." Dương Kỳ Kỳ sùng bái nhìn cha mình.
Mẹ quả nhiên không nói sai, cha biết kể rất nhiều câu chuyện. Hôm nay, lần đầu tiên cha kể một câu chuyện mà cô bé chưa từng nghe bao giờ, nó còn rất hay.
Lớp của các bé có một đại vương kể chuyện, nhưng những câu chuyện đó đều lặp đi lặp lại.
Lúc này, Tiêu Vũ mới tiến lên, cười nói: "Bảo bối, các con có học được gì từ câu chuyện mà cha kể không?"
Nghe vậy, Dương Kỳ Kỳ lập tức nói: "Không thể ăn táo độc của người khác cho."
Tiêu Vũ cười nói: "Đúng vậy, đồ của người lạ đưa cho tuyệt đối không được ăn, trừ khi có cha mẹ ở đấy, gật đầu mới có thể ăn."
Dương Kỳ Kỳ gật đầu thật mạnh, Dương Dao Dao cũng gật đầu.
“Được rồi, bảo bối, câu chuyện của hôm nay coi như đã được kể xong, đi ngủ thôi.” Tiêu Vũ nhẹ nhàng vỗ về con gái.
"Con vẫn muốn nghe cha kể lại chuyện công chúa Bạch Tuyết một lần nữa." Dương Kỳ Kỳ nói với vẻ mong đợi.
Nghe vậy, Dương Lỗi cười nói: "Được, cha sẽ kể lại một lần nữa."
Dương Lỗi lại kể lại câu chuyện [Công chúa Bạch Tuyết], Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao mới hài lòng nhắm mắt lại, một lúc sau liền ngủ thiếp đi.
Nhìn hai cô con gái đang say ngủ, Dương Lỗi cảm thấy trái tim tan chảy.
Tiêu Vũ đắp chăn cho hai cô con gái, sau đó cùng Dương Lỗi bước ra khỏi phòng.
Hai người ngồi đối diện nhau. Lúc này, bọn họ cảm thấy có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
“Thạch Đầu, anh khỏi bệnh rồi sao?” Vài giây sau, cuối cùng Tiêu Vũ hỏi.
"Lúc trước, anh nói với em nơi anh ở, em đã đến thôn Dương Gia tìm anh, nhưng nghe được tin tức là anh đi chữa bệnh, mãi vẫn chưa quay về."
Cô đã đến nhà của Dương Lỗi mấy lần, nhưng không tìm thấy ai, nên đành phải quay về.
"Ừm, khỏi bệnh rồi, cuối tháng ba mới quay về nhà."
Dương Lỗi gật đầu, nắm lấy tay Tiêu Vũ. Tiêu Vũ của trước kia có chút mập mạp, nhưng hiện tại lại không có bao nhiêu da thịt.
“Xin lỗi, mấy năm nay anh không ở bên cạnh em.” Vẻ mặt hắn áy náy, nói.
Lúc trước, tình cảm của Tiêu Vũ luôn bị kìm nén trong lòng kể từ khi cô nhìn thấy Dương Lỗi trong phòng giám sát của trường mẫu giáo, mà hiện tại nghe thấy những lời này của Dương Lỗi, cô không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa, nước mắt cô liền rơi xuống.
Có trời mới biết cô đã trải qua thế nào trong suốt ngần ấy năm.
"Là em nên nói lời xin lỗi. Lúc đó là em đã nói chia tay với anh trước, còn chặn tất cả phương thức liên lạc." Tiêu Vũ vừa khóc vừa nói.
Nếu không phải vì hành động của cô khi đó, thì hai người cũng sẽ không thể xa nhau lâu như vậy.
Dương Lỗi lau nước mắt cho Tiêu Vũ, nhẹ giọng nói: "Anh biết chuyện bệnh viện, anh biết em không muốn liên lụy đến anh."
Tiêu Vũ cho rằng mình mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối nên đã đau lòng nói chia tay. Ai cũng biết cô đau đớn như thế nào khi nói ra điều này.
Anh ôm lấy Tiêu Vũ, Tiêu Vũ cũng ôm chặt lấy anh, tựa vào trong lồng ngực anh, yên lặng lắng nghe nhịp tim quen thuộc của anh, thật lâu, thật lâu...
...
"Sau khi em biết báo cáo của bệnh viện không đúng, em vội vàng trở lại trường học tìm anh, nhưng lại nghe nói anh đã ngất đi, được đưa tới bệnh viện lớn..."
"Mà một tháng sau, em phát hiện mình có thai. Em chuẩn bị sinh con của chúng ta."
"Em không dám về nhà, vừa vặn nơi thực tập của em không ở Giang Lăng, vì vậy em lấy cớ thực tập để không về nhà. Em ở nhà dì cho đến khi em sinh Dao Dao và Kỳ Kỳ."
"Khi chúng lớn hơn một chút, em đưa chúng về nhà. Cha mẹ em rất tức giận, nhưng ván đã đóng thuyền, họ cũng không làm được gì... Em lại mang hai đứa con ra ở riêng. May mắn là em có dì giúp đỡ..."
"Cho đến khi Dao Dao và Kỳ Kỳ đi nhà trẻ, em đã tìm được một công việc vừa làm vừa chăm sóc chúng. Cuối tuần nào mẹ em cũng đến giúp em chăm sóc bọn trẻ..."
Tiêu Vũ đang nói về chuyện của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...